Cưới Ngay Kẻo Lỡ


Trong lòng cô ấy lập tức hoảng hốt, vừa mới giữ lấy bụng đã bị một bờ ngực dày rộng bảo vệ.

Có người ở phía sau ôm lấy cô ấy, cánh tay dài đỡ cánh tay của cô ấy, hơi thở quen thuộc phả xuống cổ, cả người Tô Nguyệt Đình nhất thời cứng đờ.
Sau là phát sinh quan hệ đó, Trần Quốc Bảo lại một lần nữa đụng vào Tô Nguyệt Đình.
Nhưng rõ ràng không chỉ dừng lại ở hai lần này.
Anh ta ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người phụ nữ, giống hệt mùi hương quanh quẩn bên người lúc anh ta bị thương.

Cho nên vì sao lại nhận sai người?
Vì sao không nghe người này giải thích?
Trong nháy mắt Trần Quốc Bảo chìm trong hối hận và đau lòng, ngay cả anh ta cũng không khống chế được mãnh liệt tràn ra.
Tô Nguyệt Đình cứng ngắc quay đầu: “Là anh”
“Đúng vậy”
Trần Quốc Bảo lên tiếng, cúi đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ kia: “Các người đi đường có thể trật tự một chút được không?”

Chắc là do sắc mặt của anh ta quá mức làm cho người ta sợ hãi, một cô bé trong đó lui về phía sau hai bước, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Mẹ của cô bé rất nhanh tiến lên, cô ta ôm lấy đứa trẻ trước, xoay người hung tợn nhìn về phía Trần Quốc Bảo, sau đó nhìn thấy Tô Nguyệt Đình bụng đã nhô lên rõ ràng, đột nhiên đuối lý: “Tôi xin lỗi, đứa trẻ không làm cô bị thương chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì.

Đứa trẻ rất đáng yêu, tôi..
Tô Nguyệt Đình còn nói chưa nói xong, Trân Quốc Bảo đã nâng thắt lưng của cô ấy, gần như nửa ôm người rời đi.
“A?” Tô Nguyệt Đình kinh hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng túm lấy áo Trần Quốc Bảo, lại giống như nghĩ tới cái gì, cuống quít buông ra.
Động tác này lập tức kích thích tới Trần Quốc Bảo, con ngươi anh ta nhìn chảm chằm Tô Nguyệt Đình, sắc mặt không tốt: “Như thế nào, động vào tôi khiến cô không thể chịu đựng được sao?”
“Không phải”
Tô Nguyệt Đình có chút kinh hoảng: “Không phải là anh nói sao?
Bảo tôi không nên động vào anh”
Trần Quốc Bảo cảm giác bị người ta đập một cây gậy, xương cốt đều đau nhức.

Cái này tính là cái gì? Tự ngược không thể sống sao?

“Về sau có thể” Trần Quốc Bảo buông Tô Nguyệt Đình, tay phải còn đặt trên lưng cô ấy.
Tô Nguyệt Đình thật cẩn thận nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói về sau có thể” Trần Quốc Bảo lặp lại một lần.
Sau khi im lặng một lúc, Tô Nguyệt Đình khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn”
“Hử?” Trần Quốc Bảo nhìn chằm chằm cô ấy.
“Tôi có thể hiểu là… Anh chấp nhận đứa bé này rồi đúng không?” Tô Nguyệt Đình hỏi.
Trong lòng Trần Quốc Bảo cảm thấy đau xót: “Đã sớm tiếp nhận rồi”
Cho nên nghĩ mình chăm sóc cô ấy, đều là vì đứa bé sao?
“Vậy là tốt rồi”
Tô Nguyệt Đình thỏa mãn mỉm cười, nhịn không được cam đoan với Trần Quốc Bảo: “Đứa bé rất ngoan, sẽ không gây thêm nhiều phiên phức cho anh.

Anh không cần đặc biệt để bụng đến nó.

Chờ sau khi anh kết hôn, chỉ cần..”
“Tô Nguyệt Đình”
Mặt Trần Quốc Bảo không chút thay đổi cắt ngang: “Tôi không muốn tức giận, cho nên đừng nói nữa”
Tô Nguyệt Đình lập tức không nói nữa: “Tôi xin lỗi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận