"Đều đứng lên đi, không cần đa lễ."
Nghe Sở vương nói xong, mọi người nhao nhao đứng lên.
Mộc Tình Tiêu Cố nén khó chịu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng dán chặt vào người cách đó mấy bước, lặng yên dừng lại trong chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mới sống lại không quá một tháng, tất cả những kỹ ức kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, nếu có thể, nếu như có thể, nàng vô cùng muốn tự tay trả lại những gì nàng phải chịu đựng lên trên người người nọ.
Nếu như kiếp này hắn vẫn muốn lặp lại chiêu bài cũ, vậy cứ việc đến đây.
Sở vương phát hiện một ánh mắt có chút khác thường, theo cảm giác nhìn lại thì thấy một nữ tử duyên dáng thướt tha cúi đầu thu mắt đứng cách đó không xa, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, mặc dù da hơi trắng một chút, nhưng sạch sẽ thanh nhã làm cho người ta kinh diễm.
Hắn thản nhiên nhìn lại nữ tử hắn suýt đụng phải khi vừa vào cửa, coi như đẹp mắt, so sánh lại có chút bình thường.
Không biết người nào mới là chất nữ của Mộc Nhị gia.
Mộc Nhị gia đứng lên, vô cùng thành khẩn nói: "Điện hạ sao đột nhiên tới đây? Hạ quan không thể nghênh đón từ xa, mong điện hạ thứ tội.”
"Mộc đại nhân không cần khách khí như thế, bổn vương với ngươi có thể coi như bằng hữu, nghe nói ngươi bị bệnh, ta đến thăm một chút cũng là nên..." Sở vương nói chuyện, bỗng nhiên chú ý tới vết trầy xước hai bên gò má Mộc Nhị gia, nhất thời sửng sốt, " Mặt của ngươi... Có chuyện gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Nhị gia: "!!!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người chuyển sang, Mộc Nhị gia vội vội vàng vàng quay đầu nhặt lại miếng băng rơi xuống đất, một lần nữa che lại trên mặt, đồng thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng, liên tục nói: "Không có gì... không có việc gì... "
Rồi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Sở vương, đành cắn răng nói: "Khụ, đêm qua lúc hạ quan hồi phủ trời đã quá muộn, thân thể hạ quan không thoải mái không cẩn thận ngất xỉu trong hoa viên, sau khi tỉnh lại thì bị như vậy, có thể không cẩn thận bị thứ gì đó cào phải, không sao, miệng vết thương rất nông, qua hai ngày sẽ không còn..."
Hắn nói như thế lại không biết trong phòng này, người chân chính quan tâm vết thương của hắn mấy ngày có thể tốt chỉ không quá hai người, còn lại đều ở trong đầu suy đoán, Mộc Nhị gia đắc tội với người nào đó rồi bị trả thù, thủ đoạn này thật đúng là, chậc, nhục nhã cực kỳ.
Mộc Nhị gia mang theo đủ loại ánh mắt khác thường, dẫn Sở vương vào trong phòng ngồi xuống.
Mới vừa rồi hắn trốn quá nhanh, Sở vương cũng không thấy rõ lắm, bèn giả vờ quan tâm nói: "Đã như vậy, chỉ là mấy vết thương thôi, Mộc đại nhân cần gì phải phiền toái che đậy như thế, cũng không dễ khỏi hẳn.”
"Không phiền toái không phiền toái." Mộc Nhị gia kiên quyết không buông tay.
"Bổn vương vừa vặn có một lọ kim sang dược rất tốt, Mộc đại nhân không ngại thử xem." Sở vương nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Mộc nhị gia.
Mộc nhị gia thụ sủng nhược kinh, đang muốn đưa tay thì bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận đổi thành một tay vươn hai ngón phân biệt giữ chặt băng gạc hai má trái phải rồi mới vươn tay kia tiếp nhận bình sứ: "Hạ quan đa tạ điện hạ quan tâm.”
"Không cần khách khí, hiện tại bôi thuốc đi, bổn vương nhìn cũng yên tâm."
Mộc Nhị gia: "..."
