Cả một bàn đồ ăn bị Minh Tuấn giải quyết bảy, tám phần.
Tuy mỗi món Võ Hạ Uyên chỉ làm một ít, nhưng cộng lại số lượng cũng khá nhiều.
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, người này không phải lại một Lệ Đình Cảnh nữa chứ?
“Ăn không vào thì đừng ăn nữa.
Tim anh có bệnh, ăn no quá cũng sẽ áp lực.’ Võ Hạ Uyên không nhịn được lên tiếng.
Minh Tuấn tao nhã lau miệng, sau đó vui vẻ đánh chữ: [Đây là bữa cơm ngon nhất sau khi tôi đến Thái Lan.
Bình thường chỉ ăn qua loa, hoặc không ăn luôn, cho nên bữa ăn này rất đáng quý.
Võ Hạ Uyên đau xót hỏi lại: “Người nhà anh đâu?”
Minh Tuấn đánh chữ: [Có việc phải đi, nhưng tôi tin cô ấy sẽ nhanh chóng quay về] ‘Võ Hạ Uyên chú ý tới chữ “Cô ấy” kia, không biết sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Anh có bạn gái à?”
Minh Tuấn: [Tôi kết hôn rồi, vợ tôi rất đẹp ] Võ Hạ Uyên hưng phấn: “Không ngờ đấy: Minh Tuấn tiếp tục gõ: [Chồng cô đâu?”
Nụ cười của Võ Hạ Uyên nhạt xuống: “Đang ở nhà chờ tôi, bây giờ tôi đang gặp chút phiền toái, nhưng cũng nhanh thôi.”
Minh Tuấn gật đầu, tiếp tục đưa di động cho Võ Hạ Uyên xem: [Cô với chồng mình rất yêu nhau nhỉ?] “Đúng vậy” Võ Hạ Uyên không do dự nói, sau đó cảm thán: “Anh ấy với anh giống nhau, đều có bệnh tim.
Tôi chính là chữa lâu thành bác sĩ, cho nên tốt nhất là anh tiếp thu ý kiến của tôi” Võ Hạ Uyên nói xong tịch thu đũa của anh: “Không được ăn nữa”
Minh Tuấn mỉm cười, mặc cô làm gì thì làm “Vợ anh chắc chắn là bị ánh mắt này của anh lừa gạt” Võ Hạ Uyên vừa rửa bát vừa nói với Minh Tuấn đang đứng tựa cửa bếp, Minh Tuấn hơi nhướng mày.
“Ánh mắt ẩn tình” Võ Hạ Uyên biết đối phương đã kết hôn thì hoàn toàn thả lỏng, không còn gánh nặng tâm lý nữa.
“Lần đầu tiên anh nhìn tôi, tôi rất sợ đấy”
Thì chính là thâm tình nhìn em chứ sao, cô vợ ngốc của anh.
Boss Phong thở dài trong lòng.
“Anh giúp tôi một chuyện lớn, cũng coi như bạn của tôi” Võ Hạ Uyên vừa lau khô tay vừa nói: “Tôi nghĩ anh cũng không thiếu tiền.
Thế này đi, sau này tôi nấu cơm đều sẽ gọi anh, cho tới khi vợ anh về thì thôi.
Có cần nói một tiếng với cô ấy không? Anh đưa số cô ấy cho tôi, tôi gọi nói cho cô ấy? Miễn sau này lại sinh ra hiểu lầm gì.”
Minh Tuấn lắc đầu, gõ chữ đưa cho Võ Hạ Uyên: [Bây giờ cô ấy không tiện xem di động, mà chuyện này cũng không có gì, không sao đâu]
Thấy Võ Hạ Uyên gật đầu, Minh Tuấn nghĩ một lát rồi lại nhập một hàng chữ: [Vậy có cần nói một tiếng cho chồng cô không?]
“Không cần, anh ấy rất tin tưởng tôi.” Võ Hạ Uyên tự tin vô cùng, nhưng ngay sau đó lại cường ngượng nghịu nói: “Nhưng anh ấy ghen tuông lắm, không thích tôi nấu cho người khác ăn”
Minh Tuấn vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong lòng lại vì hai chữ “ghen tuông” chẹn phát nghẹn.
“Thật ra tôi cũng muốn nấu riêng cho mình anh ấy ăn thôi.
Nhưng biết sao đây, những thứ tôi có thể làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, may mà hợp khẩu vị hai người đấy” Võ Hạ Uyên thầm thán.
Minh Tuấn trong lòng cảm thán, bà xã nhà mình quá khiêm tốn, thứ cô làm được sao có thể tính là chỉ đủ đầu ngón tay? Đồng thời anh có thể cảm nhận được, Võ Hạ Uyên đối xử tốt với mình chỉ xuất phát từ biết ơn và đồng tình, giới hạn ở lễ nghi và khoảng cách.
Từ lúc cô ấy ở đây đến giờ, chỉ khi đề tài liên quan tới “Trương Tấn Phong” thì cô ấy mới cười thôi.
‘Võ Hạ Uyên chơi với cún con một lúc rồi mới về căn hộ của mình.
Sau khi Võ Hạ Uyên rời đi, Trương Tấn Phong nhận được tin nhắn của Bùi Tố, nhưng có thể thấy là do Đức Minh gửi: [Baba, con có thể lên đấy không?]
Trương Tấn Phong không khách khí nhắn về: [Không được, mấy ngày nay con ngoan ngoãn ở với dì Tố của con đi.
