Tô Nguyệt Đình nhẹ giọng: “Về sau đừng nói đến chuyện này nữa”
“Cô đã quyết định rồi sao?”
Trần Quốc Bảo hốt hoảng đẩy cửa vào, sắc mặt xanh mét: “Cô đã hỏi qua tôi chưa?”
Võ Hạ Uyên hận không thể nhào lên bóp chết Trần Quốc Bảo.
Lúc này thích hợp nói loại lời nói này sao?
Quả nhiên, giây tiếp theo sắc mặt Tô Nguyệt Đình sợ hãi, theo bản năng mặt quay đi, không dám nhìn Trần Quốc Bảo, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không gây phiên phức cho anh”
Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng truyền thống, mang thai khi chưa kết hôn là chuyện quá kinh hãi.
Cô ấy vốn dĩ là đứa con gái duy nhất trong nhà, nhưng phía dưới còn có hai người em trai, cho nên khi ở nhà Tô Nguyệt Đình sống cũng không tốt.
Ba mẹ vô cùng trọng nam khinh nữ, cũng may có bà ngoại thương cô ấy, sau khi trưởng thành liền nhận cô ấy về sống cùng.
Qua vài năm thanh nhàn, tính cách của cô ấy cũng theo người già, ít nhất trong việc tình yêu nam nữ, quan trọng nhất chính là cả hai cùng tình nguyện.
Lúc trước vốn đã là sai lầm, cô ấy cố ý giữ lại đứa bé này mà không hỏi Trần Quốc Bảo chính là cô ấy không đúng.
Trương Tấn Phong đi theo ở phía sau, thấy thế liền đạp Trần Quốc Bảo một phát: “Câm miệng”
Trần Quốc Bảo bị đạp cho tỉnh táo hơn một ít, thấy sắc mặt Tô Nguyệt Đình thật sự khó coi, xoay người lại đi tìm bác sĩ.
“Đã sớm nói với các người, không được kích thích người bệnh.
Cô ấy là phụ nữ mang thai” Bác sĩ có chút tức giận.
Tô Nguyệt Đình cười miễn cưỡng, nhìn đôi lông mày anh tuấn của Trần Quốc Bảo nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao”
“Cô.”
Bác sĩ dường như muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
“Ai”một tiếng sau đó rời đi.
“Nguyệt Đình, chỗ cô ở thật sự không an toàn, hay là tới chỗ của tôi ở đi?” Võ Hạ Uyên mở miệng.
Tô Nguyệt Đình lắc đầu: “Như vậy sẽ quấy rầy cô và anh Trương”
“Bên cạnh là nhà cô của tôi, bà ấy có thể chăm sóc cho cô” Trương Tấn Phong nói tiếp.
Tô Nguyệt Đình không quá chắc chắn: “Như vậy có tiện không?”
“Bảo cô đi cô phải đi, sao phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?”
Trong lòng Trần Quốc Bảo trong lòng càng hấp tấp, cho nên miệng khó tránh khỏi không kiên nhẫn.
Trương Tấn Phong quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu cảnh cáo: “Tôi cho cậu mặt mũi rồi đấy?”
Tổng giám đốc Phong thật sự không thích bộ dạng không biết còn nói này của Trần Quốc Bảo.
Đương nhiên, càng cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy được trên người Trần Quốc Bảo chính là bản thân mình.
“Anh..” Trần Quốc Bảo không vui.
“Nếu cậu không muốn quan tâm thì đừng hỏi cái gì nữa”
Trương Tấn Phong lạnh giọng: “Cô Tô, tôi sẽ sắp xếp”
Sao Trần Quốc Bảo có thể mặc kệ?
Nhưng anh ta chính là không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Tô Nguyệt Đình ở bệnh viện tĩnh dưỡng một ngày, sau đó được đưa tới nhà bên cạnh nhà Võ Hạ Uyên.
Những năm gần đây Trương Trúc Phương đã tu thân dưỡng tính, bình dị, gần gũi hơn rất nhiều.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Nguyệt Đình ngoài dự đoán của mọi người, bà ta thích.
Bà ta cũng đã lớn tuổi, chỉ hy vọng có thể có một người nói chuyện.
“Hạ Uyên, khóa học yoga chắc là tôi không đi được nữa”
Tô Nguyệt Đình đem hóa đơn đưa cho Võ Hạ Uyên, nhỏ giọng nói: “Gô nhớ lấy lại số dư giúp tôi”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Không thành vấn đề”
Trương Trúc Phương sẽ không nấu cơm, nhưng trong nhà có bảo mẫu.
Võ Hạ Uyên lo lắng, lại tìm hai người để có thể hầu hạ một người phụ nữ có thai, một người lớn tuổi thoải mái.
Trong lúc Trần Quốc Bảo nói bóng nói gió theo sát Trương Tấn Phong hỏi thăm chuyện Tô Nguyệt Đình, nhưng đều bị người đàn ông lạnh nhạt chuyển hướng đề tài.
Cuối cùng Trần Quốc Bảo cũng bị ép đến nóng nảy, nói với Trương Tấn Phong: “Tô Nguyệt Đình căn bản không phải là người như vẻ bề ngoài, tâm tư của cô ta rất sâu”
Trương Tấn Phong ngẩng đầu, ném văn kiện sang một bên, bộ dạng chăm chú lắng nghe: “Nói đi”
Trần Quốc Bảo bị ba nhà mình l ném tới nơi chim cũng không thèm ỉa, nên từ những “Năm tháng huy hoàng” trước đây mà cúi đầu là không có khả năng.
Không phải chỉ là hơi công tử một chút, tức giận một chút thôi sao? Lại không có phạm phải sai làm gì lớn, dù sao người không phong lưu uổng phí tuổi xuân.
Trần Quốc Bảo không có khả năng nhận sai, liền cắn răng kiên cường chịu đựng.
Trong căn cứ đều là người tàn nhẫn, muốn sống sót, chỉ có thể làm cho chính mình ác hơn.
Trần Quốc Bảo thích ứng rất nhanh, gần ba tháng, liền không ai dám khi dễ anh ta nữa.
Nhưng người âm thầm đắc tội cũng không ít.
Lần đó đi miền trung là nhàn rỗi không có việc gì làm nên nhận một vụ buôn bán, không ngờ kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối, biết rõ bất cứ chỉ tiết nào.
Lúc đó Trần Quốc Bảo bị truy đuổi chặn đường rất thảm, cuối cùng nhảy xuống cầu.
Phía dưới là nước sông cuồn cuộn, đến khi Trần Quốc Bảo tỉnh lại lần thứ hai, mắt lại không nhìn thấy.
Không chỉ như thế, bởi vì lúc ấy đập vào tảng đá, làm cho thính giác cũng bị ảnh hưởng.
Tóm lại chỉ trong một ngày hoàn toàn trở thành một người tàn phế.