Lưu Sầu Định tức đến thở hổn hển: “Lúc trước khi tôi tiến vào ngành giải trí, anh hô hào nhằm vào em thế nào, quên rồi sao? Lúc đó anh cũng không để ý xem tôi là một người mới lại không có ai chống lưng sẽ đối mặt với sài lang hổ báo thế nào, lúc đó anh chỉ chìm đắm trong cảm giác trả thù, xưa nay không hề để ý tới sống chết của tôi, đã như vậy thì anh cứ làm đến cùng đi, như vậy tôi còn có thể tôn trọng anh”
Hốc mắt Hạ Khương Linh phiếm hồng, con ngươi màu trà không còn nửa điểm dịu dàng: “Em nhất định phải nói những lời tàn nhân như vậy sao?”
“Tôi tàn nhẫn?” Lưu Sầu Định hừ lạnh: “Hạ Khương Linh, có một chút như vậy mà anh đã không chống đỡ được à.
Những gì năm đó tôi phải nhận còn thống khổ hơn anh bây giờ nhiều lắm”
“Vậy em muốn thế nào?” Hạ Khương Linh bước tới nắm lấy bả vai cô, khớp xương hẳn lên trắng bệch, nhưng vẫn không nỡ để cho cô đau: “Em muốn thế nào thì chúng ta mới có thể hòa nhau?”
“Hòa? Anh là trẻ con đấy à? Anh đánh tôi một bạt tai, tôi đánh lại, như vậy là kết thúc?”
“Anh cho là… Hạ Khương Linh bỗng nhiên như mất hết sức lực: “Anh trở về từ cõi chết, em sẽ không bài xích với anh nữa”
Lưu Sầu Định nghe vậy trong lòng có chút hối hận, cô chỉ là không khống chế nổi, muốn nói vài câu tổn thương Hạ Khương Linh một chút.
“Sầu Định… anh chờ em.
” Hạ Khương Linh thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn chờ em, bao lâu cũng được, chỉ cầu em quay đầu lại, nhìn anh một cái được không? Những chuyện năm đó, anh thật sự xin lỗi.
Sắc mặt Hạ Khương Linh trắng bệch, lúc này Lưu Sầu Định mới nhớ anh là người bệnh nặng mới khỏi.
“Anh sao thế?” Lưu Sầu Định hỏi, cô ngẫm nghĩ, đỡ lấy cánh tay của Hạ Khương Linh: “Lên xe với tôi trước, ở đây quá lạnh”
Vương Hạ trốn sau một cây cột cách đó không xa, thấy cảnh này thì chỉ muốn đi lên.
Vương Hạ không phải trợ lý bình thường, cô chính là người được Hạ Khương Linh đặc biệt bồi dưỡng đưa tới, mục tiêu đến Thiên Thần là vì Lưu Sầu Định, vì bảo vệ cho sự an toàn của bà chủ tương lai.
Vương Hạ lần đầu tiên thấy Boss nhà mình để ý một cô gái như vậy, cho dù hiểu lầm của bọn họ còn chưa được hóa giải, Hạ Khương Linh thỉnh thoảng sẽ nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Lưu Sầu Định, cho nên Vương Hạ kiên định cho rằng, Lưu Sầu Định là bà chủ tương lai của mình.
Trong xe cái gì cũng có, chỗ ngồi phía sau cũng rộng rãi, Lưu Sầu Định rót cho Hạ Khương Linh một cốc nước nóng, anh nhận lấy liền lấy tay che lại, không uống.
“Em còn không tức, anh tức cái gì?” Lưu Sầu Định không nhịn được.
“Xin lỗi” Hạ Khương Linh đè lên thái dương, không muốn tiếp tục cãi nhau với Lưu Sầu Định chút nào.
“Anh đi bệnh viện kiểm tra lại chưa?” Lưu Sầu Định hỏi.
“Đi rồi” Hạ Khương Linh bịa đấy, kiểm tra cái gì? Anh cũng không phải là em gái Lâm.
