“Chị dâu!” Trần Quốc Bảo thấy Võ Hạ Uyên thì hô to.
“Đây!” Võ Hạ Uyên lên tiếng, đưa cho Trần Quốc Bảo một tấm thẻ ngân hàng: “Hoan nghênh trở về, quà lấy may”
Trần Quốc Bảo không chút khách khí nhận lấy: “Mật mã là gì?”
“Sáu số không”
Trần Quốc Bảo cất gọn đi: “Cảm ơn chị dâu, nếu là lì xì của chị dâu chắc sẽ không mỏng, không giống người ta…”
“Hả?” Trương Tấn Phong lườm Trần Quốc Bảo một cái, anh ta lập tức im lặng.
Mặc dù đã luyện thành một thân cứng cáp, nhưng Trần Quốc Bảo vẫn sợ hãi Trương Tấn Phong, từ nhỏ đã sợ rồi.
Hôm này coi như tiệc “gia đình”, chỉ có ba người họ, Trần Quốc Bảo líu ríu nói không ngừng, rất nhiều chuyện còn thổi phồng một chút, nhiệt huyết cùng khí phách mà những người đàn ông kia khiến Võ Hạ Uyên sửng sốt vô cùng.
“Chờ đã” Võ Hạ Uyên ngắt lời Trần Quốc Bảo, chợt nhớ tới một việc quan trọng: “Chị dâu hỏi anh, lâu như vậy, anh cũng ra ngoài, có gặp được cô gái nào mình thích chưa?”
Vẻ mặt của Trần Quốc Bảo không hiểu, mắt khẽ chớp một cái.
Đúng vào lúc này, Võ Hạ Uyên vỗ bàn, kêu lên: “Có!”
Trần Quốc Bảo ngại ngùng cười.
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Chưa nghe cậu nói bao giờ”
“Chuyện không rõ ràng mà” Trần Quốc Bảo nói tiếp: “Lại thêm…”
Anh ấy ngừng một chút, không nói thêm gì.
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong, anh lắc đầu nhè nhẹ.
E là không thuận lợi thế, nếu Trần Quốc Bảo không muốn nói thì họ cũng sẽ không hỏi nữa.
Ăn cơm xong, Trần Quốc Bảo uống say bét nhè, có thể thấy là đang vui thật, Trương Tấn Phong cũng vui cùng anh ấy, cuối cùng Trần Quốc Bảo không để hai người Võ Hạ Uyên tiễn, tự mình gọi xe đi mất, ngăn cũng không được, còn Lê Hào lái xe đưa sếp và vợ sếp về nhà.
Trương Tấn Phong vừa lên xe đã nằm lên chân Võ Hạ Uyên, từ lần trước anh chưa bị lại bệnh dạ dày, nhưng khi uống nhiều rượu thì sẽ vẫn thấy hơi khó chịu.
Võ Hạ Uyên vừa mát xa cho anh, vừa nói với Lê Hào: “Bên phòng nhân sự cậu chú ý chút nhé, Trương Tấn Phong không lo được, Tống Nhiên cũng không về sớm được, dù sao sản nghiệp bên Nga đã lập rồi, tôi thấy mình cậu vất vả quá”
“Không sao đâu mợ chủ” Lê Hào cười nói: “Muốn làm trợ lí của Tổng giám đốc Phong thì những thứ này chỉ là cơ bản thôi”
“Tìm thêm vài người giúp đi” Trương Tấn Phong hơi hé mắt, thấp giọng nói: “Một trợ lí cao cấp mà kiêm cả lái xe cho tôi, nói ra ngoài chắc người ta cười cho”
Lê Hào cười hai tiếng: “Tôi nhớ rồi”
Về đến nhà, Trương Tấn Phong uống canh tỉnh rượu do thím Hà làm, còn muốn ngủ riêng với Võ Hạ Uyên, lo hơi rượu trên người sẽ ảnh hưởng tới cô, sau đó bị Võ Hạ Uyên kéo thẳng về phòng ngủ, vừa năm xuống liền im luôn.
Võ Hạ Uyên tạm thời chưa buồn ngủ, nằm bò bên cạnh Trương Tấn Phong, thưởng thức vẻ đẹp xuất sắc của chồng mình.
Chưa ngắm được bao lâu, tiếng thông báo wechat vang lên, cô bấm vào xem, là ảnh Tô Nguyệt Đình gửi tới.
Là một bức tranh sơn thuỷ rất hào hùng, có thể nhìn ra được vết mực còn chưa khô, bức tranh đặt trên một chiếc bàn gỗ đỏ lem nhem, lại thấy trên cửa sổ có một bồn cây xanh, là một căn nhà cũ, nhưng được trang trí rất đẹp, rất ấm áp, mà điều khiến Võ Hạ Uyên chú ý tới là một chiếc vòng được treo trên cây thông trang trí, hình như thiếu một nửa, màu đen, hoa văn tương đối phức tạp.