Đạo Đôn là người Việt Nam, học y thành sĩ mê, lĩnh vực ngành y của Đông Tây hai bên đều có nghiên cứu nên người mời đến không nhất định toàn là người nước ngoài.
Còn họ Bạch, Võ Hạ Uyên nhớ đó là một gia tộc vô cùng có tiếng tăm ở Việt Nam, nổi tiếng với châm cứu huyệt vị, nghe nói bây giờ người đứng đầu là Bạch Văn Lâm đã tới trình độ có thể châm cứu ở xương mà không sai sót chút nào.
Năm người đó đi tới trước mặt một bậc thầy mặc áo blouse, đều tỏ vẻ cung kính, còn trong tay của bậc thầy đó đang cầm túi châm cứu, xem ra chắc là Bạch Văn Lâm rồi.
Cái gọi là hội giao lưu, ở Võ Hạ Uyên xem ra thì chính là mọi người ngồi chung với nhau tám chuyện.
Ví dụ hai người bên này đây, cũng từ phong tục địa phương của nước Anh nói tới món chao của Việt Nam luôn rồi, khá là gần gũi cuộc sống đời thường.
Đạo Đôn không biết nói đến cái gì, bỗng nhìn sang Võ Hạ Uyên, sau đó vẫy vẫy tay.
‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng đi lên, còn mong là tạo mối quan hệ tốt với Đạo Đôn hỏi rõ ràng chuyện của Linh Diên, ông ta chính là người điều chế ra.
“Thưa ông” Thái độ của Võ Hạ Uyên khiêm tốn khiến Đạo Đôn vô cùng hài lòng, ông ta không thích những người một khi ra nghề có chút danh vọng thì lên vẻ ta đây, ví dụ mấy người bên nhà họ Bạch.
“Đây là hai người bạn của tôi” Đạo Đôn ời nói: “Chúng tôi đều muốn biết, cô làm như thế nào trị khỏi bệnh lâu năm của Nữ hoàng thế?”
Võ Hạ Uyên trầm lặng một lúc mới nói ra bốn chữ: “Tâm thuật điều hương.”
Khuôn mặt ba người bao gồm Đạo Đôn ở trong đồng thời biến sắc, nhìn qua nhìn lại, xong rồi Đạo Đôn nghiêm túc hỏi rằng: “Cô biết tâm thuật điều hương?”
“Vâng ạ” Võ Hạ Uyên lo rằng họ không tin, nhấn mạnh nói: “Cái này Nữ hoàng cũng biết”
Đang nói chuyện, Bạch Văn Lâm dẫn theo học sinh của mình qua đây: “Đạo Đôn, mọi người đang nói gì thế?”
“Không có gì” Đạo Đôn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với hai người bạn khác, sau đó gật đầu nhẹ với Bạch Văn Lâm coi như đã chào hỏi qua, sau đó nhìn sang Võ Hạ Uyên: “Cô theo tôi qua đây”
Bạch Lan bất mãn: “Làm gì chứ… Người phụ nữ này và thầy Đạo Đôn là quan hệ gì đấy?”
Bạch Lan là con gái của Bạch Văn Lâm, vì có một người cha tài giỏi nên bản thân cô ta cũng có vài phần thiên phú học y.
Từ trước đến nay trong mắt không xem ai ra gì quen rồi, cộng thêm sự nhỏ mọn của phụ nữ sinh ra thì trong lòng căm thù đối với đồng loại xinh đẹp, nên ấn tượng đầu tiên của cô ta đối với Võ Hạ Uyên đã không tốt.
Còn thanh niên chín chắn nhất trong đó, người được Bạch Lan gọi là đàn anh, là học sinh yêu thích của Bạch Văn Lâm, cũng là con nuôi của Bạch Văn Lâm, tên là Kha Thiên Nhật.
Lúc này Kha Thiên Nhật nhìn dáng vẻ của Võ Hạ Uyên, tuy anh ta không có nói chuyện, nhưng đáy mắt cũng có vài phần khinh khi.
Anh ta đi theo Bạch Văn Lâm là người coi trọng tài năng, nên hoàn toàn sẽ không tin loại phụ nữ được vẻ bề ngoài như Võ Hạ Uyên thì y thuật có thể giỏi giang tới được đâu.
E rằng chỉ là muốn thông qua hội giao lưu lần này mạ lớp vàng, để ra ngoài đường phía trước bình phẳng, mà anh ta trước giờ hận nhất loại người này, quả thật là bác sĩ.
Bên này, Đạo Đôn kéo Võ Hạ Uyên đến một góc không có người, từng chữ từng câu hỏi: “Thật sự là tâm thuật điều hương?”
Võ Hạ Uyên nhìn thấy đáy mắt ông ta phát ra ánh sáng kì lạ, bỗng nhiên cảm thấy mình có được nắm cán, thế là gật đầu: “Đúng”
“Được…được đấy!” Đạo Đôn nằm lấy bờ vai của Võ Hạ Uyên: “Chúng ta gặp nhau nhiều lần, quả thật là duyên phận!”
‘Võ Hạ Uyên: “..” Cũng không có mà, thật ra hoàn toàn không phải tình cờ, mọi thứ đều là cố tình sắp đặt.
“Bạn nhỏ!” Đạo Đôn lập tức kéo gần lại khoảng cách của hai người: “Tôi có một chuyện, hi vọng cô có thể giúp đỡ”
Võ Hạ Uyên nhếch môi: “Vừa đúng, tôi cũng có một chuyện”
“Bạn nhỏ nói trước” Đạo Đôn biếu hiện rõ ràng ra có chút kích động “Linh Diên” Võ Hạ Uyên trầm tiếng: “Trong tay ông còn có chứ?”
Đạo Đôn ngẩn người: “Linh Diên?”
