Buổi chiều, sau khi quay xong quảng cáo, Lưu Sầu Định vừa mới tẩy trang, Võ Hạ Uyên còn chưa kịp nói vài câu với cô thì chuông điện thoại đã reo lên từng hồi.
“Em đang ở đâu vậy?” – Người đàn ông ở đầu bên kia dịu dàng hỏi “Em đang quay quảng cáo với Sầu Định, tại tòa nhà Tân Hồng” -Võ Hạ Uyên trả lời.
“Vậy em đợi anh ở đó đi, mười phút nữa anh tới.”
“Vâng ạ, em biết rồi!”
“Lúc nào thì Tổng giám đốc Trương tới ạ?”
Lưu Sầu Định hỏi, từ thần sắc ấm áp của Võ.
Hạ Uyên, cô liền biết là ai gọi tới.
– “Vậy em sẽ về với trợ lý trước.”
“Không cần” Võ Hạ Uyên cản lại: “Dạo này Tấn Phong sẽ tự lái xe tới đón chị.
Bên ngoài ất hẳn có rất nhiều người đang đợi em.
Chờ một lát, chị sẽ đưa em về.
Xe bảo tiêu và trợ lý của anh ấy đang trên đường đến”
Lưu Sầu Định sững sờ: “Ngồi, ngồi trên xe của Tổng giám đốc Trương ạ?”
Võ Hạ Uyên bật cười: “Anh ấy không đáng sợ như em nghĩ đâu.”
Lưu Sầu Định : “!!!” Điều này còn kinh hoàng hơn chúng ta tưởng!
Khi xe đến, Võ Hạ Uyên đang cùng Lưu Sầu Định trò chuyện.
Người đàn ông xuống xe, gió lạnh thổi qua, anh cởi áo khoác, khoác lên người Võ Hạ Uyên, sau đó gật đầu với Lưu Sầu Định : “Lên xe.”
Lưu Sầu Định hít một hơi thật sâu, thề có Chúa làm chứng, cô vẫn còn một chút lo sợ khi bước lên chiếc xe mà mình từng từ chức nơi đây.
Đầu tiên, Trương Tấn Phong mở cửa ghế phụ theo và theo kiểu “mời của các quý ông” để mời Võ Hạ Uyên ngồi vào.
Sau đó, khi Lưu Sầu Định đang cảm thấy hào hứng với việc nhận được cách mời như vậy của Tổng giám đốc Trương thì anh đã mạnh mẽ và dứt khoát ngồi vào ghế lái.
Lưu Sầu Định thở dài cam chịu, được rồi, lễ ra cô nên nhớ tới những lời nhận xét sâu sắc của mọi người về việc Tổng giám đốc Trương nâng niu phu nhân nhà mình như những chiếc lông vũ vậy.
Trương Tấn Phong lên xe, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Cô sống ở đâu?”
“Khu chung cư Lục An đường số 6” – Lưu Sầu Định vội vàng nói.
“Chúng ta trở về nói công ty bố trí lại một chỗ”- Đối mặt Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong nói – “Loại địa phương nhỏ hỗn tạp như vậy rất nguy hiểm”
“không sao đâu ạ, chỉ ở hai ngày thôi” – Lưu Sầu Định có phần lúng túng trả lời.
Cô cảm thấy suốt hai mươi bốn năm qua, bản thân mình thật sự rất xui xẻo, nhất là sau khi gặp phải người kia.
Ai mà biết được ở thời điểm gặp được Võ Hạ Uyên, cô đã mất hết gia sản.
“Cái đó… nơi ở không cần quá lớn, chỉ có một mình tôi”
Lưu Sầu Định đã chịu đựng đủ mọi sự chế giêu và cự tuyệt, dù sao trải qua nhiều biến cố, tự nhiên trái tim đã chai sạn không gì lay chuyển được.
Mà được người khác nhìn nhận và quan tâm cô chỉ càng cảm thấy khó thích ứng.
[Nói mọi người nghe, có một câu như này “hoa không đỏ trăm người, tức là sao á? Chính là thiếp hơn thê, vụng trộm hơn thiếp, vụng trộm mà không được lại càng tốt hơn.]
[Chúa ơi, con không tin vào tình yêu nữa]
[Lót dép hóng tẩy trắng.] Phạm Minh Trạch gần như xin lỗi đến chết khi nhận được cuộc điện thoại nặng nề kêu từ chức.
m sao, cậu nghĩ là do phu nhân không đi đường tắt để tránh người theo dõi, khiến cho bây giờ mọi người phải mệt theo à? Nếu như cậu sớm sắp xếp cho Lưu Sầu Định nơi ở đáng tin cậy thì làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy? Phạm Minh Trạch, tôi ngứa mắt cậu lâu rồi.
Sao nào, bây giờ muốn đi chết lắm đúng không?” – Tổng giám đốc Trương cười nói: “Tôi sẽ thành toàn cho cậu ngay lập tức “Tổng giám đốc Trương, đừng, đừng mài” – Phạm Minh Trạch run rẩy – “Với sức mạnh của phòng quan hệ công chúng thì việc này ät hẳn không có vấn đề gì”
“Cậu nghĩ tôi cần phải tẩy trằng?- Trương Tấn Phong chế nhạo.
