Ái Luân sải bước đến bên Hạ Uyên, không để ý gì nhiều nằm lấy cổ tay cô nhìn từ trên xuống dưới: “Có bị thương không?”
Sắc mặt Hạ Uyên bình tĩnh, ngược lại Lâm Tú Nhã ở cách đó không xa thì hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trắng bệch như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Phía bên kia, Duy Nặc cùng Tát Lâm từ xa đi tới.
Tát Lâm nói chuyện nhằm muốn lấy lòng Duy Nặc, trong lòng khốn khổ không nói lên lời, quan hệ giữa anh ta và Ái Luân rất tốt, nhưng hai anh em này cứ như nước với lửa, vậy nên trước giờ Duy Nặc đối với anh ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
“Này?” Tát Lâm nhìn thấy đám người Ái Luân cách đó không xa, gương mặt họ đột nhiên ánh lên vẻ rạng rỡ.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, ở đây này”
Còn cô gái xinh đẹp kia nữa! Sớm đã nghe Ái Luân nói đây là người được nữ hoàng triệu vào cung, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi.
Tát Lâm từng nhìn thấy trăm loại hoa trong rừng, lần đầu tiên nhìn thấy một loại đặc biệt ến vậy, dùng một từ văn vẻ để hình dung chính là thanh lệ thoát tục, có đem về nhà làm bình hoa để nuôi cũng được, quả thật là khẽ khàng như trinh nữ.
Không đợi Tát Lâm nghĩ xong, Hạ Uyên đột nhiên lao về phía ai đó.
Tát Lâm hé mắt nhìn, ôi, Phồn Tư ơi! Tội nghiệp, mất nửa đời người để làm lốp dự phòng cho Lâm Tú Nhã rồi.
Không đợi cho Tát Lâm nghĩ thêm nữa, Hạ Uyên bắt đầu động thủ với Phồn Tư, đến người luôn lãnh đạm, trầm tư như Duy Nặc đều phải sững sờ.
Hạ Uyên ra tay rất nhanh, cô dùng tay không trực diện đánh vào mặt Phồn Tư, đồng tử Phồn Tư co lại, vừa lùi lại vừa tránh, phản đòn khóa cổ tay của Hạ Uyên lại định hạ cô, nhưng ai ngờ người phụ nữ này lại quay người trượt đi như một con cá chạch, trong khi Phồn Tư con đang sững sờ Hạ Uyên liền một chân đạp vào bên dưới của anh ta, động tác cực kỳ nhanh và mạnh.
Thần sắc Phồn Tư trong giây lát trở nên méo mó.
“AI” Tát Lâm vô thức khép hai chân lại, nhìn thôi cũng thấy đau!
Đã vậy Hạ Uyên cũng không dừng tay, cô nắm lấy chiếc cổ áo tinh xảo của Phồn Tư kéo lê một đoạn dồn ép vào thân cây, sau đó nhìn con bướm ở dưới đất, lạnh lung cười: “Đúng là không thích hợp làm tiêu bản”.
Nói xong, đầu gối hung hăng húc vào bụng Phồn Tư.
Đôi mắt Phồn Tư đột nhiên mở to, anh ta dựa vào thân cây gắng gượng không kêu một tiếng nào, má đỏ ửng lên, hai bên thái dương gân xanh nổi rõ.
Anh ta giỏi rất nhiều thứ, duy chỉ có chưa học qua đánh nhau trực di ốt nghĩ răng Hạ Uyên chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mảnh mai, yếu đuối, có thể tùy tiện đối phó.
Thần sắc Hạ Uyên lạnh giá, quay người nhặt cung tên dưới đất lên đi đến bên Ái Luân vẫn đang ngẩn người, sau đó giương cung tên lên, lúc buông tay nói một câu: “Tôi lại không biết bắn tên”.
Tim của mọi người bỗng chốc nhảy lên đến cổ họng, trong chớp nhoáng Phồn Tư dựa vào bản năng đổ nhào sang một bên, ngay sau lưng anh ta là âm thanh của mũi tên cảm vào thân cây, anh ta chợt cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh, người phụ nữ điên này thực sự muốn giết anh ta sao?
“Xem ra tôi ra tay vẫn nhẹ quá” Hạ Uyên ném cung tên đi, dáng vẻ điềm tĩnh: “Anh vẫn còn tránh được”.
Phồn Tư nổi tiếng bình tĩnh, nhưng bất luận có nhận được sự giáo dục cao đến đâu cũng chưa bao giờ chần chừ giữa ranh giới sự sống và cái chết, lúc này nét hồng hào trên khuôn mặt người đàn ông đã biến mất, vô cùng thảm hại ngồi bệt dưới đất.
So sánh mà nói thì Hạ Uyên lại bình tĩnh dị thường, Ái Luân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hạ Uyên trong giây lát không nói nên lời, anh ấy biết người phụ nữ này không hề đơn giản, nhưng vào lúc này anh rốt cuộc đã rõ ràng nhận ra bản tính sói hoang được chôn vùi trong xương cốt của Hạ Uyên, không phải gia tộc quyền quý nào cũng có thể nuôi dưỡng được, lai lịch của cô hẳn là không bình thường Mà theo như lời lão quản gia nói trước đây, Hạ Uyên xuất thân danh gia vọng tộc ở một thành phố nào đó của Việt Nam, bây giờ nghĩ lại thấy lai lịch này quá sạch sẽ.
“Tôi không biết cái gì đem lại cho anh ảo giác rằng tôi dễ bị ức hiếp”
Hạ Uyên lộ ra một nụ cười giống hệt như bông hoa thuần khiết: “Nhưng tôi cũng chỉ nói một lần, tôi là người có tính khí không được tốt, ai khiến tôi khó chịu, tôi sẽ khiến đối phương khó chịu hơn, sẽ trả lại từng chút một”