Cưới Nhầm Chồng Hào Môn


Lúc này Tần Kính Thiên mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt tại đây, ánh mắt anh trong trẻo lạnh lùng hệt như thời tiết lúc bấy giờ, giá rét đến thấu xương.

Mã Quý Tình nhận thấy có gì đó không ổn, định lặng lẽ lẻn đi.

“Này, cô làm vợ tôi tổn thương thì cô nghĩ mình có thể dễ dàng bỏ đi như vậy sao?” Tần Kính Thiên vừa lên tiếng, lập tức đã có bảo vệ chặn đường Mã Quý Tình lại.

“Tổng giám đốc Tần, không phải tôi tổn thương vợ của anh đâu, là cô ấy…” Mã Quý Tình còn muốn ngụy biện, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tần Kính Thiên, cô ta lập tức sợ hãi ngậm miệng lại.

Tần Kính Thiên nói tiếp: “Lưu Phó Duy, tôi không muốn bất cứ người nào có liên quan ở lại Sáng Tân nữa, những ai dám bêu rếu vợ tôi sẽ phải bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.


Để lại một câu như thế, anh duỗi tay dẫn Giản Ánh Nhu đi, Giản Ánh Nhu vừa bước một bước thì chân trái bị trẹo khiến cô đau đến kêu lên một tiếng.

“Sao vậy?” Tần Kính Thiên lập tức hỏi.

“Trật chân rồi.

” Giản Ánh Nhu hít mũi nói.

Cô vừa dứt lời, Tần Kính Thiên đã quỳ một chân xuống trước mặt Giản Ánh Nhu dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh giúp cô cởi giày cao gót ra và cầm lên tay.

Kế đó anh lại đứng dậy, ôm ngang cô lên, mặc kệ sự hiện diện của những người xung quanh xoay người sải bước đi.

Giản Ánh Nhu vùi đầu vào ngực anh, dụi dụi như một chú mèo con.

Ba năm trước, khi cô gặp phải sự cố kia, không có bất kì ai tình nguyện đến bên cạnh cô, một mình cô phải dùng tư thế chật vật nhất xoay người đi.


Ba năm sau, lần nữa gặp phải chuyện giống như vậy, bên cạnh cô có Tần Kính Thiên, anh nguyện làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.

Kiếp này có thể gặp được anh giữa biển người mênh mông rộng lớn chính là may mắn của cô!
Mãi cho đến khi bóng dáng Tần Kính Thiên ôm Giản Ánh Nhu dần khuất, những người ở có mặt ở hiện trường mới kịp phản ứng lại, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Tổng giám đốc của bọn họ vừa nói gì vậy?
Anh gọi Giản Ánh Nhu là vợ của mình ư?
Lâm Tố Uyên mở to mắt nhìn theo hướng Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu rời đi, như tỉnh ngộ nói: “Hóa ra cô Tần được nhắc đến trong lá thư nội bộ của công ty chính là Giản Ánh Nhu của bộ phận kinh doanh chúng ta.


Vương Sơn Tuấn cũng chợt nhớ đến vài ngày trước Giản Ánh Nhu đã nói rằng mình kết hôn rồi, thì ra chồng của cô chính là tổng giám đốc của bọn họ.

Khiếp sợ qua đi, mọi người đều tự đổ mồ hôi lạnh cho mình, nhất là những người vừa tham gia vào hàng ngũ mắng chửi kia.

Hứa Phi Tuyết đi theo Tần Kính Thiên, Lưu Phó Duy ở lại để giải quyết những chuyện còn lại.

Vốn dĩ công ty đã nghĩ xong việc mở tiệc cho nhân viên giải trí, nhưng không ngờ lại thành ra một trò hề hỗn độn như thế này.

Lưu Phó Duy nhìn hiện trường một chút nói: “Nếu các người đã thích gây sự như vậy thì bữa tiệc kia cũng không cần ăn nữa.

Tiếp theo chúng ta sẽ lần lượt nói về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.


Lưu Phó Duy nhìn về phía Mã Quý Tình, cười lạnh một tiếng: “Cô Tần là người mà cô có thể chọc vào ư? Sau này trước khi muốn động đến ai đó thì hãy lau sạch mắt mình trước đã.



Lúc này Mã Quý Tình đã biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ thì hoảng hốt không thôi, vội vàng nhìn về phía Triệu Linh Phân cầu cứu: “Quản lý Triệu.


Con người Triệu Linh Phân này xảo quyệt như một con hồ ly, trước khi tìm đến Mã Quý Tình thì cô ta đã tự tính sẵn đường lui cho mình.

Một khi Mã Quý Tình thất bại thì nhất định sẽ kéo cô ta xuống nước cùng, cô ta nhất định phải đề phòng chiêu này của Mã Quý Tình, vì vậy cô ta không để lại bất cứ chứng cứ liên hệ nào với Mã Quý Tình.

Ngay cả khi Mã Quý Tình làm chứng chống lại cô ta thì cũng sẽ không có bao nhiêu người tin.

Thế nên, Triệu Linh Phân nói: “Cô Mã, cô gọi tôi có chuyện gì?”
Thấy thái độ thờ ơ và giọng điệu nói chuyện của Triệu Linh Phân, Mã Quý Tình đã hiểu được ý của Triệu Linh Phân là thế nào.

Cô ta không có bằng chứng về việc Triệu Linh Phân hợp tác với mình, nếu như Triệu Linh Phân phủ nhận việc này, cô ta sẽ bị đuổi việc rất khó coi.

Không có sự trợ giúp của Triệu Linh Phân, ánh mắt Mã Quý Tình lia qua đám người để tìm Từ Mỹ Ân, nhưng đối phương chỉ nhìn cô ta một cái rồi dời tầm mắt đi, nói chi là ra mặt giúp đỡ cô ta.

Lưu Phó Duy không cho ai có cơ hội giảo biện đã trực tiếp gọi cảnh sát.

Giao những người có liên quan và các vấn đề này cho cảnh sát xử lí, thứ bọn họ cần chỉ là kết quả sau cùng mà thôi.

Dĩ nhiên, đắc tội với cô Tần của bọn họ, ước chừng những người táy máy tay chân sau lưng có thể ngồi tù hơn nửa năm.

Khách sạn Bách Hợp nằm ngay cạnh công ty Sáng Tân, chỉ cách nhà vài phút lái xe.

Sau khi ông Ngụy tài xế đưa bọn họ đến nơi, Tần Kính Thiên vẫn xách giày cao gót của Giản Ánh Nhu, bế cô theo kiểu công chúa về nhà.


Trong khi chờ thang máy, bọn họ gặp một đôi vợ chồng già ở phía đối diện.

Con cái của cặp vợ chồng già này đều ở nước ngoài, hai ông bà sống ở đây rất cô đơn, thế nên khi thấy người trẻ tuổi thì vô cùng nhiệt tình.

Ở nơi đây gần ba tháng, thỉnh thoảng Giản Ánh Nhu gặp phải khi lên lầu cũng sẽ lên tiếng chào hỏi.

Lúc này, hai ông bà cụ nhìn thẳng vào Giản Ánh Nhu, cô xấu hổ chôn mặt trong lòng Tần Kính Thiên, không muốn ngẩng lên tí nào.

Bà cụ cười khà khà nói: “Con bé này, sao da mặt của cháu mỏng thế hả, được chồng mình bế thì có là gì đâu.

Nhớ năm đó khi ông bà còn trẻ, ông ấy còn ôm bà đi tận mấy con phố.


Bà cụ trò chuyện sôi nổi, ông cụ đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.

Giản Ánh Nhu cũng phát hiện ra, trong hai người thì bà cụ nói tương đối nhiều, ông cụ nói ít hơn, lớn tuổi thế này rồi mà bà ấy vẫn không ít lần chọc ông cụ giận đến đỏ mặt.

Giản Ánh Nhu lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Tần Kính Thiên, nhưng chỉ có thể thấy được đường viền cằm của anh, không nhìn được biểu cảm của anh ra sao, càng không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

Bởi vì suốt cả quãng đường về nhà anh vẫn luôn im lặng không nói câu nào, cô chỉ có thể cảm nhận được vòng tay ôm cô ngày càng dùng sức.

Nghe xong lời của bà cụ, Giản Ánh Nhu cũng cảm thấy có lý, được chồng mình bế thì có gì đâu chứ.

Thế là cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Tần Kính Thiên, cười với bà cụ một tiếng: “Cảm ơn bà, cháu hiểu rồi.


Nói xong Giản Ánh Nhu vươn tay ra, ôm chặt lấy vòng eo thon gầy của Tần Kính Thiên, lại dụi đầu vào ngực anh một cái.

Cô nghĩ thông rồi thì cảm thấy thoải mái, lại chẳng nhìn thấy được khuôn mặt Tần Kính Thiên đang dần đỏ lên.

Về đến nhà, Tần Kính Thiên nhẹ nhàng đặt Giản Ánh Nhu lên ghế sô pha, xoay người đi đến tủ thuốc lấy thuốc xoa bóp trật khớp.


Anh ngồi xổm xuống trước mặt Giản Ánh Nhu, sau đó cởi tất cho cô.

Bàn chân của Giản Ánh Nhu rất đẹp, trắng trắng mềm mềm, có chút bụ bẫm, trông rất đáng yêu.

Anh dùng đôi tay ấm áp nắm lấy mắt cá chân của cô, hơi dùng sức xoa, rồi bôi thuốc lên bàn chân cô.

Thấy Tần Kính Thiên nghiêm túc như thế, Giản Ánh Nhu mím môi, dùng ánh mắt như ngọn lửa mùa thu dâng trào nhìn anh: “Tần Kính Thiên, anh không để tâm đến quá khứ của em chút nào sao?”
Tần Kính Thiên ngẩng đầu nhìn cô, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Giản Ánh Nhu, anh đã nói với em từ lâu rồi, quá khứ của em không hề liên quan đến anh, thứ anh quan tâm là tương lai của em, tương lai của chúng ta.


Tại sao vậy chứ?
Giản Ánh Nhu chợt muốn khóc.

Rõ ràng cô là một người không thích khóc, nhưng chẳng hiểu vì sao khi ở trước mặt Tần Kính Thiên cô lại dễ khóc như vậy, như thể muốn mang tất cả uất ức khóc ra cho anh xem.

Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm được nước mắt, cô không thể khóc, cô nên cười trước mặt anh nhiều hơn mới phải.

Cô nhìn anh cười: “Tương lai của chúng ta.


Tần Kính Thiên đáp: “Tương lai, chúng ta cùng nhau đi.


Giản Ánh Nhu trịnh trọng gật đầu: “Vâng.


Tương lai sau này, có anh, cũng có em.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận