Một người dám nói một người dám tin ‘Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói mà, anh ta rõ ràng là người đã có vợ, sao phải chăm sóc tôi như thế.
Trương Tuấn Phong lấy tay che ngực, thật sự không nhẫn tâm lừa gạt cô vợ ngốc nhà mình một lần nữa.
Nghe Trương Tuấn Phong không nói chuyện, tim của Võ Hạ Uyên chìm xuống: “Tuấn Phong, anh thành thực nói cho em biết, anh không có uy hiếp người ta chứ?”
Trương Tuấn Phòng thành thực: “Không có, “Vậy thì tốt” Võ Hạ Uyên quá tin tưởng anh, đột nhiên không còn gánh nặng trong lòng, ngồi lên ghế sô pha đung đưa chân: “Tuấn Phong, anh ta đi với em gần gũi như vậy, vợ anh ta sẽ không tức giận chứ?”
“Không đâu” Nói một cách chắc chắn nhất có thể: ” anh và vợ anh ấy là người quen cũ, là một người phụ nữ độc lập và giỏi gang, quan trọng là rất xinh đẹp, yên tâm, quan hệ vợ chồng của hai bọn họ rất tốt, mọi người đều là bạn bè với nhau”
Lông mày Võ Hạ Uyên cứng lại: “Sao anh cứ phải nhấn mạnh là cô ta xinh đẹp cơ chứ?”
Trương Tuấn Phong nghiêm túc, trong lòng không phải đang khen em sao, ngoài miệng lại ni Là để cho em tin, Minh Tuấn đối với em không có ý gì khác đâu”
Nhìn thấy người đàn ông đọc chính xác tên của Minh Tuấn, Võ Hạ Uyên nhẹ nhõm nẵm lên trên giường: “Chồng à, em nhớ anh rồi Trái tim Trương Tuấn Phong đập loạn xạ, muốn hỏi gì đó, nhưng lại sợ phá vỡ sự hòa thuận ngắn ngủ này, nên đành kìm nén lại, anh nghĩ nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Võ Hạ Uyên.
Lại nói chuyện với Trương Tuấn Phong một lúc, anh nói không cần nói cho Minh Tuấn về chuyện này, để tránh cho anh ta có áp lực tâm lý, giống như sống chung lúc trước là được rồi, Võ Hạ Uyên vô cũng đồng ý.
Kim Hoàn Đông cả người toàn mồ hôi ôm lấy Minh Đức, vội vàng trở về phòng trước khi Võ Hạ Uyên lên thang máy đi về, sau đó hoảng loạn gọi điện thoại cho Bùi Tố, mà Bùi Tố đi từ bên ngoài đi vào đeo một chiếc khăn voan mỏng, rõ ràng là không nghe thấy, bởi vì đám người đi qua bị chặn lại, lần đầu tiên cô không nhìn thấy Võ Hạ Uyên, sau khi đứng đợi trong dòng người đứng đợi ở thang máy, đột nhiên có người vỗ vai cô, bên tai là giọng nói bất ngờ của Võ Hạ Uyên: “Chị Tố?”
Bùi Tố: Nói thật ra, gặp lại Võ Hạ Uyên cô thực sự rất bất ngờ, có vô số lần cô muốn tiến tới nói chuyện với, nhưng chắc chắn không phải trong hoàn cảnh như thế này.
“Uyên!” Cũng may là Bùi Tố có tâm lý vững vàng, kéo tấm màn che gương mặt kinh ngạc, vờ như có chuyện gì vậy.
Võ Hạ Uyên không giống như vậy, cô thật sự tất bất ngờ, từ khi rời khỏi Trung Quốc, cô thật sự mất liên lạc với đám người Bùi Tố, có thời gian cô tra rất kỹ càng, Võ Hạ Uyên lo lắng sẽ mang thêm phiền phức cho bọn họ, dứt khoát cắt đứt hết liên lạc với bọn họ, dù sao thì ở cái thời gian đó, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
Hai người cùng đi chung thang máy lên tầng của Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên năm chặt tay của Bùi Tố, lấy thẻ phòng đưa cho cô: “Chị Tố chị vào trước đi, em nói chuyện với bạn em một chút”
Trương Tuấn Phong dùng gương mặt của Minh Tuấn để mở cửa, vừa nhìn thấy Bùi Tố đứng đối diện, đỉnh đầu đều dựng lên.
“Minh Tuấn, tôi gặp một người bạn cũ, tôi nói chuyện với cô ấy một chút, muộn chút mới nấu cơm” Võ Hạ Uyên cười nói Anh nhận lấy thức ăn, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Bùi Tố.
Xong rồi.
Giác quan thứ sáu của Trương Tuấn Phong nói cho anh biết.
.