Sở vương nhìn chằm chắm hắn không chớp mắt, có chút áp lực.
Mộc Nhị gia âm thầm hít sâu một hơi, phân phó với tôi tớ trong phòng: "Các ngươi đều lui xuống đi.”
Tôi tớ nhao nhao lên tiếng lui ra.
Mộc Thi Lan vốn đang định ra ngoài, quay lại nói: "Cha, để con bôi thuốc cho cha đi.” Mới vừa rồi cũng là nàng tự mình hầu hạ, lúc này thỉnh cầu như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Cùng lúc đó, Mộc Tình Tiêu cũng lên tiếng nói: "Nhị thúc, nếu thúc đã có khách cần chiêu đãi, chất nữ cũng không tiện quấy rầy, xin cáo lui trước.”
"Chờ một chút." Sở vương đột nhiên nói.
Chỉ trong mấy câu vừa rồi hắn đã biết thân phận nữ tử trước mắt, mục đích hắn đến Mộc phủ chính là vì nàng, sao có thể dễ dàng để cho nàng rời đi trước.
Nhưng mà hắn nhất thời cũng không nghĩ ra lý do để lưu người ta lại, dừng một chút mới nói: "Muốn nói quấy rầy, bổn vương không mời mà đến mới là quấy rầy các ngươi, các ngươi không cần bận tâm bổn vương, nên làm như thế nào thì vẫn như thế, nếu bởi vì bổn vương ở đây mà muốn lảng tránh, bổn vương sẽ mất hứng.”
Sự khó chịu trong thân thể Mộc Tình Tiêu mới vừa rồi hơi chậm lại, nghe vậy lại tăng thêm một chút, nàng hiện tại thầm nghĩ cách cách xa tên ngụy quân tử này một chút, nhưng ngại thân phận đè người, không thể làm theo ý mình.
Mộc nhị gia vừa nghe Sở vương nói như vậy, nghĩ đến kế hoạch của hắn và Sở vương cũng vội vàng khuyên Mộc Tình Tiêu ngồi thêm một lát nữa, huống hồ có người ngoài ở đây cũng không cần lo lắng chuyện nàng cố ý muốn hỏi.
Mộc Thi Lan ở bên cạnh thấy trong mắt Sở vương gần như chỉ nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chút khá khó chịu, đúng lúc này nói: "Cha, để nữ nhi bôi thuốc cho người trước đi.”
Ánh mắt Sở vương cuối cùng cũng trở lại trên người hai cha con này.
Trong lòng Mộc Thi Lan dễ chịu hơn một chút mà trong lòng Mộc Nhị gia lại kêu khổ, nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, đành phải buông tay lấy hai mảnh băng kia xuống.
Lúc này Sở vương mới nhìn kỹ lại, phát hiện hai vết thương hình thù kỳ lạ kia thực ra là hai chữ thập lớn, vết xước hẹp, dài và bằng phẳng, trông như bị gây ra bởi lưỡi đao cực kỳ sắc nét.
Quả nhiên là Mộc Nhị gia sĩ diện nói dối, cũng không biết hắn đắc tội với ai, tính tình thật ác liệt.
Sau khi thuốc uống xong, Sở vương cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ, liền nói: "Thấy Mộc đại nhân bôi thuốc xong, bổn vương cũng yên tâm, nếu không có gì đáng ngại, bổn vương không quấy rầy nữa.”
"Vậy hạ quan tiễn vương gia." Mộc nhị gia ân cần nói.
Mộc Thi Lan vội vàng ngăn lại: "Cha vẫn đang bị phong hàn, ra ngoài hóng gió không thích hợp, để nữ nhi tiễn điện hạ đi.”
"Không phiền hai vị nữa." Sở vương nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, ánh mắt không rõ ý tứ: "Vừa rồi vị Mộc tiểu thư này muốn rời đi, hiện tại vừa vặn để cho tiểu thư tiễn bổn vương đi, Mộc phủ này rất lớn, mới vừa rồi lúc tiến vào hạ nhân dẫn bổn vương một đoạn đường, kế tiếp làm phiền Mộc tiểu thư.”