Nếu bị mẹ con phát hiện thì xem ba có treo con lên đánh không]
Đức Minh đọc tin nhắn xong im lặng lâu, sau đó quay sang phát biểu với Bùi Tố: “Dì Tố, dì nói chuẩn quá”
Bùi Tố: “…
Kim Hoàn Đông: “Ha ha ha”
Hai ngày sau đó, bữa trưa và bữa tối Võ Hạ Uyên đều sang căn hộ của Minh Tuấn làm, ăn xong liền rời đi, tối đa nói chuyện thêm hai câu, luôn bảo trì đúng khoảng cách.
Nhưng thật ra trong lòng Võ Hạ Uyên cảm thấy hơi thẹn.
Cô không thể nói rõ là vì sao, chỉ là có vài phần hảo cảm kì lạ với Minh Tuấn.
Nếu không… sao hôm đó nghe người này ăn qua loa hoặc bỏ bữa thì cô lại thấy sốt sắng?
Võ Hạ Uyên do dự cầm di động muốn nói một tiếng với Trương Tấn Phong vô số lân, nhưng cuối cùng lại e dè rút lui.
Không thể nào… Võ Hạ Uyên buồn bực, trong lòng cô chỉ có mình Trương Tấn Phong, chắc chẳn không có vị trí cho người thứ hai.
Võ Hạ Uyên thậm chí còn nghỉ ngờ không biết Minh Tuấn có phải người cao tầng nào có ý đồ với phối phương điều hương của cô không Sau đó, mọi chuyện càng ngày càng kì lạ.
‘Võ Hạ Uyên sợ hãi phát hiện có rất nhiều thói quen nhỏ của Minh Tuấn giống hệt Trương Tấn Phong.
Ví như, Trương Tấn Phong ăn đồ ăn thích nhặt ớt chất sang bên tay phải.
Không phải chỉ ặ mà phải xếp rất chỉnh tê.
Minh Tuấn cũng giống thế.
Lại ví như Trương Tấn Phong uống trà thích rót nửa tách nước nóng trước rồi mới thêm lá trà, cuối cùng lại thêm đầy nước ấm…
Minh Tuấn cũng làm thế.
Lại như Trương Tấn Phong đọc báo tài chính và kinh tế thích gác tay trái lên tay vịn sô pha, hai chân bắt tréo, Minh Tuấn cũng như vậy!
Đôi khi Minh Tuấn làm ra những động tác nhỏ này Võ Hạ Uyên đều cảm thấy mình đang nhìn Trương Tấn Phong.
‘Võ Hạ Uyên ngồi không yên nổi nữa, buổi trưa gõ cửa phòng Minh Tuấn nói mình không được khỏe, sẽ không sang nấu bữa trưa.
Tuy thấy vẻ lo lắng của Minh Tuấn nhưng Võ Hạ Uyên cũng không giải thích thêm gì, nhanh chóng chạy về phòng mình.
Ngay khi Trương Tấn Phong đang suy nghĩ xem làm cách nào để nhân viên công tác vào xem cô thì nhận được tin nhắn của Võ Hạ Uyên: [Chồng ơi, em có lỗi với anh.] Trương Tấn Phong dứt khoát gọi sang cho cô.
Điện thoại vừa vang một tiếng bên kia đã tiếp máy: “Tấn Phong…
Trương Tấn Phong hỏi: “Em sao thế?”
“Em gặp một người ở Thái Lan, anh ấy có giúp em chuyện lớn, sau đó em không nhịn được muốn quan tâm anh ấy.
Tấn Phong, em sợ em trúng độc rồi, đầu óc không được rõ ràng lắm” Võ Hạ Uyên đi thẳng vào vấn đề, tranh thủ thẳng thắn được khoan hồng.
“..” Trương Tấn Phong không biết nên nói gì cho phải: “Em nói cụ thể xem nào”
“Có nhiều thói quen nhỏ của anh ấy giống anh lắm.
Tuy nói không rõ được nhưng đôi khi em nhìn anh ấy mà cảm giác như đang nhìn anh vậy” Võ Hạ Uyên nói xong càng cảm thấy không đúng, vội vàng giải thícl không không không, ý em là… có lẽ là em nhớ anh quái”
Trương Tấn Phong đâu ngờ Võ Hạ Uyên có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy chỉ từ thói quen nhỏ của mình, anh ho khan hai tiếng: ‘Cưng à, em coi anh ấy là bạn không?”
“Có chứ”
“Thế thì giúp đỡ bạn bè cũng đâu có gì sai đâu” Trương Tấn Phong nhấn mạnh: “Anh tin em’ Anh mới không ghen tuông loạn đâu.
Võ Hạ Uyên khựng lại: “Chồng ơi, anh ăn nhầm cái gì à?”
Kịch bản này không đúng, Trương Tấn Phong có bình tĩnh thế nào cũng không nên tỏ thái độ thế này, cứ như rất thông cảm vậy.
Trương Tẩn Phong: “…
Không được, bình tĩnh không được hoảng!
“Ý anh là em ở Thái Lan một mình anh cũng không an tâm.
Em có bạn nghĩa là bớt cô đơn hơn nhiều đúng không? Không phải em nói anh ấy bị câm à? Im lặng cũng rất tốt”
Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nói.
Võ Hạ Uyên xấu hổ: “Tấn Phong, anh nói câu này chính anh tin không?”
Trương Tấn Phong: “..
Chẳng lẽ muốn bị lộà?
“A! Em biết rồi nhé!” Võ Hạ Uyên chợt hô lên.
Trương Tấn Phong nhảm mắi lại, xem ra không lộ mới là lạ.
Sau đó lại nghe cô nói: “Có phải anh quen Minh Tuấn không? Nếu không sao anh ấy phải quan tâm em như vậy?”
Trương Tấn Phong lập tức đón ý nói hùa, cảm thán vợ mình thông minh quá đi, sau đó không biết xấu hổ đáp: “Bị em phát hiện rồi!”