Võ Hạ Uyên mua váy và quay trở lại, và kể với Trương Tấn Phong chuyện đã xảy ra.
Trương Tấn Phong không hài lòng: “Sao em không ra giá 340 triệu, cho bọn họ ngoan ngoãn im miệng?”
“Anh nghĩ tiền đến từ gió à?” Võ Hạ Uyên hỏi ngược lại.
Trương Tấn Phong vô cùng chán nản, vợ quá giữ gia đình thì phải làm sao?.
Trương Tấn Phong mặc gì cũng đẹp, một bộ vest đen rất hợp với Võ Hạ Uyên, khi bước vào sảnh, anh ta gặp một nhóm giám đốc điều hành, Lý Dĩnh cũng nằm trong số đó.
Lê Hào đột nhiên tăng cường cảnh giác, lo lắng rằng người phụ nữ này sẽ gây chuyện rắc rối, nhưng may mắn thay, Lý Dĩnh rất im lặng, giống như đã hoàn toàn hết hy vọng.
Thông minh, Lê Hào nghĩ thâm.
Lý Dĩnh không dám nhìn thẳng vào Võ Hạ Uyên, cô ta không hiểu trên đời này còn có người như vậy, vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, sau khi ăn mặc chải chuốt, thực sự càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi họ rời đi, một số người đàn ông không khỏi bàn tán: “Thảo nào Tổng giám đốc Phong giữ thân như vậy, nói ra thì, có vợ như vậy, ai nỡ khiến cô ấy phải chịu ấm ức chứ?”
“Thật sự, tôi rất ghen tị với Tổng giám đốc Phong, kiếp trước anh ấy có thể đã cứu thiên hạ”
Phía bên kia, Võ Hạ Uyên cùng Trương Tấn Phong lên xe, anh dặn dò: “Đến đó, em muốn nói chuyện thì nói chuyện, không muốn thì thôi, không cần nể mặt người khác”
Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Lỡ em gây phiền phức cho anh thì làm sao?”
“Vậy thì cảm ơn trời đất” Trương Tấn Phong tiếp tục: “Cuối cùng thì em cũng biết gây rắc rối.
Có trời mới biết anh muốn dọn dẹp đống lộn xộn cho vợ mình đến nhường nào”
Võ Hạ Uyên: “..”
Lê Hào: “Haha”
Trương Tấn Phong: “Đang lái xe, cười cái gì?”
Võ Hạ Uyên dựa vào vai Trương Tấn Phong, nghịch ngợm ngón tay trắng nõn và mảnh mai của anh, xe nhanh chóng dừng trước một câu lạc bộ giải trí cao cấp.
Trước khi Trương Tấn Phong đến, các đối tác khác không dám ngồi xuống, nhiều người trong số họ là sếp của công ty, tất cả đều đứng ở cửa chờ đợi.
Và Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy một người quen trong đó.
Người phụ nữ muốn tranh váy với cô vào buổi trưa dường như là người đi cùng ông Trung.
Người phụ nữ cũng nhận ra Võ Hạ Uyên, vẻ mặt lập tức lộ vẻ không cam lòng, cô ta đập cánh tay của ông Trung, ghé vào †ai ông ta nói gì đó, Võ Hạ Uyên ngoảnh mặt đi, dù cô ta có nói gì, cô cũng không sợ.
Bất ngờ, với một tiếng “bốp'” trong giây tiếp theo, ông Trung đã thẳng tay tát người phụ nữ kia.
“Ông Trung, ông…” Có người kinh ngạc.
“Đồ ngu xuẩn!” Ông Trung lôi kéo người phụ nữ kia đến trước mặt Võ Hạ Uyên, ông ta không ngừng xin lỗi: “Tôi xin lỗi Mợ chủ Uyên, là do người của tôi không biết quy tắc nên buổi trưa đã gây chuyện với mợ chủ”
Nghe được những lời này, Trương Tấn Phong đột nhiên hiểu rõ, anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên, trịnh trọng nói: “Được rồi, hai người đóng cửa tự bảo nhau.
Đừng làm thế ở trước mặt nhiều người như vậy”
Ông Trung lại gật đầu lia lịa: “Anh nói đúng” Nhưng nếu quay lại một lần nữa, ông ta vẫn sẽ đánh.
Sự xấu hổ chỉ là nhất thời, nhưng một khi bị Tổng giám đốc Phong ghét bỏ thì mọi chuyện coi như xong.
Võ Hạ Uyên cười không nổi, cô ấy và Trương Tấn Phong là người ích kỷ như vậy sao?
Sau đó, người phụ nữ đi theo sau ông Trung, nhưng mắt cô ta đỏ hoe và không dám nói thêm lời nào nữa.
Đám đông ngồi vào chỗ, Trương Tấn Phong vừa cởi áo khoác, Võ Hạ Uyên đã cầm đi rồi treo lên móc áo ở cửa không một chút nếp gấp.
Sau đó anh hơi kéo áo lên, để lộ ra chiếc cúc áo màu vàng tinh xảo, nhưng bên trên lại có một vết xước rõ ràng, Võ Hạ Uyên khẽ cau mày khi thấy thế này: “Sao anh không đổi cái khác? Em nhớ có năm chiếc áo để thay mà”
Trương Tấn Phong vân vê chiếc cúc: “Anh thích nhất cái này: Võ Hạ Uyên đem vấn đề này khắc cốt ghi tâm: “Thôi, để em sẽ chọn cho anh cái khác”
Cùng lúc đó, người phục vụ đi vào lịch sự hỏi mọi người muốn uống gì, tất cả đồ uống trong câu lạc b: ¡ trí này đều được phục vụ nguyên một chai, lượng tiêu thụ không hề thấp.
Đây là lúc thể hiện tài chính, những người đàn ông có mặt đương nhiên cao bao nhiêu sẽ gọi loại như vậy, gặp người gọi đồ cao hơn mình thì phải khen ngợi hết lời.
Nhưng Trương Tấn Phong chưa nói gì, Võ Hạ Uyên đã nói: “Một ly nước chanh, một ly trà, đừng cho nhiều trà, nhất định phải dùng nước sôi”
Có người không kìm lòng được: “Tổng giám đốc Phong không uống rượu, cà phê à?”
Trương Tấn Phong nhếch môi.