Mấy ngày nay trong lòng của Võ Hạ Uyên luôn quanh quẩn một cảm giác là lạ, cảm giác này sau khi sự vui mừng ngắn ngủi khi gặp nhau với Bùi Tố bị đánh tan, dâng trào trong tim càng thêm sâu đậm.
Cô sẽ không tuỳ tiện đẩy ra cánh cửa phòng ngủ của người bên cạnh nhưng chính trong lúc vừa rồi khi nghe thấy tiếng động đó, cô cảm nhận được mãnh liệt đáp án mà mình muốn ở ngay trong căn phòng.
Nhưng Bùi Tố và Kim Hoàn Đông rõ ràng cũng che giấu gì đó, Võ Hạ Uyên cũng ngại vừa mới gặp mặt thì đi tra hỏi, bây giờ cô ngày càng thêm kiên nhãn, thế là säc mặt bình tĩnh trò chuyện một lúc với Bùi Tố, nhân lúc trước giờ cơm đi qua bên Vạn Hạnh.
Đừng nói Bùi Tố, ngay cả Vạn Hạnh cũng rõ là hơi kì lạ.
Trong phòng khách của phòng Bùi Tố, Trương Đức Minh ngồi trên chân của Kim Hoàn Đông, nặng nề thở phào nhẹ nhõm “Làm con hết hồn, thật là làm khó con mà”
Kim Hoàn Đông bị chọc cười: “Con có cái gì mà khó chứ? Chỉ cần trốn thật tốt thì chuyện gì cũng không xảy ra: “Dì Tố, chú Hoàn Đông, hai người nói xem mẹ có nghỉ ngờ gì không?” Đức Minh nghiêng đầu, hai cặp lông mày nhỏ nhíu lại.
Bùi Tố nhất thời không nói gì, đổi thành người khác thì cô ấy chắc chăn dám cho một câu trả lời khẳng định, nhưng Võ Hạ Uyên thì cô ấy thật sự không chắc chắn được.
Bên này, Vạn Hạnh dựa trên cánh cửa nhìn ‘Võ Hạ Uyên nấu cơm, tâm trạng có hơi hồi hộp, nói cạnh nói khoé: “Cô và người bạn đó của cô nói xong rồi à?”
“Ừm” Võ Hạ Uyên hơi liếc mắt sang, sau đó tiếp tục động tác trên tay: “Buổi tối ăn mì được không?”
“Được chứ” Vạn Hạnh nói gì cũng đồng ý, sau đó tiếp tục hỏi: “Tôi nhìn thấy cô và người bạn đó của cô còn đi xuống lầu nữa, là đi gặp người khác rồi à?”
Võ Hạ Uyên xoay người, khuôn mặt không có biểu cảm: “Anh nhìn thấy rồi à? Ngay cả cửa anh cũng không mở thì làm sao nhìn thấy đấy?”
‘Vạn Hạnh ung dung tiếp lời: “Nói ra thì cô đừng cảm thấy tôi bỉ ổi, tôi nghe thấy động tĩnh, sau đó liền nhìn trong kính quan sát”
Giải thích này cũng coi như là hợp lí, tuy thời gian quen biết không dài nhưng Võ Hạ Uyên cảm nhận được Vạn Hạnh là một người vô cùng nhạy bén, nếu anh đã được giao phó cẩn trọng lời nói, làm tròn trách nhiệm cũng có thể lí giải Võ Hạ Uyên không hỏi thêm nữa, quay người lại tiếp tục nấu cơm.
Uyên chỉ là theo bản năng muốn nắm lấy Trương Tấn Phong.
Sau đó người đàn ông từ từ xoay người, nhưng đợi quay người lại khuôn mặt đó bỗng biến thành của Vạn Hạnh.
Võ Hạ Uyên chợt giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ, một hơi thở của cô nhịn lại nửa ngày, mới hơi hỗn loạn đứng dậy, Võ Hạ Uyên vuốt lại tóc dính trước trán, không hiểu vì sao lại nằm mơ như vậy.
“Gạch”, sợi liên kết đó bông nổi liên với nhau.
Ánh mắt của Võ Hạ Uyên tối lại, cô nhìn một góc ga giường, trong đầu bồng nhiên xuất hiện một khả năng đáng sợ.
Có khi nào… Trương Tấn Phong và Vạn Hạnh là cùng một người!
Hầu như là suy nghĩ này vừa nảy ra thì trái tim của Võ Hạ Uyên thắt lại, sau lưng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Đúng, rõ ràng không thể nào, chỉ cần có đôi mắt thì đều biết đó là hai con người, nhưng sao mà trùng hợp như vậy? Bùi Tố cũng ở khách sạn này?
Nếu như Bùi Tố ở đây, vậy thì hai người hoàn toàn có thể là cùng một người.
Kem dịch dung.
Võ Hạ Uyên nặng nề thở dài, sau khi xuống giường đi qua đi lại trong phòng hết vài lần, một số chuyện càng nghĩ càng rõ ràng.
Tại sao Vạn Hạnh khiến cô cảm thấy thân thiện như vậy, tại sao có những lúc đối mặt với Vạn Hạnh, lại có ảo giác đối mặt với Trương Tấn Phong, tại sao vừa nhìn thấy Vạn Hạnh thì trái tim khó chịu, cô cứ đau lòng căng thẳng theo bản năng Tuy không tin một số huyền học, nhưng ‘Võ Hạ Uyên thừa nhận, cô và Trương Tấn Phong là tồn tại một dạng thần giao cách cảm kì diệu nào đó.
Lại liên tưởng đến ánh mắt Vạn Hạnh nhìn mình, những lời nói qua đó, còn có giải thích vụng về sau khi nghe được của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên càng cảm thấy sự suy đoán chính là sự thật.
Tim cô đập nhanh như trống, vừa vui mừng vừa giận hờn, thậm chí còn có chút buồn cười Một khi sự việc có manh mối, Võ Hạ Uyên ngược lại bình tĩnh tới không giống ai Cô ngồi ở đầu giường nghĩ tới đêm khuya, sau đó tắt đèn đi ngủ, định đợi trời sáng rồi xác nhận từng chuyện.
Hầu như là trời vừa sáng lờ mờ thì Võ Hạ Uyên tỉnh rồi, cô mới ngủ chưa được bốn tiếng đồng hồ, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, chuyện liên quan đến Trương Tấn Phong, lúc cô ngủ cũng đang suy nghĩ chuyện này, sau đó Võ Hạ Uyên lại có thêm phát hiện mới, hôm qua bóng dáng nhỏ đụng vào trong lòng mình, động tĩnh trong phòng ngủ của đám người Bùi Tố, rồi còn đồ chơi đầy nhà.
Lúc đấy cô còn cảm thấy đứa bé đó giống Đức Minh, bây giờ ngẫm nghĩ kĩ lại thì đó chính là Trương Đức Minh!
Được được được, cha con cùng ra trận đấy à?
Võ Hạ Uyên đứng ở cửa phòng Vạn Hạnh, hít một hơi thật sâu, đợi khi mở mắt ra lại đã không khác gì bình thường.
Cô suy nghĩ kĩ rồi, nếu như đúng thật là Trương Tấn Phong thì hôm nay hai cha con này đều phải bị cô treo lên trên trần nhà!
Bấm hai tiếng chuông cửa, Vạn Hạnh mở cửa ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Hôm nay sớm thế?”
“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên mỉm cười đi vào.
‘Võ Hạ Uyên pha một ly trà cho Vạn Hạnh, đợi nước vừa ấm rồi đưa cho người đàn ông, nhưng trong lúc Vạn Hạnh sắp cầm qua thì cổ tay chợt run, liền làm đổ trên đùi của người đàn ông.
“Ôi, xin lỗi!” Võ Hạ Uyên hoang mang lau chùi cho anh.
‘Vạn Hạnh lắc đầu, phủi đi nước đọng lại trên quần: “Không sao không sao”
Ngay thoáng chốc anh cúi đầu, Võ Hạ Uyên có vẻ như không để ý đi lấy khăn giấy bên cạnh người đàn ông, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi tóc của anh, sau đó nhìn thấy được một nốt ruồi rất nhỏ.
Xác định dứt khoát.
Ngay cả hình dạng cũng y hệt nhau.
Trong đầu của Võ Hạ Uyên “ầm” một tiếng, đợi sau khi xác nhận, ngược lại mất đi cảm giác hận không được bóp chết Trương Tấn Phong.
Thích hóa trang lắm phải không?
Võ Hạ Uyên từ trên cao nhìn xuống Trương Tấn Phong, nhếch môi cười nhạt.
Tay đang lau nước của người đàn ông khựng lại, không ngẩng đầu nhưng anh vẫn cảm nhận được một luồng… sát khí?
‘Võ Hạ Uyên đổi ý rồi, bây giờ lật tẩy Trương Tấn Phong thì thật là quá không có ý nghĩa.
Càng thần kì hơn là rõ ràng biết người trước mắt chính là Trương Tấn Phong, nhưng trong lòng của cô lại không có quá nhiều sự chống đối, hình như thuật điều hương do Hạ Nhược Vũ bỏ đang dần dần mất đi tác dụng.
“Tự anh lau sạch sẽ đi, tôi đi nấu cơm đây” Võ Hạ Uyên nói xong còn nhẹ nhàng nhấn bờ vai của Vạn Hạnh, động tác nhẹ nhàng lại thân mật khiến Vạn Hạnh… không, nên nói là tổng giám đốc Trương, bỗng có cảm giác như ngồi trên thảm trải đầy kim.
Hạ Uyên sao đột nhiên đối xử tốt vậy với thân phận Vạn Hạnh này rồi?
Nấu xong cơm trưa, Võ Hạ Uyên vừa ăn vừa gắp thức ăn cho người đàn ông, hoàn toàn không có cẩn trọng lễ phép lúc trước đối với Trương Tấn Phong, ngược lại giống như là quen biết rất lâu rồi vậy, khiến người đàn ông càng thêm không thoải mái “Tôi đi lấy thuốc” Võ Hạ Uyên nghĩ đến bộ dạng khó chịu trước đây của người này, trong lòng vẫn thấy sợ, nhưng sau đó Võ Hạ Uyên lại nghĩ ra một chủ ý, trong nước đưa người đàn ông cho thêm vào ít thành phần thuốc ngủ.
Trương Tấn Phong tuy sợ hãi nhưng cơn buồn ngủ cứ kéo đến, thêm cảm giác bên cạnh có Võ Hạ Uyên khiến người khác quá yên lòng, anh nằm trên ghế sô pha rất nhanh ngủ thiếp đi.
Đợi anh ngủ không lâu sau, thì bên cạnh đứng lại một người.
.