Hắn nói chuyện không cho phép cự tuyệt, Mộc Tình Tiêu tự biết trốn không thoát, nên cố nén khó chịu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thong dong nói: "Vậy điện hạ mời theo ta.”
Sau khi hai người đi ra ngoài, ánh mắt Mộc Thi Lan ngưng trệ hồi lâu, trong mắt lộ ra vài tia không cam lòng, khi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, không nhịn được nói: "Cha, cha nói Sở vương điện hạ không phải là coi trọng tỷ tỷ chứ?”
Mộc Nhị gia không thèm để ý nói: "Đó chính là một chuyện tốt.”
“Cha!” Mộc Thi Lan tức giận.
Lúc này Mộc Nhị gia mới ý thức được cái gì, nhìn nàng nói: "Con cũng đừng có tâm tư gì, Sở vương này không phải là người tốt.”
Nửa câu sau hắn cố ý nhỏ giọng nói, thần sắc lại trịnh trọng vô cùng.
"Sao lại không phải là người tốt? Không phải là người tốt, tại sao cha lại vui mừng khi thấy hắn và tỷ tỷ thân thiết chứ?”
Mộc Nhị gia nhất thời không biết biện giải như thế nào, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này sao lại mê muội mù quáng không biết dùng não, nhưng càng không có đầu óc hắn càng lo lắng nói rõ, nên có lệ nói: "Tóm lại con nhất định phải nghe lời cha, nếu hắn coi trọng tỷ tỷ con, tương lai mà thành, nhị phòng chúng ta cũng sẽ được thơm lây.”
"Nhưng tỷ tỷ đã đính hôn rồi."
"Đính hôn mà thôi, lại không chính thức thành hôn."
-
Ra khỏi Cảnh Minh Đường, Mộc Tình Tiêu vốn định yên lặng dẫn đường ở phía trước, nhưng mới đi không được mấy bước người phía sau đã sải bước tiến lên song song với nàng.
"Bổn vương rất ít khi nhìn thấy người nào lãnh đạm với bổn vương như Mộc tiểu thư, phảng phất như một câu cũng không muốn nói nhiều với bổn vương."
Hắn ta nói trực tiếp như vậy, nhưng với Mộc Tình Tiêu lại không có ý nghĩa gì, nàng nói: "Dân nữ tự thấy không có nào chỗ thất lễ.”
"Tiểu thư đừng hiểu lầm, bổn vương không phải trách tiểu thư thất lễ, chỉ là cảm thấy," Sở vương nghiêng đầu nhìn Mộc Tình Tiêu, thản nhiên nói, "Tiểu thư thật thú vị.”
Mộc Tình Tiêu nghe vậy đột nhiên giơ khăn che miệng, sắc mặt khó nhịn.
"Tiểu thư làm sao vậy?" Giọng điệu Sở vương lộ ra vẻ quan tâm, nhưng vẻ mặt lại không còn tốt như trước, dường như bị quét sạch vui vẻ vừa rồi, lại không thể làm gì được.
Mộc Tình Tiêu nhịn xuống, mới miễn cưỡng nói: "Thân thể dân nữ có chút không khỏe, đi thẳng về phía trước sẽ đến cửa phủ, nếu điện hạ không ngại, dân nữ chỉ có thể đưa đến nơi này.”
Sở vương mặc dù không muốn cứ như vậy rời đi, nhưng cũng không muốn làm mất lòng người khác, cho nên nói: "Bổn vương vốn muốn nhờ tiểu thư chỉ giáo chút chuyện kinh doanh, nếu thân thể tiểu thư không khỏe, vậy thì đưa đến nơi này đi, ngày khác lại tìm tiểu thư nói chuyện kỹ, mong tiểu thư không cự tuyệt, cáo từ.”
"Vương gia đi thong thả."
Tiễn người đi, Mộc Tình Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục La vẫn đi theo nàng một khoảng không xa không gần vội vàng tiến lên, lo lắng nói: "Tiểu thư, người không sao chứ, mới vừa rồi nhìn người từ trong phòng Nhị gia đi ra, sắc mặt không tốt lắm.”
