Sau khi bắt đầu liên hoan khiêu vũ, Võ Hạ Uyên mới chú ý đến người phụ nữ kia, cô ta vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như trước, lặng lẽ ngồi ở một góc, ánh mắt cô ta luôn luôn dừng lại trên người Trương Tấn Phong.
Nghe nói rằng vụ trốn thuế vẫn chưa được tra, nên dù có scandal nhưng Lý Dư Nhiên vẫn là thành viên của Công ty giải trí Tinh Hoa, là cổ đông lớn của Tinh Hoa, theo lý thì cô ta vẫn nên ở đây.
Cảm nhận được ánh mắt của Võ Hạ Uyên, Lý Dư Nhiên từ xa nhìn lại, Võ Hạ Uyên lịch sự gật đầu, sắc mặt cô ta liền tỏ vẻ không vui, nhanh chóng rời đi.
Đây là có tật giật mình sao? Võ Hạ Uyên nhướng mày.
Người bận rộn nhất tối nay chắc hẳn là Trương Tấn Phong, anh dặn dò Võ Hạ Uyên mệt mỏi thì lên lầu nghỉ ngơi, sau đó cùng Phùng Bảo Đạt biến mất vào trong đám người, Võ Hạ Uyên uống hai ngụm sâm panh, cảm thấy có chút buồn chán, bèn xoay người đi ra ban công phía bên ngoài.
Phía dưới ban công có một hồ bơi lớn, ánh đèn chiếu xuống mặt nước tạo nên một màu xanh nhàn nhạt, Võ Hạ Uyên lặng lẽ đứng nhìn, một lúc sau ngay sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, cô hơi nhếch khóe miệng, đầu ngón tay gõ nhịp nhịp hai lần vào điện thoại…
“Cô Võ” Lý Dư Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Võ Hạ Uyên quay lại, trên mặt có chút kinh ngạc – “Cô Lý?” – Sau đó cô bất đắc dĩ cười cười: “Bây giờ cô nên gọi tôi là bà Trương thì đúng hơn.
”
“Chuyện đã đến nước này rồi, sao cô Võ phải giả vờ không biết với tôi?” Lý Dư Nhiên hoàn toàn trở mặt.
Võ Hạ Uyên dựa vào lan can, vẻ mặt vẫn không đổi: “Tôi tự thấy bản thân mình không có lúc nào đắc tội với cô Lý, tại sao cô phải phái người đuổi theo tôi?”
“Không có sao?” Lý Dư Nhiên thản nhiên cười nhạo một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường: “Một đứa trẻ mồ côi dựa vào cái gì lại được ngồi vào vị trí của bà Trương? Cô xứng sao, Võ Hạ Uyên?”
Võ Hạ Uyên lúc này đã hiểu rõ: “Cô cho rằng tôi không xứng, cô mới xứng, cô là nữ diễn viên nổi tiếng, là nữ hoàng thanh khiết trong mắt mọi người, chỉ có cô mới có thể ở cạnh Trương Tấn Phong, đúng không?”
Lý Dư Nhiên ung dung nâng cäm, không nói lời nào.
“Đáng tiếc là Tấn Phong chướng mắt cô”
Ánh mắt Võ Hạ Uyên lạnh lùng – “Băng không, với thân phận và khí chất của anh ấy, muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ?”
“Cô cứ kiêu ngạo đi, đợi tới lúc Tổng giám đốc Trương hết hứng thú với cô, xem cô còn lên mặt được không?” Lý Dư Nhiên bực bội gào lên chói tai.
“Ai mà biết được.
.
” Võ Hạ Uyên thì thầm, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt – “Dù sao vẫn còn tốt hơn cô Lý.
Anh ấy đích thân bắt được sơ hở trốn thuế của cô, rõ ràng là muốn vứt bỏ cô rồi”
“Võ Hạ Uyên” Lý Dư Nhiên tiến lên đứng ngang hàng với cô – “Cho dù tôi có không tốt đến đâu thì tôi vẫn là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng có rất nhiều người chú ý.
