Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người


Chương 180
Vì vậy có thể nói Bạch Vân Khê không đồng tình cách làm của Vân Thiên Lâm, lại càng cảm thấy Bạch Hiểu Nguyệt không khác gì kẻ gián tiếp bức hại người ta.
“Hiểu Nguyệt, có muốn ăn bánh ngọt cùng bọn chị không? Chị nhớ rất rõ, em thích nhất là bánh kem vị hương thảo, chúng ta là tỷ muội đã lâu rồi không cùng ăn bánh kem.
“Thư ký Bạch, ở đây nhiều người như vậy, tôi không có hứng thú với lời đề nghị này.”
“Một khi đã như vậy, thì lần sau chúng ta hẹn nhau đi uống trà chiều.”
Bên ngoài nhìn ân cần hỏi han như chị em thật sự, kỳ thật bên trong mỗi người đều tự biết buồn nôn đi được.

Bạch Vân Khê mang theo ý cười đắc ý rời đi.

Lúc này Bạch Vân Khê trong lòng vui sướng cực kỳ.

Không nghĩ tới Bạch Hiểu Nguyệt cũng có ngày hôm nay, thật đúng là ông trời có mắt.
Càng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bộ dáng bĩnh tĩnh thế nào, Tô Na lại càng lo lắng, nói chung là cảm thấy rất đáng sợ.

Bạch Hiểu Nguyệt quả nhiên là người khống chế cảm xúc tốt, Tô Na cô rất hâm mộ, bởi vì một phần cô cũng không thể dũng cảm được như Hiểu Nguyệt.
“Vừa rồi, sao cậu không phản bác lại họ, để cho người ta cứ thế hiểu lầm, mình khẳng định là trong lòng cậu chẳng dễ chịu chút nào.” Lúc này, mấy loại bánh ngọt ở trước mặt cũng mất đi mùi vị, người ta thường nói tâm tình buồn sẽ muốn ăn thật nhiều, này là ngược lại tâm tình ảnh hưởng đến vị giác.
“Còn tốt.” Kỳ thật, thời điểm Bạch Vân Khê nói những lời này, Bạch Hiểu Nguyệt rất muốn đáp trả phản bác trở lại, có thể sẽ lại thấy được một Bạch Vân Khê nổi trận lôi đình, không có chỗ phát tác nhưng đột nhiên cô ngẫm lại liền nghĩ đến không cần thiết nữa.
Bạch Vân Khê vừa mới khẳng định cho rằng, chính mình làm cho cô không nói được lời nào, trong lòng rất thống khoái.

Trước tiên cứ để cô ta đắc ý một chút, chuyện sau này ắt hẳn sẽ rõ, quan trọng hơn trong chuyện này rồi mọi người sẽ rõ ai mới là người bị hại.
Người khác thích nói như thế nào cũng được, đó là miệng của họ, họ có quyền nói lên suy nghĩ của mình, cô cũng không cấm được.

Chỉ cần không thèm để ý, phớt lờ có khi còn là biện pháp tốt để rồi phản công lại một đòn mạnh mẽ cho bọn họ sáng mắt còn hơn đánh trống khua chiêng để rồi chẳng được gì.
Sự thật là ban đầu Bạch Vân Khê còn thấy vui sướng, nhưng sau đó nghĩ lại có chút không giống Bạch Hiểu Nguyệt thường ngày.

Trước nay cô ta không phải là loại người dễ dàng chịu đứng yên.

Vừa rồi bị nói thành như vậy nhưng một chút phản ứng cũng không có, chắc chắn là Bạch Hiểu Nguyệt đang tính toán cái gì đó, điều này làm cho cô thấy không thoải mái.
Nghĩ như vậy, Bạch Vân Khê có chút đứng ngồi không yên.


Đem tay đặt trên bụng của mình, cô đã kiểm tra rồi nhưng hiện tại chưa có kết quả, cô tính toán ngày mai đi lấy.
Bạch Vân Khê đang lo lắng, lần trước ở trong tiệm áo cưới gặp được Bạch Hiểu Nguyệt với Trần Giai Giai nói như vậy, có phải hai người bọn họ biết được cái gì rồi không.
Nhưng nếu như đã biết thì tại sao cô ta lại không trực tiếp nói cho Trình Lãng biết.

Thế là từ một bước ở trên lưng voi cô liền trực tiếp trở thành kẻ thất bại chẳng có gì cả, không phải điều này đúng ý cô ta?
Hay là Bạch Hiểu Nguyệt đang chờ thời cơ cô đắc ý nhất, một phát đẩy ngã cô xuống vực sâu, cho cô tận hưởng cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục… Đột nhiên, Bạch Vân Khê hoảng hốt lên, chỉ hy vọng, lần kiểm tra kết quả này có được kết quả tốt.

Nếu không, cô thật sự không biết có thể tìm cách nào khác để nói dối hơn nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt đâu biết chính mình không phản kích lại trở thành mối lo cho Bạch Vân Khê, làm cho Bạch Vân Khê phải chột dạ tạo thành một mối lo âu kinh khủng.
Còn nữa, nguyên bộ phận cô ta làm đều là nam, nhất định là không có thời gian đi nói chuyện dông dài, mà mấy đồng nghiệp cũng không có hứng thú đi nhiều chuyện, cô không tin Bạch Hiểu Nguyệt lại làm như vậy.

Lúc tan tầm, Bạch Vân Khê an ủi chính mình không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy, bộ phận mà cô đang làm không tồi.


Ít ra thì các đồng nghiệp đều toàn là nam, họ không tọc mạch, hỏi chuyện này chuyện kia, bọn họ đều nhất mực việc ai nấy làm.

Nếu như cô làm ở bộ phận khác chắc chắn sẽ không yên ổn mà làm việc như bây giờ.
Bạch Hiểu Nguyệt đang chuẩn bị ta ca, bất chợt di động vang lên một tin nhắn: “Chúng ta hãy gặp mặt, buổi chiều ngày mai tại hoa viên bệnh viện.”
Số điện thoại là một dãy số lạ, ánh mắt Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại chữ ký cuối cùng phía dưới, Chu?
Hoa viên, bệnh viện? Vẫn là họ Chu đi, trừ bỏ Chu Nhã Tĩnh ra thì cô không nghĩ ra được người nào khác.

Chỉ là cô ta kêu cô tới gặp mặt, rốt cục là muốn gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận