“Vê tồi à?” Sau khi Trương Tấn Phong vào cửa, Võ Hạ Uyên còn đang bưng thức ăn, tràn đầy một bàn.
Cô đeo chiếc tạp dề hoa màu xanh, mấy sợi tóc rũ xuống trên vai, bên trong tấm kính lọc nhiều lớp của Trương Tấn Phong hiện ra vẻ vợ đẹp mẹ hiền vô cùng.
Võ Hạ Uyên đang bước ra từ phòng bếp thì phát hiện Trương Tấn Phong còn đang đứng ở trước cửa.
Người đàn ông nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng mỉm cười nhẹ.
“Sao vẫn còn đứng đó?” Võ Hạ Uyên vừa nói vừa đi qua.
Chờ cô tới gần, Trương Tấn Phong dùng một tay ôm người vào trong ngực.
Võ Hạ Uyên bất giác chống lên lồng ngực của anh, hoảng sợ nói: “Làm gì vậy?”
“Ôm vợ anh một cái thì có làm sao?”
Trương Tấn Phong vùi mặt vào cổ Võ Hạ Uyên, buồn bực nói.
Trong lòng Võ Hạ Uyên mềm mại, khẽ vuốt sau lưng Trương Tấn Phong hai lần: “Mệt mỏi sao?”
“Hơi hơi” Trương Tấn Phong buông Võ Hạ Uyên ra, giữa mi gian tuấn tú hiện ra một vẻ dịu dàng hiếm có: ‘Ăn cơm trước đi, anh đói bụng.”
Ăn được một nửa, Võ Hạ Uyên buông bát đũa xuống đi đến bên cạnh Trương Tấn Phong, đầu ngón tay khẽ chạm hai lần lên trên cánh tay phải của anh: “Làm sao thế?”
Trên cánh tay người đàn ông có một vết thương hẹp dài, đã kết vảy, nhưng rõ ràng là mới có.
Trong mắt Trương Tấn Phong có vẻ suy nghĩ: “Không biết, có thể là xước ở đâu đó.”
“Xước?”” Vẻ mặt Võ Hạ Uyên đầy vẻ không tin, ra hiệu lão quản gia lấy ra hòm thuốc chữa bệnh: “Đế giày của anh còn sạch hơn mặt giày của người khác, bốn phía tường đồng vách sắt, cái gì có thể ra ra được vết thương này?”
Trương Tấn Phong nhíu mày, cũng lộ ra vẻ hoang mang: “Anh không biết thật.”
Võ Hạ Uyên cẩn thận quan sát vẻ mặt người đàn ông một chút nhưng không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Dù trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chờ Trương Tấn Phong ăn xong, cô cẩn thận xử lý vết thương một chút.
Đương nhiên Trương Tấn Phong không thể nói được, đây là lúc anh để người ta bắt em họ của Lê Minh Khanh – Lê Minh Dương, lúc đánh gãy cổ tay Lê Minh Dương, khi đối phương đang giấy dụa thì bị thương.
Lúc ấy huyết dịch khắp người đều đang sôi trào, đã rất nhiều năm rồi Trương Tấn Phong từng có loại khoái cảm bạo ngược đó, cho nên cũng không cảm thấy đau nhức tí nào.
“Đúng rồi, lúc trước ba gọi điện thoại cho em, nói có một tấm vé ‘Hội trà hoa” gì đó, hỏi em có đi không” Võ Hạ Uyên dán kín miệng vết thương xong, chậm rãi nói.
Sắc mặt Trương Tấn Phong trầm xuống, một lát sau hỏi: “Em biết đó là cái gì không?”
Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Ba không nói.” Ý trong lời nói của ba Trương thể hiện rất hi vọng Võ Hạ Uyên có thể đi xem một chút.
“Xã hội thượng lưu không chỉ có đàn ông là cần giao lưu, phụ nữ cũng thế” Trương Tấn Phong giải thích: “Những người phụ nữ này tụ họp nhiều lần, liền xuất hiện cái gọi là ‘Hội hoa sơn.
Em là vợ của anh, hẳn là đối tượng mời cao nhất của bọn họ.” Anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Em muốn đi à?”
Võ Hạ Uyên: “Nhưng trông anh… Cũng không muốn em đi.”
“Đi làm gì? Phần lớn bọn họ là những người vợ bị ghẻ lạnh trong nhà giàu, ngoại trừ nói ít chuyện phiếm còn có thể có ích lợi gì?” Trương Tấn Phong rõ ràng không vừa mắt.
‘Võ Hạ Uyên nghĩ một lúc lâu: “Em sẽ đi.”
Ba Trương sẽ không nhàm chán đến mức để cho Võ Hạ Uyên đi nghe một đám phụ nữ tám chuyện.
Ông cụ làm như thế, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Nghĩ kĩ rồi?”
“Ừm!” Võ Hạ Uyên gật đầu.
“Tính tình bướng bỉnh, nhưng là anh phải nói trước.” Trương Tấn Phong kéo Võ Hạ Uyên lên lầu: “Bị tủi thân, bị người khác bắt nạt, nhất định phải gọi điện thoại cho anh đầu tiên.
Nếu thật sự đợi anh không được thì trực tiếp động thủ, không có gì phải lo.” Ngữ điệu người đàn ông nghiêm túc: “Anh cho em thêm mấy người vệ sĩ”
Võ Hạ Uyên: “… Được.”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc phát hiện, quy mô của hội giao lưu của những người phụ nữ này khá lớn, nơi diễn ra ở một quán trà, bốn phía đều là cây cối được dày công chăm sóc, ánh nắng xuyên thấu qua khoảng cách thưa thớt của lá cây chiếu xuống, trông vô cùng độc đáo.
Trương Trúc Phương cũng tới, cô liền đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên, dù dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng thái độ đối với Võ Hạ Uyên đã thay đổi rõ ràng, thỉnh thoảng cúi đầu giới thiệu với Võ Hạ Uyên những người quan trọng.
“Người kia, vợ của chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, bên cạnh là con gái của bà ấy.
Thiên Vũ và Phong Thiên của chúng ta thường xuyên hợp tác, lát nữa con nhớ phải nói chuyện nhiều với bà ấy một chút.”
“Còn người mặc chiếc váy dài đỏ rực kia, con đã từng nghe qua độc tài của vật liệu xây dựng chưa? Chồng của bà ta rất có bản lĩnh, những năm này làm ăn như diều gặp gió.
Cô đã nghe ông cụ nhắc đến một lần, không được lạnh nhạt với bà ta.”
“Về phần cái cô mặt mày nịnh nọt kia thì không cần phải để ý đến, cô ta thường xuyên mặt dày mày dạn tham gia loại giao lưu này, vẫn còn kém xa Phong Thiên của chúng ta lắm”
Nhờ được ban tặng một trí nhớ tốt, Võ Hạ Uyên đại khái đã có thể nhớ kỹ, chính là nghe Trương Trúc Phương nói không ngừng giây nào, đầu óc hơi choáng.
Trương Trúc Phương bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, Võ Hạ Uyên nhìn theo tầm mắt của bà, phát hiện Vân Thanh.
“Chuyện của Tuyết Mai… Trương Trúc Phương hơi mất kiên nhẫn: “Tuy rằng nhà họ.
Vũ bất nhân trước, nhưng sau đó Tấn Phong cũng hơi tuyệt tình một chút, cũng là vì con!”
Ngữ điệu của Trương Trúc Phương nặng rš “Không có gì thì đừng trêu vào mẹ của Tuyết Mai, bây giờ Tuyết Mai đã vào bệnh viện, trong bụng bà ta còn đang kìm nén bực bội đấy!”
“Con nhớ rồi, thưa cô.
Võ Hạ Uyên ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng đang cười lạnh, con của cô tại sao lại mất? So với Vũ Tuyết Mai mà nói thì cô ta đã rất may mắn, chí ít còn sống.
Cô chỉ có thể cam đoan, chỉ cần Vân Thanh không trêu chọc cô thì chắc chắn bình an vô sự.
Trương Trúc Phương dẫn theo Võ Hạ Uyên đi qua đám người, nghe đủ những câu nói bóng nói gió và a dua nịnh hót, đợi đến khi chuyển đến nơi thứ hai thì đã đau cả đầu.
“Mặt vui lên chút đi!” Trương Trúc Phương nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Lúc này mới đã đến đâu? Đừng làm mất mặt nhà họ Trương chúng ta.”
Võ Hạ Uyên yên lặng hít một hơi, đoán rằng mục đích ba Trương để cô tới đây chính là để rèn luyện nghị lực của cô, dù sao nơi này đều là những nữ anh hùng mang giày cao gót mười phân đến một hai tiếng, còn phải cười trò chuyện với người khác mà mặt vẫn không đổi sắc, so sánh với các cô, Võ Hạ Uyên cảm thấy tự ti, mặc cảm vô cùng.
“Ôi, Trúc Phương tới rồi à?” Mấy người phụ nữ trung niên đi tới làm quen, Võ Hạ Uyên rõ ràng thấy được địch ý trên mặt Trương Trúc Phương.
“Hẳn cô đây là vợ của Tấn Phong? Dáng dấp thật là xinh đẹp.” Một người phụ nữ toàn thân mặc phục trang đẹp đẽ mỉm cười mở miệng, đáy mắt mang theo ba phần khiêu khích “Đừng gọi Tấn Phong này Tấn Phong nọ, cũng không thân với cô.” Trương Trúc Phương nhìn cũng không thèm nhìn.
“Vâng vâng vâng, nên để Trúc Phương cô gọi, dù sao ngoại trừ đứa cháu này, cũng không trông cậy được vào đứa khác đúng không?” Người phụ nữ càng thoải mái cười hơn: “Với lại hai ngày trước con trai tôi còn nói với tôi là mới đi gặp Tấn Phong.
Không chừng năm sau hai đứa còn hợp tác trên phương diện làm ăn, đến lúc đó tôi mời cô ăn cơm”
Có thể hợp tác với Trương Tấn Phong đều là những người tài trong giới kinh doanh.
Câu này của người phụ nữ vừa khen con trai mình, còn ám chỉ Trương Trúc Phương ngay cả con cũng không có, cái gì cũng phải dựa vào cháu trai.
Mà những năm này, các bà đều như thế, tổn thương Trương Trúc Phương không chỉ trăm lần.
Trương Trúc Phương tức giận đến mức bờ môi run rẩy, nhưng không phản bác, nghe nhiều thì quen, hơn nữa bà còn đại diện cho nhà họ Trương, không thể mất mặt.
“Bà nhắc đến có phải là tiệc rượu thương vụ được tổ chức ở Kim Minh lúc trước không?” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên mở miệng.
Đối phương kích động: “Đúng đúng đúng, không ngờ rằng bà Trương thế mà cũng biết.”
“Đương nhiên là tôi biết” Võ Hạ Uyên cười hiền lành: “Tấn Phong từng nhắc đến với tôi, nói hầu hết là những kẻ vô năng làm lãng phí thời gian của anh, con trai của bà là người nào? Bà tự tin như vậy chắc chắn là không tầm thường rồi, tôi về hỏi Tấn Phong thử xem”
Bầu không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng.