Võ Hạ Uyên không nhúc nhích.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, Hoàng tử không cần khách sáo.
”
Trong đám người đó Võ Hạ Uyên trong lòng biết rõ, vị Nữ hoàng trước mắt này chính là mẹ của công chúa Ives, nhìn tuổi tác của Ellen có lẽ là em trai của Ives, nếu Hoàng.
Khánh Minh cưới được Ives, sự nghiệp chắc chắn sẽ có một bước đột phá.
“Nào, mau ngồi xuống” Nữ hoàng kéo Võ Hạ Uyên vào trong đình nghỉ mát, trên bàn bày một vài món đồ ngọt xinh xắn, đồ sứ dùng cho buổi trà chiều vừa tinh xảo lại đẹp mắt.
Từ những thứ này có thể trộm thấy được cuộc sống trong hoàng gia thật nhàn nhã và giàu sang.
“Đây là em gái của ta quý bà Marina, đây là Công tước Deviny chồng bà Nữ hoàng giới thiệu từng người một: “Marina vô cùng yêu thích Ellen, sau khi nghe tin ân nhân của Ellen sẽ đến liền yêu cầu gặp mặt, hy vọng cô sẽ không chê bai”
‘Võ Hạ Uyên có hơi không thích ứng được với cách nói chuyện của bọn họ, chỉ đành mỉm cười trả lời “Làm sao có thể? Đây là vinh hạnh của tôi” Nói xong cô tự cảm thấy nổi da gà.
Marina nghiêm túc đánh giá Võ Hạ Uyên, vừa thấy Nữ hoàng dừng lại, lập tức hỏi: “Cô Võ là người Việt Nam đúng chứ, cho hỏi trong nhà còn có…”
“Thưa bà!” Ellen ngắt lời kèm theo khuôn mặt hơi đỏ lên, Marina thấy Võ Hạ Uyên cúi đầu bộ dạng giống như không muốn nói nhiều, bỗng chốc cảm thấy thất vọng.
Võ Hạ Uyên tận lực không muốn tiết lộ danh tính của mình, nếu gặp phải Ives và bị nhận ra thì xong rồi, không gặp thì càng tốt.
Cô có đủ tự tin sẽ lẩn tránh được Ives một cách khéo léo, sau đó lại nghe ngóng về một số thông tin mà bản thân muốn.
Sau lưng có một thế lực to lớn trong hầu hết các trường hợp hành động đều rất thuận tiện, nhưng nếu chọc phải rắc rối vứt mãi không đi thì chưa thể biết được.
“Nếu cô Võ có thời gian, ta có thể nhờ quản gia đưa cô đi tham quan những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Anh”
Nữ hoàng giống như không nhìn thấy sự xấu hổ vừa rồi, tiếp tục nói: “Ở chỗ bọn ta.
.
” Bà đang nói nửa chừng, đột nhiên ôm đầu, nhíu mày thật chặt.
“Mẹ!” Ellen ngay lập tức đứng dậy, sợ hãi kêu lên.
Marina cũng luống cuống: “Là bệnh đau đầu lại tái phát rồi sao? Maul Đưa về phòng gọi bác sĩ đến!”
Công tước Deviny đứng dậy nói một câu “mạo phạm rồi” Sau đó liền bế Nữ hoàng sải bước về phía căn biệt thự màu trắng cách đó không xa.
Võ Hạ Uyên suy nghĩ nhanh trong vòng một giây, liền vội vàng đi theo phía sau.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Nữ hoàng xong, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bệnh lâu năm rồi, vẫn phải thường xuyên uống thuốc đúng giờ.
”
May mắn thay ở Anh chủ yếu nói tiếng Việt và tiếng Anh, Võ Hạ Uyên đều có thể nghe hiểu được.
Nữ hoàng xuyên qua đám người nhìn thấy Võ Hạ Uyên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thực xin lỗi cô Võ, hôm nay cơ thể không được khỏe, vốn dĩ là muốn tiếp đãi cô chu đáo, lát nữa để Ellen đích thân đưa cô trở về.
”
“Có thể cho tôi thử một lân không?” Võ Hạ Uyên hỏi Bà Marina quay đầu lại: “Thử cái gì?”
“Có lẽ tôi có thể làm cho Nữ hoàng trở nên dễ chịu hơn” Võ Hạ Uyên giọng điệu chân thành.
“Làm bậy! Nữ hoàng thân phận cao quý, há là cô…”
“Để cô ấy thử” Ellen cắt ngang.
“Ellen!” Marina kinh hãi thốt lên.
Ngay cả Công tước Deviny cũng tỏ vẻ không đồng tình: “Hoàng tử Ellen.
”
Nữ hoàng nhìn vẻ mặt của cậu con trai nhỏ, chợt mở miệng nói: “Vậy thì cứ để cô Võ thử xem”
“Nữ hoàng điện hại “Ta nói để cô Võ thử xem” Nữ hoàng tâm trí không ổn, nhưng trong lời nói vẫn chứa sự uy nghiêm.
Võ Hạ Uyên gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Nữ hoàng ngồi xuống, dùng tay trái ấn huyệt sau gáy của bà ấy, tay phải nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương, Thực hiện một chuyển động tròn, sau khi hành động này được duy trì trong ba phút, lại đổi hướng.
Thấy Nữ hoàng đã thoải mái từ từ thả lỏng mặt ra, Võ Hạ Uyên hỏi: “Người cảm thấy thế nào rồi?”