" Chỉ là chóng mặt buồn nôn thôi, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi là tốt rồi." Mộc Tình Tiêu tránh nặng nhẹ nhàng nói.
Không biết có phải vì những ký ức kia hay không mà khi nhìn thấy Sở vương, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng thật lâu sau nàng cũng có thể chịu đựng được, không biết người này xưa nay ra vẻ đạo mạo, nếu biết mình làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh như thế, sẽ phản ứng gì.
Lục La tiến lên đỡ nàng, chậm rãi đi về phía Thư Thấm Đường, lại không nhịn được hỏi: "Vừa rồi vị Sở vương điện hạ kia có ý gì sao?”
Mộc Tình Tiêu lãnh đạm nói: "Không cần để ý đến hắn ta.”
-
Sau khi trở về đã gần đến giờ ăn tối, Mộc Tình Tiêu không có khẩu vị nên phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa chậm một chút, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này nàng có chút mệt mỏi choáng váng, thầm nghĩ ngủ một giấc trước.
Nàng nằm xuống không bao lâu, bên kia, Cố Diễn vừa từ bên ngoài trở về.
Hắn không lập tức hồi Xuân Hòa Đường mà là tới Thư Thấm Đường, muốn nhìn Mộc Tình Tiêu một chút.
Lục La đứng canh gác bên ngoài phòng, thấy hắn lại đây thì giải thích: "Tiểu thư có chút không khỏe, lúc này đang ở bên trong mới ngủ không lâu, nếu Cố công tử có việc, không ngại đến khi dùng bữa lại tới đây?”
Cố Diễn nghe vậy nhíu mày nói: "Nàng ấy làm sao vậy, vì sao lại không khỏe, đã mời đại phu khám chưa?”
"Tiểu thư chỉ nói là chóng mặt và buồn ngủ, cũng không gọi đại phu." Lục La do dự trong chốc lát, lại nói: "Buổi chiều tiểu thư còn tốt, nghe nói Nhị gia bị bệnh, lập tức đến Cảnh Minh Đường thăm, nô tỳ không theo tiểu thư vào phòng, lúc tiểu thư từ trong phòng đi ra, sắc mặt bắt đầu không tốt lắm, cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Cố Diễn hơi trầm xuống, lại là Mộc Nhị gia kia làm cho nàng khó chịu, xem ra đêm qua giáo huấn còn chưa đủ.
"Đúng rồi, khi đó còn có một vị đại nhân vật đến thăm Nhị gia, hình như là Sở vương điện hạ."
"Ngươi nói gì?" Sắc mặt Cố Diễn đột nhiên trầm đến đáng sợ, gằn từng chữ hỏi: "Sở, Vương?”
Cố Thông, cái thứ chết tiệt kia, vậy mà đến trêu chọc người của hắn sớm như vậy...
"Đúng, chính là Sở vương, vị Sở vương kia còn bảo tiểu thư đưa hắn ra khỏi phủ, tiểu thư tựa như không thích hắn lắm, cũng không biết có phải hắn chọc tiểu thư hay không, mới làm cho tiểu thư khó chịu như vậy." Lục La nói xong, phát hiện sắc mặt Cố Diễn có chút không đúng, không khỏi hỏi: "Cố công tử, ngài làm sao vậy?”
Cố Diễn rũ mắt thu lại lệ khí trong đáy mắt, trầm giọng nói: "Không có việc gì, đợi khi nàng ấy tỉnh lại, không cần nói cho nàng ấy biết ta từng tới đây, ta sẽ đến thăm nàng ấy sau.”
"Vâng." Lục La đáp.
Nàng nhìn bóng lưng Cố công tử xoay người rời đi, hồi tưởng lại lúc vừa rồi nói chuyện với hắn, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Cố công tử nghe nói có nam tử khác tiếp cận tiểu thư, nên ghen tuông như lần trước, nhưng lại không giống lắm, thần sắc như vậy càng giống như muốn ăn thịt người.
Thì ra Cố công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc cũng có một mặt hung dữ như vậy.