Trương Tấn Phong cười nhạo: “Không phải là bị điên sao?”
Lê Hào: “…: “Xương cốt cứng rồi, ở bên ngoài vài năm, như là ở trong huyết mạch lý đều rất cứng rắn là chuyện tốt”
Trương Tấn Phong thở dài: “Nhưng công nhận lòng người còn kém xa.
Cũng là do từ nhỏ đến lớn bị chúng ta bảo vệ tốt, luôn tin tưởng những thứ mình nhìn thấy, nghe thấy, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ ra trong đó có thể có âm mưu gì hay khôn.
Năm đó đưa cậu ta tới căn cứ huấn luyện chính là một quyết định sai lầm.
Nếu giữ lại ở trong sóng gió biến hoá kỳ lạ của giới kinh doanh, có thể đỡ hơn một chút”
Lê Hào im lặng nghe, không nói gì.
“Ai u, sao cái tay nhỏ bé này lớn lên, sờ mềm như lụa vậy” Trương Trúc Phương trò chuyện với Tô Nguyệt Đình, không nhịn được nắm tay cô ấy lên vuốt ve mãi.
“Bà ngoại dạy cháu dùng tinh chất nước cánh hoa đặc biệt thoa lên tay, gần đây đều làm qua loa.
Nếu dì thích, cháu sẽ dạy dì” Tô Nguyệt Đình cười nói.
“Được được”
Trương Trúc Phương nói xong “A”một tiếng, xoay người chạy vào phòng bếp: “Nước nóng của tôi.
Nguyệt Đình, cháu cứ ngồi đó nhé.”
“Vâng” Tô Nguyệt Đình gật đầu.
Nụ cười trên mặt cô ấy, chờ sau khi thân ảnh Trương Trúc Phương hoàn toàn biến mất liền hóa thành vẻ mặt đau khổ.
Tô Nguyệt Đình thả lỏng dựa vào sô pha, cố gắng tìm chỗ dựa, trên người giống như có thứ gì đó nghìn cân đè nặng.
Hoạt động liên tục một lúc rất tốn sức, Tô Nguyệt Đình nhẹ nhàng vuốt ve bụng, lo lắng đứa bé có thể bình an đến đủ tháng hay không.
Thật ra chuyện sau này để ai nuôi đứa bé, Tô Nguyệt Đình cũng đã suy nghĩ xong.
Cô ấy có một người bạn, kết hôn ba năm vẫn chưa có con, nhân phẩm đoan chính gia cảnh không tồi.
Đương nhiên đây là quyết định trước khi gặp lại Trần Quốc Bảo.
Nhưng hiện tại Trần Quốc Bảo đều đã biết hết, Tô Nguyệt Đình cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh ta.
Nếu Trần Quốc Bảo muốn đứa bé, chỉ cần anh cam đoan sẽ đối xử tốt với đứa bé, cục cưng chắc chắn ở với ba ruột vẫn tốt hơn.
Lúc Võ Hạ Uyên tới sắc mặt Tô Nguyệt Đình đã vô cùng khó coi.
Nhưng ánh mắt đầu tiên cô ấy nhìn thấy người vẫn là cười, Võ Hạ Uyên có chút đau lòng, thương lượng với Tô Nguyệt Đình: “Tới bệnh viện đi, đợi đến khi đứa bé sinh ra khỏe mạnh”
Tô Nguyệt Đình nháy mắt mấy cái: “Lâu như vậy?”
“Cô có biết hiện tại cô làm cho người ta lo lắng không?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.
Cùng lúc đó, Trần Quốc Bảo lập tức bay về tới miền Trung.
Miền Trung là một nơi rất đẹp, đang là đầu xuân nên chỗ nào cũng đều cảm thấy ấm áp.
Trần Quốc Bảo ra khỏi sân bay, tùy tay khoác áo khoác lên khuỷu tay, gọi xe đi tới nhà họ Tô.
Nhà họ Tô ở thành phố cổ, nơi này mái hiên chồng lên mái hiên, sân nối sân.
Trần Quốc Bảo dừng chân ở cửa, phát hiện căn nhà nhỏ lúc trước đã rách nát đến mức không chịu nổi.
Anh ta hơi nhíu mày, nhà họ Tô chuyện đi rồi sao?
Đang chìm trong suy nghĩ, cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, một bà cụ có mái tóc hoa râm bưng chậu nước bồn đi ra, nước bẩn đố xuống cái kênh.
Bà cụ híp mắt nhìn về phía Trân Quốc Bảo: “Chàng trai, cậu tới tìm người sao?”
“Đúng vậy”
Trần Quốc Bảo gật đầu: “Cháu muốn tìm nhà họ Tô”
“Nhà họ Tô?”
Bà cụ nghe hiểu lập tức nói: “Căn nhà này của nhà họ Tô đã bán cho chúng tôi, bọn họ chuyện tới thành phố, thích nhà lầu”
Trần Quốc Bảo kéo khóe miệng, cảm giác trong lòng cảm càng ngày càng đậm.
Anh ta thấy bà cụ xoay người muốn đi vào, vội vàng truy hỏi: “Bà cụ, vậy bà có biết con cháu của nhà họ Tô sống ở nơi nào không?”
“Cậu nói Nguyệt Đình đúng không?”
Bà cụ nghe vậy vẻ mặt tiếc hận: “Con bé đầu thai không tốt, lại đầu thai vào nhà họ Tô.
Ai da”
Tim Trần Quốc Bảo đập như trống: “Bà có ý tứ gì?”
“Cô gái Nguyệt Đình kia, bộ dáng xinh đẹp, người lại tốt, nhưng nhà họ Tô trọng nam khinh nữ.
Lúc Nguyệt Đình hơn mười tuổi bị đưa tới nhà bà ngoại của cô ấy, sau khi trở về trổ mã thành người đẹp nổi tiếng ở chỗ chúng tôi.
Đáng tiếc, bà ngoại cô ấy qua đời, cuộc sống của Nguyệt Đình lại trở về như trước kia”