Phạm Minh Trạch : ‘Vậy ý của Tống giám đốc Trương là…
“Tôi không muốn thấy điều tương tự xảy ra lần thứ hai” – Trương Tấn Phong nói.
Phạm Minh Trạch vội hứa: “Chắc chăn đây là lần cuối cùng!”
Phun ra lời thô tục, Trương Tấn Phong cúp điện thoại tiếp tục làm việc.
Tống Thiến mồ hôi lạnh, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Trương, thật sự không cần làm sáng tỏ sao? Bên phu nhân…
“ Cô nghĩ cô ấy có quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này không?” -Trương Tấn Phong nói.
Cư dân mạng hóng chuyện, vừa ăn dưa vừa chờ phòng quan hệ công chúng lên tiếng hoặc các bên liên quan làm sáng tỏ.
Nhưng ngoại trừ suy đoán của người qua đường thì đến cái rắm cũng chẳng có.
Vào buổi tối, có người đăng một bài viết dài.
Đó là nhân viên công tác nơi Lưu Sầu Định đang quay quảng cáo.
Cô ấy đã tình cờ gặp Tổng giám đốc Trương trên đường đón ai đó.
Vì hiếm khi thấy vị Tổng giám đốc Trương trong truyền thuyết nên cô có chút phấn khích và đã quay video cùng với chụp hai bức ảnh Tổng giám đốc Trương, dù là video hay ảnh đều có thể thấy rõ bóng dáng của Trương phu nhân.
Từ từ thì có một số bình luận dần xuất hiện.
[Có khi nào Tổng giám đốc Trương tới đón phu nhân nhà mình nên tiện đường cho Lưu ‘Sầu Định quá giang?] Đột nhiên, một lượng lớn người ăn dưa chạy vào làm ổ trong bài viết.
Làm sao mà Phạm Minh Trạch có thể bỏ qua cơ hội này?
Facebook đã phủ mạng nhện gần tỉ năm không được sử dụng nhưng hôm nay được.
Phạm Minh Trạch mở lên, anh ta chọn ngẫu nhiên một “bình luận viên may mắn”.
Bên kia hỏi: [Có thật là Tổng giám đốc Trương và Trương phu nhân đã cùng nhau đưa Lưu Sầu Định không? Tại sao họ lại phải làm vậy?] Phạm Minh Trạch trả lời: [Ngốc ạ, còn không phải vì Trương phu nhân là người đại diện của Lưu Sầu Định saol] Quần chúng ăn dưa:…
Người bên kia run rẩy trả lời Phạm Minh Trạch: [Tại sao Lưu Sầu Định không tự quay.
về?
Phạm Minh Trạch: [Tôi lo lắng về việc bị theo dõi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ bị theo dõi.]
Đầu dây bên kia vẫn không chịu thua: [Sự việc đã rần rần một ngày ròi, phu thê nhà Tổng giám đốc Trương không thấy phiền sao?]
Phạm Minh Trạch : [Loại vấn đề tầm thường này, nếu quan tâm đến thì làm sao họ có thể là hai bá vương của ET được chứ?]
Nửa giờ sau, bá vương nhìn thấy hot search.
Võ Hạ Uyên : “…
Trương Tấn Phong nhìn chãm chẵm điện thoại, nghiến răng nói: “Phạm Minh Trạch quả thực ngứa da”
Tống Thiến Phạm Minh Trạch đáp trả cư dân mạng, dù anh ta nói gì trên mạng thì điều Võ Hạ Uyên mong muốn chỉ là nâng Lưu Sầu Định lên.
“Chị Uyên, xin lỗi, nếu không phải vì em…”
“Có gì đâu mà to tát” – Lưu Sầu Định chưa kịp nói xong, Võ Hạ Uyên đã nhẹ giọng ngắt lời: “Khi em trở thành trụ cột của Thiên Thần, em sẽ hiểu được những dư luận này căn bản là chuyện tầm thường, đi, để chị cho em xem một người.”
‘Võ Hạ Uyên mở cửa văn phòng sau khi nói Đỗ Minh Thông lập tức đứng dậy cười đi tới: “Chị Uyên, đã lâu không gặp”
‘Võ Hạ Uyên ôm cậu ta trong chốc lát cũng không có chạm vào da thịt, dù sao vị kia nhà cô cũng là thùng giấm chua.
“Đã lâu không gặp, em ngày càng đẹp trai nhat Để chị giới thiệu với em, đây là..” – Võ Hạ Uyên quay đầu liền thấy ánh mắt nhiệt tình của Lưu Sầu Định Lưu Sầu Định rất cao hứng: “Đỗ Minh Thông! Em là fan hâm mộ của anh!”
So với Võ Hạ Uyên bất lực, Đỗ Minh Thông bình tĩnh tiếp nhận, tiến lên bắt tay Lưu Sầu Định : “Cảm ơn đã yêu mến anh”
“Tôi đã xem từng tác phẩm của anh!” Lưu Sầu Định vội nói: “Đặc biệt là ‘The Song of Hell, đó chính là kim chỉ nam của đời tôi!”
Đỗ Minh Thông: “…” Cái này đánh giá hơi Cao.
Võ Hạ Uyên cười nhận ra rằng sự việc theo hướng này đang phát triển rất tốt..