Cưới Nhầm Chồng Hào Môn


Tính cách không chịu thua của Giản Ánh Nhu lập tức bị kích thích, cô ngẩng đầu lên khiêu khích với Tần Kính Thiên, ai sợ ai chứ.
MC điều khiển chương trình: “Bắt đầu!”
Thành viên trong ba nhóm kia lập tức hành động.
Mọi người bên cạnh hò hét: “Tổng giám đốc Tần cố lên! Tổng giám đốc Tần chiến thắng!”
Tàn Kính Thiên nói với Giản Ánh Nhu: “Em cắn chặt quả táo đừng để nó nhúc nhích, tôi sẽ tới ăn.”
Đây chính là chiến thuật, không phải là hai người đều gặm quả táo đung đưa tới lui mà để Giản Ánh Nhu giữ vững quả táo, Tần Kính Thiên cắn ăn.
Giản Ánh Nhu gật đầu.
Nhưng muốn là một chuyện, thật sự bắt tay vào làm là một chuyện, miệng Giản Ánh Nhu còn chưa cắn được quả táo, tất cả khứu giác đã bị hơi thở sạch sẽ mát lạnh của Tần Kính Thiên làm nhiễu loạn.
Tiếng mọi người reo hò càng lớn hơn: “Tổng giám đốc Tần cố lên! Tổng giám đốc Tần chiến thắng!”
“Đừng hoảng hốt, có tôi ở đây!” Trong tiếng reo hò có thể so sánh với sấm sét của mọi người, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tần Kính Thiên truyền vào trong tai Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu lặng lẽ hít một hơi, há miệng cắn quả táo, thấy Tần Kính Thiên tiến tới, cô sợ đến mức nhanh chóng nhắm mắt lại, trái tim nhảy loạn không ngừng.
Trong toàn bộ quá trình, Giản Ánh Nhu không dám mở mắt ra nhìn Tần Kính Thiên, cũng không biết biểu cảm của anh như thế nào, cảm giác được quả táo càng ngày càng ít đi, trái tim Giản Ánh Nhu đập nhanh hơn.

Đột nhiên môi Giản Ánh Nhu cảm thấy ấm áp, đó là môi Tần Kính Thiên dán lên môi cô.
“A…” Người ở bên cạnh vỗ tay hét chói tai.
Giản Ánh Nhu như bị điện giật, sợ hãi lùi về sau, miệng buông lỏng, cô lùi về sau một bước dài, gương mặt đỏ hồng như quả táo bọn họ vừa ăn.
Lúc này, MC điều khiển chương trình tuyên bố: “Đội xanh dương, đội vàng, đội xanh lá hoàn thành, đội đỏ thua!”
Đội đỏ thua, Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên phải nhận hình phạt dội nước đá.
Tuy nhiên, người nhận hình phạt là Tổng giám đốc lạnh lùng, không một ai có dũng khí dội nước đá vào anh.
Phải thật sự làm như vậy đã làm giảm đi hứng thú của mọi người.
Vào thời khắc mấu chốt, một thư lý khác của Tổng giám đốc là Lưu Phó Duy đứng dậy, anh ta nói: “Vậy thì để tôi tới đắc tội với Tổng giám đốc Tần đi.”
Lần này mọi người lại vỗ tay, lại hò hét.
Lưu Phó Duy giơ thùng nước lên, cố gắng tránh Giản Ánh Nhu mà dội, Tần Kính Thiên cũng kéo áo khoác cho cô, ôm cô vào trong ngực để bảo vệ, kết quả cuối cùng là Tần Kính Thiên gần như ướt đẫm mà Giản Ánh Nhu không bị chút nước đá nào dội vào.
Giản Ánh Nhu nhìn Tần Kính Thiên toàn thân ướt đẫm, hơi lo lắng anh bị cảm lạnh, nhưng lại không thể thể hiện ra ở trước mặt mọi người, chỉ có thể lo lắng liếc mắt nhìn anh.
Tần Kính Thiên nhìn ra cô lo lắng, nhận lấy khăn mặt nhân viên công tác cạnh đó đưa đến, lúc xoa đỉnh đầu đến sát bên Giản Ánh Nhu, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”
Anh dùng khăn mặt tùy ý chà xát hai lần rồi quay ra cười nhạt với mọi người: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đi thay quần áo.”

Hành động Tần Kính Thiên che chở Giản Ánh Nhu chỉ xuất phát từ hành động lịch sự của một người đàn ông với một cô gái, dường như người đàn ông nào cũng nên che chở con gái như vậy, nhưng ở trong mắt những người có ý thì ý nghĩa của nó lại thay đổi hoàn toàn.
Mã Quý Tình nhìn chằm chằm Giản Ánh Nhu ở bộ phận kinh doanh, hai tay buông xuống bên người nắm thành nắm đấm, hận không thể bóp chết Giản Ánh Nhu.
Cô ta vất vả ăn mặc, trang điểm lâu như vậy mà không những không được Tần Kính Thiên nhìn một cái, ngược lại còn để cho người phụ nữ họ Giản này chiếm hết sự nổi bật.
Mã Quý Tình cô ta ở bộ phận PR tự nhận xinh đẹp thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất nhưng hết lần này tới lần khác trong mắt các đồng nghiệp nam, Giản Ánh Nhu ở bộ phận kinh doanh luôn hơn cô ta một bậc.
Cho nên đến tận bây giờ, Mã Quý Tình đều coi Giản Ánh Nhu như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, hận không thể đuổi Giản Ánh Nhu ra khỏi công ty.
Sau khi Tần Kính Thiên rời đi, Mã Quý Tình cũng nhảy ra nói chuyện: “Giản Ánh Nhu à, vừa rồi cô đỏ mặt như vậy có phải là có hứng thú với Tổng giám đốc Tần của chúng ta không?”
Giản Ánh Nhu lạnh lùng nhìn Mã Quý Tình, Hứa Phi Tuyết đứng ra nói: “Tổng giám đốc Tần nhờ tôi gửi tới công ty tin tức cậu ấy đã kết hôn, chính là không muốn tạo ra những lời bàn tán không tốt khiến cho vợ của cậu ấy hiểu lầm, xin mọi người sau này đừng bàn luận về cuộc sống riêng của Tổng giám đốc Tần ở sau lưng cậu ấy nữa.”
Mã Quý Tình ỷ vào chị họ mình là Giám đốc của bộ phận PR, bình thường cô ta luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc.

Bây giờ bị Hứa Phi Tuyết nói vậy, một chữ cũng không dám phản bác, chỉ có thể yên lặng đẩy sự thù hận này lên người Giản Ánh Nhu.
Sau khi Tần Kính Thiên rời đi cũng không xuất hiện nữa, Giản Ánh Nhu hơi lo lắng cho anh.


Sau khi chơi thêm mấy trò chơi cô lập tức đi tìm chỗ yên tĩnh nhắn Wechat cho Tần Kính Thiên: “Anh nhớ về phải tắm nước nóng, đừng để bị cảm mạo.”
“Có mấy người thực sự là chó không đổi được bản tính ăn phân, một ngày không quyến rũ đàn ông là toàn thân không được tự nhiên.” Lúc này không có người ngoài, lời nói của Mã Quý Tình trở nên thô tục.
Bình thường Giản Ánh Nhu không để ý đến Mã Quý Tình là do trong lòng xem thường người này, nhưng điều đó cũng không chứng minh cô để cho người khác bắt nạt mình.
Giản Ánh Nhu để điện thoại vào trong túi, đứng dậy đi về phía Mã Quý Tình.
Mã Quý Tình thấy Giản Ánh Nhu đột ngột tản ra hơi thở lạnh lùng thì khiếp sợ, sợ hãi lùi về sau hai bước: “Cô, cô muốn làm gì?”
Giản Ánh Nhu ép sát từng bước, đến lúc chặn Mã Quý Tình ở trong góc tường thì duỗi tay nắm lấy cằm cô ta, ánh mắt âm trầm, nói: “Răng còn chưa đủ dài mà đã học theo chó điên cắn người.”
Mã Quý Tình châm chọc nói: “À, cho dù tôi là một con chó điên thì cũng tốt hơn loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô.

Nhìn xem trước đây cô làm những chuyện không biết xấu hổ gì đi, mặt hàng như cô mà cũng muốn bò lên giường của Tổng giám đốc Tần sao, cô nằm mơ đi.”
Giản Ánh Nhu cười lạnh nói: “Nghe nói tháng trước cô bị bạn trai đá, còn khóc đến chết đi sống lại.

Bây giờ lại nghĩ đến việc leo lên giường Tổng giám đốc, cô cũng không cần mặt mũi à.”
Mã Quý Tình tức giận nói: “Tôi bị đá thì liên quan gì tới cô.”
Giản Ánh Nhu cười nói: “Vậy tôi là loại phụ nữ gì thì liên quan gì đến cô? Mã Quý Tình, không phải chỉ có cô mới có thể đi công kích người khác, đừng lôi mấy chuyện từ lâu rồi ra để làm vũ khí, vết sẹo của người khác có khó nhìn hơn nữa cũng không đến lượt cô đi khoe khoang.”
Mã Quý Tình vênh váo tự đắc nói: “Hừ, cô còn không thấy ngại khi nhắc đến những chuyện kia à, có tin tôi nói toàn bộ ra ngoài khiến cho tất cả công ty phải nhìn cô với con mắt mẹ nó rốt cuộc cô là ai không?”

“Cô ấy là người của tôi!”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến, toàn thân Giản Ánh Nhu và Mã Quý Tình đều run lên.
Giản Ánh Nhu không ngờ Tần Kính Thiên lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng hơi bồn chồn.

Để cho Tần Kính Thiên thấy được bộ dạng này của cô, anh sẽ nghĩ cô như thế nào chứ?
Mã Quý Tình bị dọa cho sắc mặt trắng bệch: “Tổng, Tổng giám đốc Tần, chuyện này không như anh thấy đâu, Giản Ánh Nhu, cô ta…”
Tần Kính Thiên cũng không nhìn Mã Quý Tình lấy một cái, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Sắc mặt Mã Quý Tình hết đỏ lại trắng, cô ta vẫn muốn nhắm mắt giải thích nhưng lại bị dáng vẻ lạnh lùng của Tần Kính Thiên dọa sợ đến mức nói không ra lời.

Cô ta cắn răng, giậm chân rồi uất ức chạy đi.
Tần Kính Thiên đi đến chỗ Giản Ánh Nhu, yên lặng nhìn cô.
Giản Ánh Nhu bị anh nhìn thì hơi thấp thỏm, há miệng thở dốc, muốn giải thích chuyện vừa rồi nhưng Tần Kính Thiên lại dùng giọng nói gợi cảm của anh nói trước: “Tôi biết việc này không phải do em gây sự trước.”
Giản Ánh Nhu nghiêng đầu nhìn anh, mím môi: “Lỡ như chuyện này thực sự là do tôi gây sự trước, là tôi bắt đang bắt nạt người ta thì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận