‘Võ Hạ Uyên còn đang ảo não về chuyện không báo cho Khương Minh biết một tiếng về vấn đề lấy máu, người này thật là đầu gỗ, hơi sơ sẩy một cái đã run lên bân bật rồi.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Võ Hạ Uyên theo bản năng mà căng thẳng thần kinh, cô nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt có nét thù địch mà cả chính cô cũng không biết Trương Tấn Phong nhìn thấy rõ ràng, lòng anh bỗng cứng lại, nhưng vẫn mang theo nụ cười: “Hạ Uyên, anh Kỷ đã đến rồi”
‘Võ Hạ Uyên đứng lên từ ghế năm, hiện giờ cô có chút không khống chế được cảm xúc, lo lằng sẽ làm Trương Tấn Phong bị thương, cho.
nên chỉ gật gật đầu, không nói gì Trương Tấn Phong nhìn ra cô đang không khoẻ, anh chỉ đưa cho Hoàng Khánh Minh một ánh mắt cảnh cáo, sau đó đóng cửa phòng rời đi Thấy Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra rõ ràng như thế, Hoàng Khánh Minh lại nở nụ cười: “Cô mà cũng có lúc tránh Trương Tấn Phong như rắn rết thế Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Cái này mà là tránh như rắn rết sao? Sao anh không nghĩ đến hồi trước lúc tôi còn tránh né anh chứ?”
Hoàng Khánh Minh làm ra vẻ thương tâm: “Cô nói như vậy thật làm tôi khó chấp nhận đấy!
Tâm tình của Võ Hạ Uyên đang không tốt, cô lười cứ đôi co lòng vòng với anh ta, cô nhắc ngay vào điểm chính: “Nhất định là anh đã nói với Tấn Phong anh có biện pháp chữa khỏi cho tôi, anh ấy mới cho anh đi vào đúng không?”
“Nói chuyện với phụ nữ thông bớt việc” Hoàng Khánh Minh gậi ‘Võ Hạ Uyên nhìn anh ta: “Biện pháp gì?”
“Ở bên cạnh anh ta rất đau khổ đúng không?” Hoàng Khánh Minh hỏi lại, anh ta chậm rãi đi về hướng Võ Hạ Uyên, bước chân thật thong dong tao nhã, mái tóc dài màu hạt dẻ được một sợi dây cột tóc màu xanh đậm cột lại, mềm mại khoát lên trên vai, cặp đồng tử màu lam đậm kia như có một loại ma lực thần kỳ, có thể hút linh hồn của con người vào bên trong chỉ trong nháy mắt.
Nói thật, lúc mà Hoàng Khánh Minh muốn lan tỏa sức quyến rũ của mình thì người nào cũng bằng lòng trở thành tín đồ trung thành nhất của anh ta.
Nhưng Võ Hạ Uyên không giống vậy, cô chỉ nhìn thấy một con chim công đang xòe đuôi mà thôi.
“Võ Hạ Uyên, cô có biết giải quyết bằng biện pháp gì không” Hoàng Khánh Minh hơi cúi người, đối diện trực tiếp với Võ Hạ Uyên, anh ta mang giọng điệu mê hoặc mà nói: “Cần gì phải chấp nhất quá khứ không bỏ chứ? Hề Ảnh đưa máu vào điều hương, hiện tại thi thể của cô ta cũng đã lạnh, cô không giải được thuật điều hương như vậy đâu.
”
“Cho nên?” Tay của Võ Hạ Uyên khoác lên bả vai Hoàng Khánh Minh, cảm nhận rõ được anh ta khẽ run một chút, thoắt một cái cô như: nghĩ tới điều gì đó, mang theo ý cười châm chọc: “Anh muốn tôi đi với anh, trực tiếp tránh xa Tấn Phong đúng không?”
Hoàng Khánh Minh thành khẩn: “Đây là biện pháp hữu hiệu nhất “Vậy anh dựa vào cái gì mà cảm thấy, tôi muốn đi theo anh?” Đồng tử của Võ Hạ Uyên đột nhiên lạnh đi, cô hung hăng đẩy Hoàng Khánh Minh ra.
Bàn tay ẩn trong ống tay áo của anh ta siết lại thật chặt, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Võ Hạ Uyên, tôi chưa nói cô nhất định phải đi theo tôi, nhưng ít nhất cô phải rời đi nơi này, bãng không cô và Trương Tấn Phong tra tấn lẫn nhau, không đau khổ hay sao?”
“Không đau khổ” Võ Hạ Uyên không chứt do dự mà đáp lại.
Hoàng Khánh Minh sửng sốt, ngay cả Trương Tấn Phong canh chừng ngoài cửa cũng sửng sốt theo.
“Tôi thừa nhận những cảm xúc tiêu cực này là nhằm vào Tấn Phong, nhưng mặc kệ bị thuật điều hương của Hề Ảnh chỉ phối bao nhiêu lần, tôi cũng biết rõ người trong lòng tôi là ai”
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng mà nói: “Vấn đề nằm ở chỗ tôi, mà không phải Tấn Phong, trên đời này vẫn tồn tại người không bị thuật điều hương chỉ phối, các người nói không có biện pháp giải quyết, sao lại không có kia chứ? Chờ oán hận trong lòng tôi tan hết, dù thuật điều hương của Hề Ảnh lợi hại đến cỡ nào, cũng không có tác dụng với tôi.
Tôi sẽ không rời khỏi Tấn Phong, lại càng không dùng máu của anh ấy”
Sau một lúc lâu, Hoàng Khánh Minh mở miệng: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Võ Hạ Uyên: “Nghĩ kỹ rồi.
”
Trương Tấn Phong tựa vào cửa mà cúi đầu, Phùng Bảo Đạt đứng ở đằng xa, không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng một lát sau thì đã thấy được khóe môi đang nhếch lên của anh.
Trương Tấn Phong không cho Võ Hạ Uyên rời đi, là sợ sau khi rời đi có quá nhiều biến số.
Nhưng trong thời khäc này, anh bỗng hiểu được, từ đầu tới cuối người luôn kiên định tin vào tình cảm của bọn họ là Võ Hạ Uyên.
Cô yêu anh, hơn hẳn yêu bản thân mình.
Nếu như thế, sao anh lại có thể phụ lòng cô chứ?