“Đúng!” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Nếu như trong tay ông có Linh Diên, vậy thì chỉ cần việc của ông không thương thiên hại lí, tôi nhất định dốc hết mình!”
“Lời này là thật?” Đạo Đôn kích động rồi ‘Võ Hạ Uyên vừa nghe ý này tức là có, cũng kích động rồi: “Là thật!”
Đạo Đôn cười lớn hai tiếng ha ha, nhưng cười rồi bỗng nhiên than thở, giải thích với Võ Hạ Uyên: “Bạn nhỏ, có là có, không che giấu gì, năm xưa tôi dâng lên cho nữ hoàng một cái, là vì báo đáp ơn tình của chồng bà ta, báu vật quý nhất gia tộc, tổng cộng chỉ hai cái”
Võ Hạ Uyên trở nên cẩn thận: “Ý của ông là?
“Bạch Văn Lâm cũng muốn lấy”
Đạo Đôn nói thẳng mọi chuyện: “Thôi thì tôi cứ nói rõ ràng với cô, vợ của tôi bà ta..”
Sắc mặt Đạo Đôn đau đớn: “Vợ tôi bà ta sớm mấy năm mất đi đứa con yêu quý, cứ thần trí mê muội, lúc nghiêm trọng còn có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, còn tôi tuy được người ta xưng là “tay thánh”, nhưng thật sự hổ thẹn, trị không khỏi bệnh này của vợ, tôi và Bạch Văn Lâm từ trước đến nay không hợp, nhưng châm cứu của ông †a vô cùng tài giỏi, tôi muốn để ông ta xem thử cho vợ tôi, coi như là trao đổi, một khi ông ta trị khỏi cho vợ tôi, tôi cho ông ta Linh Diên”
“Tại sao ông ta cần? Vì Linh Diên quý báu?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Là vì con gái lớn của ông ta” Đạo Đôn nhẹ giọng: “Tim của con gái lớn của ông ta không tốt, Linh Diên có hiệu quả thần kì tiếp tìm mạch”
“Tôi hiểu rồi” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Ông cụ, vợ ông tôi nhất định dốc sức cứu trị, nếu như tôi trị khỏi rồi, Linh Diên có thể cho tôi chứ?”
Đạo Đôn: “Cái này tất nhiên, tôi quang minh chính đại một đời, nói được làm được.”
‘Võ Hạ Uyên yên lòng, cười nói: “Ông đối với vợ ông thật là tình bền vững như vàng, báu vật quý nhất gia tộc cũng có thể vì vợ nhường lại cho người khác”
“Người là sống, vật là chết” Đạo Đôn nói rằng Võ Hạ Uyên: “Điểm này tôi vô cùng tán thành”
“Nói chứ cô cần Linh Diên làm gì?” Đạo Đôn hỏi ngược.
“Chữa trị chồng tôi” Võ Hạ Uyên thầm nghĩ cuối cùng tôi cũng đợi được câu hỏi này của ông rồi, vừa đúng là cơ hội tốt linh hồn đồng cảm: “Tôi cũng hổ thẹn, có được tâm thuật điều hương, nhưng vấn đề tim của anh ta cứ tìm không được gốc giải quyết.”
Đạo Đôn quả nhiên thần thái xúc động: “Tâm thuật điều hương vốn thì khó nắm bắt, chú trọng là khống chế và điều trị trên tinh thần, đối với tổn thương tính thực chất chỉ có thể được hiệu quả ngắn hạn trì hoãn, điểm này cô không cần tự trách”
Võ Hạ Uyên vâng dạ liên tục, trò chuyện với Đạo Đôn càng hợp ý, đến khi Bạch Văn Lâm kiên nhẫn không được nữa đi qua bên này.
Bạch Văn Lâm nhìn Võ Hạ Uyên, giọng nói trầm lặng nói với Đạo Đôn: “Quý bà đang ở đâu? Tôi rảnh liền đi xem thử”
“Ở khách sạn tôi đang ở” Đạo Đôn nói xong nở nụ cười: “Văn Lâm, lúc đầu nói trước rồi, trị khỏi vợ tôi mới có Linh Diên, trị không khỏi không có”
“Cái này tất nhiên, tôi còn có thể đi giành chứ?” Bạch Văn Lâm trừng mắt.
Võ Hạ Uyên không có ý kiến, ba phía đều đang cứu người, với đều là người thân nhất, tất nhiên phải chú trọng một điều người đến trước đến sau, nếu như Bạch Văn Lâm thật sự trị khỏi được cho người đó, Võ Hạ Uyên chỉ có thể suy nghĩ cách khác, cái này không được vượt quá, “Ông cụ yên tâm, cha tôi châm cứu rất tài giỏi đấy” Bạch Lan có chút khoe khoang nói xong, xoay đầu nhìn sang Võ Hạ Uyên: “Ông cụ, ông quen biết cô ta chứ?”
“Một người bạn nhỏ” Đạo Đôn giải thích.
Vừa nghe được hai chữ “bạn nhở”, trong mắt của Bạch Lan hận không được phun lửa, có thể được Đạo Đôn thừa nhận như vậy, cô ta là ai chứ?
Võ Hạ Uyên cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ sao mà nóng tính như thế, giọng nói nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu đã vậy, ông cụ tôi về đây”
Không đợi Đạo Đôn gật đầu, Bạch Lan chất vấn: “Cô thấy cha tôi cũng không biết chào hỏi một tiếng đấy à?”
Võ Hạ Uyên vẻ mặt thẫn thờ: “Tại sao tôi phải chào hỏi?”
Bạch Văn Lâm là bác sĩ nổi tiếng không sai, nhưng không có người giới thiệu tùy tiện bắt chuyện mới càng khiến người khác không thoải mái chứ?