Trả lời nhanh như vậy thì có tới tám chín phần là nói dối, Lưu Sầu Định thở dài trong lòng: “Khương Linh, chuyện xảy ra ngày trước cũng đã qua rồi, anh từng nhốt em dưới tầm hầm vì những lí do chẳng đâu vào đâu, ròng rã chín mươi bốn ngày, ngay cả ánh nắng mặt trời em cũng không nhìn thấy, lúc đó em đã tuyệt vọng rồi.
”
“Tuyệt vọng?” Hạ Khương Linh nghe được “tội ác” của mình, lập tức nắm cằm cô, nói từng câu từng chữ: “Em nhìn vào mắt anh, lặp lại lần nữa, em tuyệt vọng rồi? Lưu Sầu Định, lúc gặp lại ở Cần Thơ, ánh mắt của em, cơ thể của em nói cho anh biết em chưa chết tâm, trong lòng em có anh”
“Cho nên anh muốn ép em thật sao?” Lưu Sầu Định không khỏi cất cao giọng.
“Không phải, anh chỉ muốn xin em cho anh một cơ hội, bao lâu anh cũng chờ, nhưng trong lúc này, anh không hi vọng em có mặt ở những trường hợp này, rất không an toàn.
Hạ Khương Linh nở một nụ cười: “Anh chỉ là lo lắng cho em thôi, hiểu không?”
Lưu Sầu Định bị lời giải thích này của Hạ Khương Linh đánh bại, nói đến hôm nay đúng là anh đã cứu mình, nếu không cái tên khốn Phạm Ninh Phong kia không biết sẽ làm ra những gì với mình nữa.
Hồi lâu sau, Lưu Sầu Định mới lên tiếng: “Cảm ơn” nhận được ân huệ của người ta, nói một câu cảm ơn không có gì mất mặt.
Hạ Khương Linh mỉm cười: “Không cần khách sáo”
Hai người trong xe trò chuyện câu được câu không, Vương Hạ thì ở bên ngoài trông coi, lạnh gần chết!
Không bao lâu, Lưu Sầu Định nhận được điện thoại của Phạm Minh Trạch.
“Nghe nói tối nay cô và người ta cãi vã, rời sân sớm rồi?”
Phạm Minh Trạch hỏi, giọng điệu không nghe ra buồn vui.
Lưu Sầu Định cẩn thận nói: “Không phải đâu tổng giám đốc Phương…”
“Có người gây phiền phức cho Lưu Sầu Định, tôi là Hạ Khương Linh đây: Người đàn ông đoạt lấy điện thoại, muốn chất vấn một câu “Trương Tấn Phong thực hiện cam kết thế nào”, nhưng lại sợ Lưu Sầu Định nghe ra điều gì, chỉ đành báo tên đầu tiên.
Cũng may Phạm Minh Trạch là người cực kỳ nhạy bén, lập tức đổi giọng: “Không không, tôi chỉ hỏi một chút, nếu có người tìm Lưu Sầu Định gây phiền thì tôi nhất định sẽ cho đối phương một câu trả lời thỏa đáng”” Tổng giám đốc Phong đã nói, sau này Hạ Khương Linh sẽ là đại kim chủ của Thiên Thần, hơn nữa còn là loại tùy tiện gọi xương bỏ thịt, mình không được làm người ta bực mình.
“Phạm Ninh Phong, người đó.
’ Hạ Khương Linh lập tức nói ra tên đối phương.
Phạm Minh Trạch trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề”
“Còn nữa” Giọng điệu của Hạ Khương Linh trở nên nguy hiểm: “Ai cho phép gọi cô ấy là Sầu Định?”
Lưu Sầu Định ngồi một bên không tự chủ được đỏ mặt.
Phạm Minh Trạch: Người không ghen có nhiều loại, còn kẻ hay ghen thì đều giống nhau.
Cúp điện thoại, Hạ Khương Linh trả lại di động cho Lưu Sầu Định: “Không sao rồi”