Những lời này của Trương Tấn Phong làm lòng Võ Hạ Uyên mềm nhữn ra, cô lại nghĩ đến một số chuyện.
Ngày hôm sau cô gọi cho Phạm Thùy Dương.
Bởi vì đang nói về tiền lương nên thái độ của Phạm Thùy Dương vô cùng thận trọng, chỉ sợ Võ Hạ Uyên tức giận sẽ không thèm đưa cho cô ấy đồng nào.
Sau khi nghe Võ Hạ Uyên nói muốn gặp mặt, tiền đã được gửi xong thì Phạm Thù: Dương cũng nói chuyện thoải mái hơn, có lẽ cô ấy vẫn muốn quay lại quán cà phê làm việc.
“Phạm Thùy Dương, khoảng thời gian chị không có ở đó, anh Thành Danh có hay tới tiệm không?”
Phạm Thùy Dương dừng lại một chút, cảm thấy câu hỏi này không có gì quá đáng ạ thật thà trả lời: “Vâng, ngày nào cũng tới.”
“Vậy xem ra anh ta rất thích em rồi.” Võ Hạ Uyên nói những lời Phạm Thùy Dương thích nghe: “Có phải anh ta đã hỏi thật kỹ càng các thông tin của em không?”
Trong lòng Phạm Thùy Dương kinh ngạc: “Chị Hạ Uyên, chị định làm cầu nối trung gian cho em và anh ấy sao?”
Võ Hạ Uyên giả vờ ngại ngùng nói: “Hôm qua chị đã nghĩ kĩ rồi, em vẫn còn trẻ, thích được một người tuyệt đối không dễ dàng, thế nhưng chị và anh Thành Danh thật sự không có gì.’ Phạm Thùy Dương nghe thấy vậy vội vàng nói: ‘Lúc đầu anh ấy hỏi một chút thông tin cá nhân của em, sau đó bọn em toàn nói linh tinh, anh Thành Danh nói…’ Phạm Thùy Dương bỗng nhiên ngừng lại Võ Hạ Uyên hỏi tới: “Anh ta nói gì cơ?”
“Anh Thành Danh nói rằng chị Hạ Uyên mở được quán cafe này không dễ dàng gì, bảo em phải biết giúp đỡ chị một chút, có chuyện gì thì cứ liên lạc với anh ấy” Có lẽ Phạm Thùy Dương nói đến đây mới cảm thấy có gì không đúng, giọng nói đột nhiên nhỏ đi: “Sau đó, anh ấy tặng cho em một cái vòng, cổ, nói là quả cảm ơn em trước.”
Tình yêu dễ làm con người bị mất phương hướng, nhất là khi người bạn thích lại đối xử với bạn rất ngọt ngào, thế nhưng không phải là không thể nhìn ra những điều kỳ lạ trong đó.
Phạm Thùy Dương nói xong câu này liền biến giọng, cô ấy bắt đầu khóc nức nở: “Chị Hạ Uyên, có phải anh ấy đang lừa em, không?”
‘Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, vẫn còn nhìn ra được anh ta đang lừa mình, coi như cũng không ngốc lắm.
Võ Hạ Uyên lại động viên Phạm Thùy Dương một hai câu rồi cúp điện thoại, tiện thể cho Phạm Thùy Dương vào danh sách đen, cô đã biết được điều cô muốn biết rồi.
Lê Thành Danh tốt với Phạm Thùy Dương không phải vì anh ta thích cô ấy, chỉ là muốn chỉ là muốn sắp xếp một tai mắt bên cạnh cô mà thôi.
Tại vì sao vậy? Võ Hạ Uyên vẫn nghĩ không ra, cô xuất sắc thế nào mà lại làm Lê Thành Danh cứ theo đuổi không bỏ thế này?
Nghĩ thêm một chút, trong lòng của Võ Hạ Uyên đột nhiên trầm xuống, chuyện bức ảnh kia có lẽ đúng là có liên quan đến Lê Thành Danh, cô bắt đầu nhìn được sự tối tăm dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ, rạng rỡ kia.
