Hành động của Hoàng Khánh Minh rõ ràng đang không được bình thường, lúc anh ta còn muốn đâm dao xuống thì đã bị người khác túm chặt lấy cổ tay.
Trương Tấn Phong nhìn cảnh máu me đầm đìa đằng sau mình, lạnh lùng nói: “Có cần thiết phải khiến bản thân thành người không ra người quỷ không ra quỷ không?
Buông tha cho bà ta đi, anh cũng sẽ được giải thoát”
‘Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Anh Hoàng, không nhất thiết phải làm vậy đâu”
Không cần thiết phải khiến bản thân mình dơ bẩn khi tiễn người đó xuống địa ngục, Hề Ảnh chắc chắn phải chết, Võ Hạ Uyên lo lắng biểu hiện quyết tuyệt của Hoàng Khánh Minh chỉ là một loại áp lực đè nén từ lâu, là giả.
Đợi đến khi anh ta tỉnh táo lại rồi sẽ cảm thấy chuyện hôm nay mình làm vô cùng tàn nhẫn, suy cho cùng Hề Ảnh cũng là mẹ anh ta, máu mủ ruột rà, cũng khó nói lắm.
Giọng nói của Võ Hạ Uyên như một bàn tay dịu dàng đã kéo lý trí Hoàng Khánh Minh từ vách đá trở về.
Trương Tấn Phong thấy anh 1a thực sự đã dừng lại thì ánh mắt nhanh chóng dịu xuống.
“Như vậy cũng tốt” Hoàng Khánh Minh đứng dậy, nhìn Hề Ảnh từ trên cao xuống, vị trí thuở nhỏ của anh ta bỗng chốc bị đảo lộn, anh ta đột nhiên cảm thấy thật vô vị: “Mẹ, hoa cỏ may đến mùa nở rồi, mẹ hãy yên tâm ra đi đi”
Hề Ảnh đau đến mức không thốt lên lời, bà ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khó nhọc quay lại liếc Hoàng Khánh Minh, bấy giờ, chẳng ai rõ bà ta đang nghĩ gì trong đầu.
“Hãy để cho Hề Vụ… ra đi thoải mái, đừng giày vò con bé” Hề Ảnh khó nhọc nói.
“Đương nhiên rồi” Hoàng Khánh Minh nhận khăn tay lau sạch máu trên tay, lạnh lùng căn dặn: “Kỷ Thuần”
Kỷ Thuần tiến lên, xách Hề Ảnh dậy, định lôi đến cánh đồng hoa cỏ may, dường như tất cả đã kết thúc.
Thế nhưng đúng lúc ấy, biến cố lại xảy ra!
Hề Ảnh cắn cổ tay Kỷ Thuần rồi phun một ngụm máu vào người cậu ta, Kỷ Thuần đành phải lùi về sau hai bước, Hề Ảnh nhân cơ hội đó chuyển hướng, bổ nhào về phía Võ Hạ Uyên.
Hành động của bà ta quá nhanh, dồn hết sức lực của mình, thậm chí còn xô đẩy Trương Tấn Phong!
Đồng tử của Võ Hạ Uyên chợt co lại, sau đó tránh được bàn tay định kẹp cổ của bà ta.
Đáy mắt bà ta hẳn rõ sự điên cuồng, cánh tay của cô bị cào ba vệt xước rớm máu.
Móng tay của bà ta quá sắc, Võ Hạ Uyên cảm giác được vết cào của bà ta vừa nấy lạnh thấu xương, dường như có cái gì đó vừa len lỏi vào rš “Nếu như không phải mày..”
Hề Ảnh gắng hết sức: “Làm sao tao có thể rơi đến bước đường này!”
Bà ta nhìn Trương Tấn Phong, cười ranh mãnh: “Nghe nói giám đốc Tấn Phong với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, tôi thật muốn nhìn xem..”
Bà ta ngừng một lát, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen: “Nhìn xem các người… có thể đến bước kia không”
Giọng nói Hề Ảnh dần nhỏ lại, sáu đó “Ưm” một tiếng, ngã lăn ra đất, hoàn toàn không gây ra tiếng động nào.
Rõ ràng là bà ta ngậm độc trong miệng Hoàng Khánh Minh không để ý đến Hề Ảnh, anh ta lo lắng nhìn sang Võ Hạ Uyên, sau đó đỡ lấy Kỷ Thuần: “Cậu sao rồi?”
“Hơi choáng…” Kỷ Thuần thì thào: “Cậu chủ, tôi khó chịu quá”
Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, sau khi nghe người đàn bà kia thì cương quyết nói: “Máu của em có vấn đề rồi!”
Trương Tấn Phong nhìn sang Phùng Bảo Đạt: “Bảo tồn thi thể của Hề Ảnh cho tôi!”
Sau đó Hề Ảnh phát ra âm thanh “hức hức” kỳ quái, dường như bà ta đang cười, không hiểu sao điều này khiến trong lòng Trương Tấn Phong hoảng hốt, trong chớp mắt, Phùng Bảo Đạt xông đến đè Hề Ảnh xuống, nhưng đầu của bà ta bị đập mạnh xuống đất, cơ thể co quắp lại, ngã dụi một bên.
Võ Hạ Uyên che vệt máu, không cảm thấy bất ổn chỗ nào, nhưng cô hiểu rõ một điều rằng: “Bảo tồn thi thể cũng vô dụng”
Hoàng Khánh Minh ngẩng đầu: “Vì sao?”
Khương Minh vẫn luôn trâm mặc từ bấy đến giờ đứng dậy: “Đây là phương pháp điều chế hương liệu vô cùng tàn nhẫn, dùng máu để điều chế, có thể hạ độc, cũng có thể giải độc, nhưng nếu giải độc tỉ Anh ta ngừng một chút, Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Phải là máu người sống”
Người chết thì vô dụng.
Trương Tấn Phong hít sâu một hơi, hận không thể băm xác Hề Ảnh tan xương nát thịt!
Đến giây cuối cùng lại bị một kẻ khốn tính kế!
Mà Trương Tấn Phong không biết rằng đây là thủ đoạn dùng máu điều chế hương, là một sát chiêu thâm hiểm cũng như tàn độc nhất của một sư phụ điều chế hương liệu, Hề Ảnh đã tung hoành ở Nga mấy chục năm, cuối cùng để lại trên cánh tay Võ Hạ Uyên ba vệt máu Hoàng Khánh Minh bình tĩnh bước qua xác của Hề Ảnh và Hề Vụ, bảo thuộc hạ kéo xác hai người chôn dưới ruộng hoa cỏ may đang đung đưa theo gió.
Đoàn người đến thẳng bệnh viện, Kỷ Thuần đích thực là đã trúng độc, nói đúng ra trong máu Hề Ảnh có độc nhưng loại độc này không nghiêm trọng, chỉ biết nó làm tê liệt thần kinh của con người trong thời gian ngắn, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng đến ‘Võ Hạ Uyên, bác sĩ kiếm tra tỉ mỉ cho cô ba lần cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Trương phu nhân rất khỏe mạnh” Bác sĩ cầm báo cáo, lộ ra tia thấp thỏm nói với Trương Tấn Phong.
“Ông chắc chứ?” Hoàng Khánh Minh hỏi, anh ta hiểu rất rõ Hề Ảnh, bà ta liều mạng để lại ba vệt máu trên người Võ Hạ Uyên, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Trước khi bà ta định ra tay khẳng định đã làm chuyện gì đó.
Bác sĩ gật đầu: “Chắc chẳn ạ, thiết bị khám chữa bệnh của chúng tôi đều là loại tân tiến nhất, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy bình thường như trước, cô kéo tay Trương Tấn Phong: “Quên đi, có lẽ là do chúng ta nghĩ quá lên rồi”
Tuy nói là vậy nhưng trong lòng mỗi người như có một tảng đá đè nặng.
Chí ít sau khi báo cáo kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, Trương Tấn Phong cũng đỡ lo phần nào, anh đưa Võ Hạ Uyên về nhà, chăm sóc cô chu đáo một bước cũng không rời, xác định thật sự không có vấn đề gì khác thường thì mới dần yên tâm.
Chỉ có Võ Hạ Uyên biết bản thân mình ra sao, dạo này cô thường xuyên gặp ác mộng, loại cảm giác này giống như lần đầu tiên cô mới quen biết Trương Tấn Phong, khi cô một thân một mình gả đến nhà họ Trương, bị cô lập tứ phía, khốn khổ sinh tồn vì đứa con của mình, ngay cả một người giúp đỡ cô cũng không có.
Ngoài cửa sổ tiếng “ầm ầm” vang dội, Võ Hạ Uyệt chợt mở mắt, cô nhìn chòng chọc lên trần nhà, trên trán túa mồ hôi lạnh, tim đập loạn như sắp bật ra cổ họng đến nơi, đầu óc Võ Hạ Uyên trống rỗng một hồi lâu.
Trong tiềm thức cô biết Trương Tấn Phong đang nằm bên cạnh mình nên không thể đánh thức được, vì vậy cô như thể bị đóng đinh trên giường, gần mười phút sau mới đờ đẫn ngồi dậy.
Cả người cô đều ướt sũng.
‘Võ Hạ Uyên đã chìm vào một đoạn hồi ức dài, nó cứ thoät ẩn thoắt hiện trong giấc mơ cô, đó là khi cô gặp phải cảnh bất công và áp bức ở nhà họ Trương.
Cô cứ tưởng rằng mình đã quên từ lâu rồi, nhưng vì sao… sau nhiều năm rồi lại nhớ lại? Quan trọng hơn là… Võ Hạ Uyên quay sang nhìn Trương Tấn Phong, đáy mắt cô lạnh lẽo, năm đó Trương Tấn Phong vì bảo vệ người ngoài mà hại cô mất con như thế nào, cơn hận này, tổn thương này như thể sôi trào ra ngoài.
Chờ đến khi cô kịp phản ứng thì cô suýt chút nữa đã bóp cổ người đàn ông đó rồi!
‘Võ Hạ Uyên đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt cô kinh hoàng, giày cũng không dám xẻ, vội vã rời khỏi phòng ngủ.
Trong khi cửa phòng bị đóng lại trong nháy mắt, Trương Tấn Phong từ từ mở mắt, một lát sau anh chạm vào cổ, đáy mắt thoáng hiện một tia bi thương.
Khoảnh khắc ấy Võ Hạ Uyên đã muốn giết anh, anh cảm nhận được.
Võ Hạ Uyên chạy đến phòng sách, run lẩy bẩy mở thư viết ra.
Xảy ra chuyện rồi!
Ngày đó chắc chắn Hề Ảnh đã để lại thứ gì đó trên người cô, giống như năm đó cô dùng hương liệu khiến Hạ Nam Văn lộ ra bản chất xấu xa của mình.
Hình như Hề Ảnh đã điều chế đúng, nhưng thủ đoạn của bà ta tàn độc hơn, chờ đến khi Võ Hạ Uyên có phản ứng thì dường như cả tế bào trong cơ thể cô đã phản kháng lại ý chí đó rồi.