Giọng nói của Nữ hoàng rất nhẹ nhàng, như sợ Võ Hạ Uyên rút tay về: “Đã lâu rồi ta không được thoải mái như vậy”
“Căn bệnh này của người tuy răng nghiêm trọng, nhưng nếu điều dưỡng hợp lý, vẫn có thể khôi phục lại bình thường” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
Nữ hoàng đột nhiên mở mắt ra, Ellen sửng sốt: “Cô nói thật chứ?”
Võ Hạ Uyên cười ôn hoà: “Đương nhiên, tôi nằm chắc 80%.
”
Phải biết răng kết luận mà bác sĩ hoàng gia đưa ra hầu như là không thể trị khỏi được, chỉ có thể dựa vào thuốc để khống chế, sau đó phải luôn duy trì để đạt hiệu quả.
“Hãy cứu mẹ tôi!” Ellen năm lấy tay Võ Hạ Uyên: “Tôi cho cô tất cả mọi thứ tôi đều có thể hứa với côi”
Võ Hạ Uyên vẫn là câu nói đó: “Chỉ là việc nhỏ thôi, hoàng tử không cần khách sáo.
”
Ellen vẻ mặt vui mừng, Võ Hạ Uyên đã đồng ý rồi!
Nữ hoàng bất lực nhìn đứa con trai nhỏ của mình: “Ellen, không được thô lỗ.
”
“Vậy có thể mời cô Võ tạm thời ở lại đây không?” Ellen khó khăn lắm mới làm ra vẻ một người đàn ông có thể khiến mẹ cậu ấy hài lòng, nói thế nào đi nữa cũng phải giữ người ở lại.
“Không thành vấn đề” Võ Hạ Uyên sắc mặt bình tĩnh, trong lòng thì nói tôi đợi câu nói này của cậu lâu lảm rồi.
Nghĩ đến số lần xui xẻo chiếm đa số của cô, cũng có ngày phát huy xuất sắc như vậy.
Mà sau lưng Võ Hạ Uyên, bà Marina và Công tước Deviny trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều có chút lo lắng.
Thường thì phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ cơn đau đầu của Nữ hoàng mới giảm xuống, nhưng lần này được Võ Hạ Uyên ấn huyệt, một tiếng đồng hồ đã có thể thoải mái rời khỏi giường, hiệu quả có thể nói rằng thật sự rất đáng kinh ngạc.
Võ Hạ Uyên tự cảm thấy bộ dạng giả vờ có học vấn này thật sự hoàn hảo, tuy rằng nàng thường ngày thích nghiên cứu điều phối hương liệu, nhưng y thuật cũng không có tuột lại, quả nhiên cũng có lúc cần dùng đến.
Bữa tiệc tối được bố trí ở nơi tiếp đón các vị khách quý, tâm trạng của nữ hoàng tốt, cho nhà bếp bận bịu một trận, món ăn được làm ra trải dài từ đầu bàn bên này sang đến đầu bàn bên kia.
Lúc Võ Hạ Uyên nhìn thấy trong phút chốc không còn chút biểu cảm nào.
Nghĩ đến cô cũng là một người giàu có, có nhà họ Võ chống lưng, còn có hậu thuần lớn là Trương Tấn Phong, nhưng tiêu tiền vẫn phải nhìn giá cả, vốn tưởng rằng nhà họ Nguyễn đã là cực hạn của sự xa hoa lãng phí, ai biết được hoàng gia Anh còn phung phí hơn bọn họ, nhà họ Nguyễn cùng lắm là kiểu lãng phí của mấy tên nhà giàu mới nổi, nhưng hoàng tộc thì khác, ngay cả sự lãng phí tiền bạc đều có cơ Sở rõ ràng.
“Cô Võ không cần khách sáo, mau ngồi đi”
Nữ hoàng mặc một bộ triều phục màu trắng đơn giản, tóc xõa trước ngực, vô cùng nhiệt tình.
Marina và Deviny cũng ở đó, ngồi đối diện với Võ Hạ Uyên là Ellen.
Ban ngày có bốn người, ban đêm vẫn là bốn người.
Võ Hạ Uyên vẫn giữ nguyên tắc “lúc ăn cơm không nói chuyện”, sử dụng tất cả các phép tắc xã giao do Trương Trúc Phương dạy, thậm chí còn nhớ đến một muỗng thức ăn nhiều nhất ba muỗng cơm.
Marina cẩn thận quan sát, cuối cùng mỉm cười nói: “Có thể nhìn ra được cô Võ xuất thân trong một gia tộc lớn, vô cùng có giáo dưỡng”
Võ Hạ Uyên: “.
.
” Cũng không thể nói như vậy, dù sao thì lúc ở nhà gặp món ăn cô yêu thích, cho dù là đang bưng tô lớn thì Trương Tấn Phong cũng phải đưa thìa cho cô, mà cũng sẽ không nói rằng cô thô lỗ.
Nghĩ đến Trương Tấn Phong, cảm xúc có chút không thể khống chế được, Võ Hạ Uyên lập tức ngừng lại hết thảy suy nghĩ.
Mọi người dùng bữa được nửa chừng, quản gia lộ rõ vẻ gấp gáp đi vào, ông ta nhìn Võ Hạ Uyên một cái, dùng tiếng Anh nói một câu, Võ Hạ Uyên giả vờ như không biết, thật ra cô đã nghe hiểu, lời quản gia nói là “Vino điện hạ đã trở về.
”
Nữ hoàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mới vừa đứng dậy, cửa phòng đã bị người đẩy ra vang ầm lên, mang theo một chút thù địch.
.