“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, tôi không phải là đàn ông, sẽ không mềm lòng trước chị.” Nhìn vẻ mặt này của Giản Ánh Như, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy ghét bỏ.
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Giản Ánh Như, tôi chỉ muốn nói cho chị biết, các người xem Cố Hoàng Hải như báu vật, muốn sinh con cho anh ta thì cứ sinh, nhưng đừng có làm loại chuyện khiến tôi ghê tởm.
Sở dĩ tôi đến gặp chị chỉ là vì muốn biết tình huống của mẹ thế nào thôi.”
“Mẹ…” Giản Ánh Như kịp thời nuốt xuống những lời mình định nói.
Nếu như nói về tình hình thực tế của mẹ cho Giản Ánh Nhu biết, theo như tính cách của Giản Ánh Nhu, cho dù Kinh Đô có bày ra bao nhiêu thiên la địa võng, cô cũng nhất định sẽ quay về.
Một khi Giản Ánh Nhu trở lại Kinh Đô, bố của bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ cô lại, tác hợp cho cô và Cố Hoàng Hải.
Nghĩ đến đây, Giản Ánh Như lập tức sửa lời: “Trước giờ mẹ đều rất tốt, lần này chị đi mẹ còn dặn nói với em một câu, hãy nghe theo lời bố sắp xếp.”
Giản Ánh Như biết rất rõ điểm yếu của Giản Ánh Nhu, cô có thể không quan tâm đến bố, nhưng trong lòng cô lúc nào cũng dành một vị trí cho mẹ.
Dĩ nhiên lần này mẹ không có nói những lời như vậy, là cô ta cố tình bóp méo sự thật khiến cho Giản Ánh Nhu căm hận mẹ mình, dẹp bỏ ý định quay về Kinh Đô.
“Bà ấy, bà ấy thật sự nói như vậy sao?” Giản Ánh Nhu nhớ lại cảnh mẹ cô nói chuyện trong nước mắt ba năm trước.
Đúng vậy, sao lại không thể là lời của mẹ chứ, ba năm trước không phải là bà bảo cô nhường cho chị mình sao?
Trong lòng Giản Ánh Nhu bỗng khó chịu, nói là không quan tâm nhưng vẫn sẽ để ý, vẫn cảm thấy đau khổ.
Đã bao lần giật mình thức giấc giữa đêm, cô đều nằm mơ thấy mẹ vuốt tóc mình, dịu dàng nói: “Ánh Nhu rất hiểu chuyện, mẹ thích Ánh Nhu nhất.”
“Mẹ cũng nhờ chị nói với em, bảo em sửa tính ôn hòa lại một chút, chuyện đã qua rồi thì thôi, đừng để mãi trong lòng.
Dù sao cũng là chị em ruột với nhau, ai sinh con cho Cố Hoàng Hải cũng như nhau thôi.” Giản Ánh Như chậm rãi nói từng câu từng chữ, chú ý đến biểu cảm dần thay đổi của Giản Ánh Nhu.
Thấy ánh mắt Giản Ánh Nhu biến hóa, bi thương trong mắt khó mà che giấu, Giản Ánh Như biết rằng mình đã thành công rồi.
Lúc này, cô ta lại đưa chiếc thẻ ngân hàng đó cho Giản Ánh Nhu, tiếp tục nói: “Ánh Nhu, chị hiểu tính tình của em, sẽ không ép buộc em làm chuyện em không muốn.
Cầm cái thẻ này đi, hãy đến một nơi mà mọi người không tìm thấy em, cũng sẽ không bị tổn thương nữa.”
Nói tới nói lui, mục đích của Giản Ánh Như vẫn là mong cô rời khỏi Giang Bắc.
Ba năm trước, Giản Ánh Nhu bị buộc đi khỏi Kinh Đô, ra đi như vậy trông rất rất thảm.
Ba năm sau, cô sẽ không để mình đi vào vết xe đổ của ngày trước nữa.
Giản Ánh Nhu của hiện tại không còn là một người mà Giản Ánh Như có thể làm tổn thương được nữa.
Giản Ánh Nhu cười một tiếng, nói: “Năm triệu? Năm triệu mà muốn đuổi tôi đi khỏi Giang Bắc, chị cũng quá coi thường Giản Ánh Nhu tôi rồi.
Nếu chị thật sự muốn tôi đi, vậy thì cầm mười triệu đến đây, tôi sẽ nghe lời chị, chị bảo tôi đi nơi nào tôi lập tức đến nơi đó.”
“Ánh Nhu, tại sao em lại trở nên như vậy?” Giản Ánh Như trông có vẻ rất bất ngờ, tựa như Giản Ánh Nhu trong mắt cô ta đã phạm phải một điều không thể tha thứ.
“Vậy chị muốn tôi phải thế nào? Vẫn ngây ngô chờ chị đặt cái lồng xuống, sau đó tôi sẽ ngoan ngoãn chui vào sao?” Giản Ánh Nhu không chút thương tiếc nói thẳng ra những chuyện Giản Ánh Như đã làm.
Không cho Giản Ánh Như cơ hội để nói chuyện, Giản Ánh Nhu tiếp tục nói: “Cô cả nhà họ Giản, chị không cần lo về việc Cố Hoàng Hải sẽ làm gì với tôi, tôi nói cho chị biết, tôi đã kết hôn rồi.