Cô lấy cái gì mà chống lại tôi? Lấy cái gì mà đấu với tôï? Đối phó với cô chỉ cần một chút khổ nhục kế là đủ rồi: Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn về phía Lý Dư Nhiên, cô ta khinh thường cười nhạo rồi đột nhiên thay đổi hoàn toàn vẻ mặt, kinh hãi lùi lại phía sau hai bước, hét lớn: “Bà Trương! Bà đang làm gì vậy? Tôi với Tổng giám đốc.
Trương hoàn toàn trong sạch, sao bà lại vu khống tôi như vậy? Không… Bà Trương người đừng… A!” – Lý Dư Nhiên đột nhiên quay người lại và từ trên ban công trên tầng hai ngã thẳng xuống bể bơi.
Nét mặt Võ Hạ Uyên vẫn còn ngây ngốc, cô bái phục trước khả năng diễn xuất của Lý Dư Nhiên rồi, không hổ danh là một diễn viên, Vũ Tuyết Mai còn phải học hỏi từ Lý Dư Nhiên rất nhiều.
Sau lưng lại truyền đến một tiếng hét chói tai khác, chắc là có ai đó đã nhìn thấy rồi Cảnh tượng đột nhiên trở nên hỗn loạn, trợ lý của Lý Dư Nhiên như đã biết trước điều gì đó, cô ta lập tức bước lên nằm lấy cánh tay của Võ Hạ Uyên khóc lóc, giải thích răng Lý Dư Nhiên và Trương Tấn Phong trong sạch vô cùng, vì vậy cô hãy ngừng nhắm mục tiêu vào Lý Dư Nhiên đi.
Mà những cảnh này đều bị đám phóng viên chạy tới sau chụp lại được, ánh đèn flash chói tới nỗi Võ Hạ Uyên gần như không mở nổi mắt.
“Bà Trương, những chuyện này đều là thật sao? Vì nghỉ ngờ Lý Dư Nhiên và Tổng giám đốc Trương có quan hệ gì đó nên bà đã nhiều lần nhắm vào cô ấy, thậm chí còn đẩy cô ấy xuống bể bơi?” Một phóng viên cả gan hùng hổ tiến đến chất vấn Võ Hạ ! ‘yên.
Võ Hạ Uyên vẫn lặng im như cũ, Lý Dư Nhiên được người khác giúp đỡ, không lâu sau đã bước tới, trên người cô ta cuốn mấy bộ quần áo, run rẩy không ngừng, hai hốc.
mắt đỏ hoe, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương Trong đám đông có rất nhiều người có mối quan hệ tốt với Lý Dư Nhiên.
Mấy người phụ nữ tụm năm tụm ba vây quanh cô ta, võ về an ủi, đưa nước cho cô ta uống và bắt đâu chỉ trích Võ Hạ Uyên: “Tốt xấu gì cũng là một nhân vật có tiếng, loại chuyện đồn thổi này mà cũng coi là thật hay sao? Xuống tay thật độc ác, may mắn là ở tầng hai, lỡ như có tai nạn chết người thì phải làm thế nào.
”
*Ồ, người ta có gia cảnh giàu có như vậy, cho dù thật sự xảy ra chuyện, thì người chịu thiệt vẫn là Dư Nhiên, không phải nhất định Tổng giám đốc Trương sẽ giúp cô ta hay sao?”
“Chẳng lẽ có thể giúp cô sao?” Một giọng nói trâm thấp lạnh như băng vang lên, Trương Tấn Phong bình tĩnh bước tới, người phụ nữ vừa nói chuyện lập tức cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
‘Tống giám đốc Trương, xin hỏi ngài cảm thấy thế nào về hành vi cố ý hãm hại người khác của bà Trương?” Cái tên phóng viên không sợ chết kia tiếp tục tiến đến hỏi Trương Tấn Phong.
Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, xung quanh bỗng im lặng như tờ, tất cả đều đang chờ đợi một câu trả lời từ Trương Tấn Phong.
Trong cuộc họp thường niên có thể xảy ra một việc khôi hài như vậy, mọi người đều không ngại xúm lại xem náo nhiệt.
“Có bằng chứng nào cho thấy vợ tôi đã làm điều đó không?” Trương Tấn Phong hỏi lại.
Lý Dư Nhiên bỗng nhiên mở miệng, oan ức nói: “Không liên quan đến bà Trương, là tôi… Tôi tự mình không cẩn thận ngã xuống”
Xung quanh lập tức nổi lên những tiếng bàn tán, Lý Dư Nhiên không nói thì không sao, nhưng vừa nói ra liền làm cho người khác cảm thấy cô ta sợ hãi quyền lực to lớn nên đành ngậm đẳng nuốt cay.
“Dư Nhiên, cô sợ cái gì?” Có người bất mãn nói – “Ở đây nhiều người như vậy, tôi không tin cô ta thật sự có thể uy hiếp cô.
”
“Đừng, không cần” Nước mắt Lý Dư Nhiên rơi lã chã, cô ta khe khẽ hít vào một hơi.
Trương Tấn Phong không để ý tới đám người kia, từ tốn đi tới trước mặt Võ Hạ Uyên, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi trầm giọng hỏi: “Không bị thương chứ?”
“Không”
“Là em đã làm sao?”
Võ Hạ Uyên lặng lẽ nhìn Trương Tấn Phong: “Không phải”
Người đàn ông cong miệng: “Vậy thì không liên quan gì đến vợ tôi”
Võ Hạ Uyên chợt thấy nhẹ nhõm trong lòng, đây không phải là lần đầu tiên cô bị người khác dùng thủ đoạn này hãm hại.
Những lần trước đây Trương Tấn Phong đều giúp đỡ người khác, nhưng lần này anh không chút do dự nào mà đã tin tưởng cô, Võ Hạ Uyên thừa nhận rằng cô thật sự rất hạnh phúc.
Lý Dư Nhiên thấy thái độ của Trương Tấn Phong khác xa với những gì cô ta đã dự tính, nhất thời hoảng sợ, nghẹn ngào nói: khóc không ra tiếng Võ Hạ Uyên thơ ơ lạnh nhạt: “Diễn xong chưa?”
Lý Dư Nhiên mở to mắt: “Bà Trương, cô dang nói vậy là có ý gì?”
“Tôi chỉ đang đợi các phóng viên đến đầy đủ mà thôi” Võ Hạ Uyên lấy điện thoại đang cầm trong tay ra, nhấn nút play.
“Chuyện đã đến nước này rồi, sao cô Võ phải giả vờ không biết với tôi? Tôi tự thấy bản thân mình không có lúc nào đắc tội với cô Lý, tại sao cô phải phái người đuổi theo tôi?”
“Không có sao? Một đứa trẻ mồ côi dựa vào cái gì lại được ngồi vào vị trí của bà Trương? Cô xứng sao, Võ Hạ Uyên?”
“Võ Hạ Uyên, cho dù tôi có không tốt đến là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng có rất nhiều người chú ý.
Cô lấy cái gì mà chống lại tôi? Lấy cái gì mà đấu với tôi?
Đối phó với cô chỉ cần một chút khổ nhục kế là đủ rồi”
“Bà Trương! Cô đang làm gì vậy? Tôi với Tổng giám đốc Trương hoàn toàn trong sạch, sao bà lại vu khống tôi như vậy? Không… Bà Trương cô đừng… AI”
Đợi đoạn ghi âm kết thúc, Võ Hạ Uyên hài lòng nhìn khuôn mặt lúc này đã tái nhợt của Lý Dư Nhiên, sau đó nói với đám phóng viên: “Đều đã nghe thấy rõ rồi chứ?”