Từ sau khi Lê Thành Danh biết được cô mất đi đứa con của mình thì trong lòng có suy nghĩ gì? Sự quan tâm và nụ cười trên môi anh ta chưa bao giờ tắt.
Trương Tấn Phong cứ lắng lặng đứng ngoài cửa phòng, anh nghe thấy rõ ràng những gì Võ Hạ Uyên nói qua cửa phòng được khép một nửa, Phạm Thùy Dương bên kia trả lời thế nào, anh cũng có thể đoán được một ít, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt tỉnh xảo của anh, đẹp như một bức tranh, ánh mắt người đàn ông có chút lạnh lùng, khóe miệng lại nhếch lên.
Anh không phủ nhận, có những chuyện là do anh đã gợi ý cho cô, thế nhưng điều quan trọng là Lê Thành Danh thật sự đã làm như vậy.
Anh có thể cho phép Lê Thành Danh làm lung lay gốc rễ của nhà họ Trương, thế nhưng nhất định không cho anh ta có ý định gì với Võ Hạ Uyên.
Buổi chiều ngày hôm đó, Võ Hạ Uyên vừa đóng cửa quán, Phùng Bảo Đạt đã lái xe tới, Võ Hạ Uyên còn tưởng Trương Tấn Phong.
cho anh ta đến đón mình về nhà, ai mà biết được Phùng Bảo Đạt lại đưa cô đến một cửa hàng đặt may tư nhân, sau đó bảo cô thay một chiếc váy được đặt trước vào.
Lúc ấy Võ Hạ Uyên mới biết Trương Tấn Phong đang tham gia một buổi tỉ có lẽ có chuyện cần đến nên anh mới vội vã cho người đón cô như vậy.
Võ Hạ Uyên cũng tích cực phối hợp.
Võ Hạ Uyên vừa đến cổng buổi tiệc đã bị giật mình, bởi vì cô nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc mà chỉ có thể nhìn thấy trên tỉ vi.
Ở đây có bao nhiêu là ngôi sao nổi tiếng và có thế lực.
Có lẽ đã nhìn thấy sự kinh ngạc của Võ Hạ Uyên, Phùng Bảo Đạt vừa dẫn đường vừa giải thích với cô: “Phong Thiên vừa đầu tư: vào công ty giải trí Tinh Hoa, tổng giám đốc Trương là cổ đông lớn nên đã được mời tới đây: Võ Hạ Uyên đã hiểu ra, Trương Tấn Phong bây giờ lại trở thành ông chủ của người ta, bây giờ người ta mời ông chủ đến để dự tiệc là đúng rồi.
Phùng Bảo Đạt không đưa cô đến sảnh lớn mà lại đưa cô đến một con đường nhỏ không có người, đi lên một căn phòng ở tầng bốn.
Võ Hạ Uyên không hiểu ra sao: “Tấn Phong đâu?”
Mặt Phùng Bảo Đạt lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi bà chủ, tổng giám đốc Trương chỉ dặn dò tôi như vậy thôi.”
Võ Hạ Uyên đã hiểu: “Được rồi, tôi sẽ đợi ở đây”
Trong phòng có mạng có tivi, Võ Hạ Uyên cũng không cảm thấy chán nữa.
Bốn mươi phút sau, đột nhiên có người gõ cửa phòng, Võ Hạ Uyên cẩn thận bước về phía cửa, nhìn thử qua mắt mèo, là Trương Tấn Phong.
Cô vừa mở cửa ra, người đàn ông đã xông đến.
Trạng thái của Trương Tấn Phong có gì không đúng.
Lúc đầu Võ Hạ Uyên tưởng anh uống say rồi, thế nhưng hô hấp của người đàn ông rất vội vàng, miệng thì cứ gọi tên cô, mùi rượu không hề nồng nặc, lại nhìn vào mắt của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên liền kinh ngạc: “Bọn họ cho anh uống thuốc sao?”