Bây giờ chồng tôi đang chờ ở bên ngoài, tôi đi trước đây.”
Nói dứt câu, Giản Ánh Nhu cầm túi bỏ đi, còn không thèm liếc mắt một lần đến những món mà Giản Ánh Như bảo là cô thích ăn.
Cho dù thích thế nào đi nữa, ngồi cùng người đáng ghét cũng sẽ không còn cảm thấy ngon miệng.
Ngược lại cũng như thế, dẫu cho thức ăn không ngon, chỉ cần ở bên cạnh những người mình thích là đã có thể ăn chúng một cách ngon lành.
Giản Ánh Nhu kết hôn rồi?
Giản Ánh Như bị sốc một lúc lâu, chờ đến khi cô ta kịp phản ứng lại thì lập tức vọt đến bên cửa sổ.
Cô ta nhìn thấy Giản Ánh Nhu đi về phía một người đàn ông, đối phương nhận lấy túi xách từ tay cô, lại xoa đầu cô mấy cái.
Giản Ánh Nhu nhìn người đàn ông kia cười một cái, sau đó giúp anh chỉnh sửa chiếc khăn choàng cổ.
Là khăn choàng kiểu tình nhân!
Giản Ánh Như thừa nhận, lúc vừa gặp lại Giản Ánh Nhu, rõ ràng tính khí nóng nảy của cô đã giảm đi không ít, nhưng cô như thế còn thu hút sự chú ý của mọi người hơn trước.
Mọi động tác của Giản Ánh Nhu đều cho thấy rằng cô đã có một cuộc sống rất tốt trong suốt ba năm qua.
Chẳng lẽ tất cả những hạnh phúc đó đều là do người đàn ông kia mang đến cho cô?
Cô ta nhìn theo người đàn ông ôm eo Giản Ánh Nhu, hai người cùng nhau rời đi.
Bóng lưng người đàn ông kia có hơi quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, chẳng lẽ là người mà cô ta cũng quen biết ư?
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
Tần Kính Thiên dắt Giản Ánh Nhu đi thật lâu, không nói lời nào cũng không cho biết là đi đâu, Giản Ánh Nhu cảm thấy mơ hồ, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đưa em đến một nơi mà con gái muốn đến.” Tần Kính Thiên nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt trả lời.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng nhiệt độ ở thành phố Giang Bắc không lạnh lắm.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, thích hợp để ra ngoài đi dạo đó đây.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, Giản Ánh Nhu né tránh anh theo bản năng, Tần Kính Thiên luôn cố gắng bù đắp lỗi lầm của mình.
Cho nên anh quyết định ra ngoài đi dạo cùng Giản Ánh Nhu, nhưng địa điểm chính xác là ở đâu anh cũng không rõ lắm, phải nhờ thư ký Hứa cho một số gợi ý.
Thư ký Hứa nói rằng phần lớn các cô gái đều rất thích đi mua sắm, sau đó là sự lãng mạn, hãy đưa cô ra ngoài làm một ít chuyện lãng mạn.
Tần Kính Thiên không biết thế nào là lãng mạn nên anh quyết định chọn vế đi mua sắm, mua đồ đối với anh mà nói không có áp lực gì cả, chỉ cần là thứ Giản Ánh Nhu thích, vậy thì cứ mua mua mua.
“Trung tâm thương mại?” Giản Ánh Nhu đoán chính xác điểm đến của Tần Kính Thiên chỉ trong một lần.
Xem ra gợi ý bảo con gái thích mua sắm không phải là giả.
Bên cạnh đường Hòa Bình chính là phố đi bộ nổi tiếng nhất ở Giang Bắc, với hàng loạt hàng hóa rực rỡ và nhiều món ăn vặt đặc sắc.
Bạn muốn mua thứ gì, ở đây đều có đủ.
Điều quan trọng nhất là khi ở khu mua sắm này, bạn có thể mua mọi thứ từ cao cấp, trung cấp đến cả hàng bình dân, thường được gọi là điểm dừng chân mua sắm.
Giản Ánh Nhu không muốn mua gì cả, nhưng bất kì người phụ nữ nào đi dạo cũng sẽ muốn mua thứ gì đó, không thể chỉ đơn giản là đi dạo phố được.
Hiếm khi tổng giám đốc lạnh lùng dành thời gian rảnh cuối tuần để ở cùng cô, thế nên cô chắc chắn không có lí do gì để từ chối.
Mỗi khi Tần Kính Thiên đến Giang Bắc, đều là đến nhanh đi vội, nên dù đã tới nơi này rất nhiều lần anh vẫn chẳng thấy quen thuộc chút nào.
Quan trọng hơn, anh là một người bộn bề công việc, làm gì có thời gian để đi lung tung khắp nơi, thế nên anh đã nhờ Hứa Phi Tuyết làm cho mình một kế hoạch dạo chơi đơn giản.
Bước đầu tiên làm gì, bước thứ hai làm thế nào…
Toàn bộ hành trình của ngày hôm nay đều được Hứa Phi Tuyết lên kế hoạch giao cho Tần Kính Thiên dưới dạng thời gian biểu.
Tần Kính Thiên cảm thấy việc nhờ Hứa Phi Tuyết làm báo cáo cho mình là chuyện hiển nhiên, nhưng anh lại không thấy được nụ cười của Hứa Phi Tuyết khi làm bảng kế hoạch kia..