“Rõ ràng là lỗi của cô” Ives hơi mất kiểm.
soát hét lên: “Nếu như cô không xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì cả, cô nói đi cô đến nước Anh để làm gì?”
‘Võ Hạ Uyên quay người lại rồi nở một nụ cười thoáng qua: “Dù sao cũng không phải là đến để làm cô.
”
Ives: “.
.
” Người phụ nữ này là côn đồ hay sao?
‘Võ Hạ Uyên còn muốn nói thêm gì nữa, khóe môi khẽ mấp máy nhưng lại nhịn xuống, thôi quên đi mối quan hệ giữa cô với Ives chỉ là người xa lạ nên nói ít thì sai ít.
“Cô đừng thấy bây giờ Trương Tấn Phong thích cô, đàn ông đều thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp!” Ives hét lên với cô.
‘Võ Hạ Uyên không thích nghe những lời này nên cô chỉ vào mũi mình: “Trông tôi rất già hay sao?” có làm ra vẻ mặt hơi khoa trương một chút nhưng vẫn xinh đẹp không tỳ vết, lves đột nhiên tức giận đến mức không khỏi trợn mắt khinh thường, sau đó sải bước đi tới đụng vào vai của cô rồi giận dữ rời khỏi.
Võ Hạ Uyên: ”.
.
” Công chúa bệnh gì chứ?
Đây chính là miêu tả một cách hoàn hảo từ nghĩa đen của câu chữ cho đến hành vi cử chỉ của cô ta.
Cô làm như vô tình quay người lại sau đó ánh mắt khẽ liếc nhìn, không phải cô không hề nhìn thấy người đang đứng trong bóng tối.
Mà trong một dịp trọng đại như vậy, nhân lúc mấy vị Ủy viên hội đồng cốt cán và các thành viên trong hoàng thất đều có mặt, Nữ hoàng định ghép đôi con gái của Thân vương Drowson cho Vino.
Về điểm này, Nữ hoàng cảm thấy rất xứng với Vino, sau khi đã trải qua rất nhiều những hiểu lầm và thất vọng, bà vẫn lựa chọn đứa con trai cả này, trong tương lai có sự che chở của Thân vương Drowson dù bà không còn nữa thì Vino vẫn có thể ngôi vững ngôi vương này.
“Julie con ngồi bên cạnh Vino đi” Nữ hoàng tươi cười mở miệng nói: “Hồi nhỏ con chơi với Vino rất thân đấy bây giờ gặp lại đừng có lạ lãm gì nhé”
Ngoại hình của Julie chắc chắn không thua kém gì với Lâm Nhã Dung, dù gì mẹ của cô ta cũng từng là một người đẹp nổi tiếng trong hoàng tộc, mà.
Julie cũng có ấn tượng vô cùng tốt đối với gương mặt điển trai của Vino, cô ta nhìn về phía Thân vương Drowson ba mình thấy ông ta khẽ gật đầu.
Julie bỗng chốc đỏ mặt, rồi đứng dậy đầy thẹn thùng, Vino đã nghiêm mặt lại sau đó ngập ngừng vài giây rồi lập tức đứng lên, kéo ghế cho.
Julie.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Nữ hoàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi trao đổi ánh mắt với Drowson, hai người đều cảm thấy rất hài lòng ‘Vino dân hiểu ra và rất rõ tâm tư của mẹ mình, hôm nay mọi người đều đến đông đủ nên anh ta không thể cãi nhau với mẹ mình.
Trên người của Julie có một mùi hương vô cùng dễ ngửi, thoang thoảng lại tao nhã, Vino đã lâu không tiếp xúc với những người con gái khác ở khoảng cách gần như vậy, nên có chút không thích ứng cho lảm.
“Điện hạ”.
Julie dịu dàng lên tiếng, giọng nói như trong trẻo như suối nguồn, ngay lập.
tức mang đến cho Vino một trải nghiệm hoàn toàn mới: “Nghe nói ngài thích ăn pudding, hãy nếm thử xem?”
Vino nghiêng đầu đập vào mắt chính là những ngón tay thon dài trắng trẻo của Julie, anh ta ngây người mấy giây rồi nhận lấy: “Cám ơn”
Khuôn mặt của Julie chợt ửng hồn: Trong mắt người ngoài đây quả thật là một cặp đôi trời đất tạo thành, Nữ hoàng vô cùng vui mừng, nếu như Vino chấp nhận.
Julie vậy thì hoàng gia và Hội đồng sẽ có cái nhìn mới đối với anh ta, con đường tương lai cũng càng thêm suôn sẻ.
Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói không hài hòa xen vào.
“Điện hạ…Vino…, sao, sao ngài có thể…”
Lâm Nhã Dung xuất hiện ở trước cửa bữa tiệc với vẻ mặt buồn bã.