Câu này làm Trương Tấn Phong hồi phục lại ý chí, anh lắc đầu, nắm lấy cằm của Võ Hạ Uyên hỏi: “Em còn biết mấy thứ này sao?”
Võ Hạ Uyên tức giận: “Đến giờ phút nào rồi mà vẫn còn quan tâm đến mấy thứ này?”
“Không phải là đã có em ở đây rồi sao?”
Trương Tấn Phong trầm giọng nói, anh nằm chặt lấy tay của Võ Hạ Uyên rồi từ từ kéo.
xuống, ấn tay cô lên vật to lớn ở bên dưới, tình dục không thể che dấu được nữa, giọng nói anh khổ sở nói: “Hạ Uyên, giúp anh…”
Đây là lần đầu tiên Trương Tấn Phong gọi tên cô thân mật như vậy, hai tai của Võ Hạ Uyên đỏ hồng lên, nhanh chóng cởi dây lưng của người đàn ông ra, lúc cô cúi đầu xuống, mái tóc lộn xộn từ cổ xõa xuống, ánh mắt của Trương Tấn Phong càng trở nên †hâm trầm hơn, trong mắt còn hẳn lên vài tia máu.
Cuối cùng người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, đẩy Võ Hạ Uyên ngã lên giường.
Niềm vui sướng này đến nhanh mà đi cũng nhanh, tưởng chừng như đã lấy mất nửa cái mạng của Võ Hạ Uyên, cô vừa thở dốc vừa cảm thán, thể lực của Trương Tấn Phong đúng thật là đáng sợ.
“Anh có chuyện gì vậy?” Võ Hạ Uyên khàn giọng hỏi: “Bọn họ…
Không đợi cô nói xong, cửa phòng đã bị người đá văng ra, tiếng bước chân rất hỗn loạn và vội vàng, Võ Hạ Uyên còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ánh sáng của đèn điện làm cho giật mình đến mức chết đứng người.
Một đám phóng viên điên cuồng chụpảnh cô và Trương Tấn Phong, bọn họ chụp được một nửa rồi mới nhận ra có thứ gì không đúng lắm, lúc này tiếng máy ảnh mới dần dần ngừng lại.
Cũng may là động tác của Trương Tấn Phong rất nhanh, đã bọc chặt Võ Hạ Uyên lại, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu.
Trương Tấn Phong ngồi trên giường, mặt trầm ngâm, thậm chí còn tự mình châm một điếu thuốc, lời nói ra lạnh lẽo như sương tuyết: “Mấy người có ý gì vậy?”
“Người này là…” Có người lúng túng hỏi.
“Này, đã nói là không được chụp ảnh rồi mài Các người đang làm cái gì vậy hả? Hạ Ngọc Hà với tổng giám đốc Trương chỉ là…”
Một người đàn ông hói đầu gần bốn mươi tuổi chạy lại, tuy là ông ta nói rằng không được chụp nữa, thế nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng gian xảo.
Lúc ông ta nhìn được cảnh tượng ở trong phòng thì còn ngạc nhiên hơn cả đám phóng viên.
Trương Tấn Phong ngoài miệng cười nhưng bên trong không cười: “Giám đốc.
Trần, ông cũng đến rồi sao?”
Người đàn ông hói đầu bị Trương Tấn Phong nhìn tới mức hai chân nhữn ra, suýt chút nữa là quỳ rạp xuống đất, lại nhìn thấy người con gái bên cạnh Trương Tấn Phong không phải là Hạ Ngọc Hà, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, trong lòng chỉ còn lại hai chữ: Xong rồi.
“Tổng, tổng giám đốc Trương, người này là… Ông ta hỏi một câu giống hệt như đám phóng viên.
Trương Tấn Phong cười đắc thẳng: “Vợ của tôi”
Bây giờ Võ Hạ Uyên mới phản ứng kịp, đám phóng viên này tới đây để bắt gian Trương Tấn Phong và người con gái tên Hạ Ngọc Hà kia.