Ngay cả Fansi người vẫn luôn im lặng cũng giật mình thon thót trong lòng, biết chắc sẽ có chuyện xảy ra.
Nữ hoàng đột nhiên đứng lên sững sờ nhìn chăm chằm vào Lâm Nhã Dung, cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu: “Ai cho phép cô ta vào đây vậy?”
Chẳng mấy chốc quản gia đã chạy vào dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi vừa nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người lại cố nén xuống, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Nhã Dung có giấy thông hành của hoàng gia”
‘Vino ngay lập tức sờ đến giấy thông hành ở thắt lưng quả nhiên không thấy.
Giây phút này anh ta bỗng nhiên cảm thấy có một sự thất vọng không thể nói rõ được với Lâm Nhã Dung.
“Vinol” Vừa nhìn thấy Vino đến gần, Lâm Nhã Dung chợt nảm lấy cánh tay của anh ta với vẻ mặt hoảng hốt và đau đớn, cô ta liếc nhìn anh ta và hỏi: “Đó là ai?”
‘Vino không nói gì, đôi mắt trở nên sâu thảm.
“Em hỏi anh cô ta là ai?” Lâm Nhã Dung bất giác nâng cao giọng Nữ hoàng nhằm chặt mắt lại suýt chút nữa đứng không vững, Ellen đang đứng bên cạnh vội vàng đỡ bà.
Một lúc lâu sau Vino mới mở miệng: “Em nhất quyết phải ép anh như vậy sao?”
“Em ép anh?” Lâm Nhã Dung run rẩy hỏi ngược lại, thật sự trong lòng như có dao cắt: “Vino, anh xem chân của em đi, anh đã quên lời thề của mình với em rồi sao?” Cùng với câu nói của cô ta, tia sáng cuối cùng trong mắt của Vino dập tắt trong nháy mắt, trái tim của Lâm Nhã Dung nhảy lên nhưng đã quá muộn để thu lại lời nói vừa rồi, tuy nhiên cô ta vẫn chưa bỏ cuộc chỉ vào Julie và hỏi: “Cô ta là ai?
“Vương phi tương lai của Vino” Vẻ mặt của Julie rất điềm tĩnh, có nét sang trọng tao nhã của một quý cô hoàng tộc, khẽ nhấc váy lên rồi chậm rãi đứng dậy, vô cùng khéo léo và kiêu ngạo vớt vát lại một chút mặt mũi cho hoàng gia.
‘Võ Hạ Uyên không khỏi thay đổi cách nhìn về cô gái này.
Lâm Nhã Dung hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo chỉ vì câu nói này, cô ta nhìn chăm chăm vào Julie, trong mắt hiện lên sự ghẹn ty và lòng hận thù mà ngay cả cô ta cũng không phát hiện: “Cô dựa vào cái gì mà nói mình là Vương phi của Vino chứ?”
“Bởi vì Vương phi chân chính của Vino”
Julie nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Sẽ không khiến cho Điện hạ hay hoàng thất phải xấu hổ trong tình huống này”.
Julie có chút thương hại nói: “Thực ra cô không hề yêu Điện hạ, cô chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi”
Thân vương Drowson xoay chiếc ly, khóe môi khẽ giương lên khi nghe thấy những lời này.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, Vino được coi là một khối ngọc thô, chẳng qua chưa được mài giữa, và rất rõ ràng.
Julie chính là con dao khắc gọt đó, bây giờ người thích hợp.
nhất đã xuất hiện, Lâm Nhã Dung được tính là thứ gì chứ? Cho dù hôm nay có ném mặt mũi của hoàng gia, thì cũng chỉ tạm thời mà thôi, chờ đến khi Vino kế thừa ngôi vị ai sẽ còn nhớ đến chuyện ngày hôm nay nữa? Ai sẽ còn nhớ tới Lâm Nhã Dung đây? Cô ta thậm chí còn không xứng để nhắc tới trong câu chuyện cười của mọi người.
Mà đúng như Drowson suy đoán, những lời nói này của.
Julie đã thành công thức tỉnh và cổ vũ choVino, bắt anh ta phải nhìn thẳng vào thân phận của mình cũng như Lâm Nhã Dung.
Bây giờ hãy trở về ngay” Vino nhìn cô ta với giọng điệu nghiêm nghị.
Lâm Nhã Dung có chút sợ hãi và hối hận nhưng cô ta quá muốn trở lại hoàng cung, cô ta đã trả giá đắt như vậy, chẳng phải vì muốn trở thành Vương phi hay sao?
“Vino, Điện hạ của em” Lâm Nhã Dung năm lấy tay của Vino định hôn lên mu bàn tay anh ta nhưng lại bị anh ta rút lại.
Cô ta đã cảm nhận được một cách rõ ràng, có thứ gì đó đã biến mất.
.