Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người


Chương 183
“Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn luôn cho rằng chính mình có thể múa ba lê trở lại, thời điểm khi tôi biết được chân tướng sự việc, tôi thật sự cảm nhận được của tư vị sự tuyệt vọng.

Cuộc đời của tôi, chỉ có Vân Thiên Lâm và múa ba lê, mất đi anh ấy rồi mà ông trời còn cướp đi luôn lý tưởng của tôi, tôi không biết mình còn duy trì sự sống vì điều gì nữa.

Tôi không phải là người tốt có thể chúc phúc hai người sống hạnh phúc với nhau, nhưng mà không có nghĩa là tôi tự sát là cố ý.

Nếu như cô ở trong thời điểm của tôi khi ấy, cảm nhận được sự tuyệt vọng đó, ở trong vị trí của tôi, có lẽ cô cũng sẽ hành động giống như tôi thôi.”
Chu Nhã Tĩnh nói, hai mắt đã bắt đầu phiếm hồng, thanh âm nói chuyện cũng thay đổi đi.


Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng người, nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Chu Nhã Tĩnh.

Lúc này, cô cũng không biết ở một chỗ khuất có một ánh sáng nhẹ hắt ra hướng hai người, ánh sáng đó phát ra từ một máy ảnh.
Tuyệt vọng sao? Thời điểm cô vị chú với thím của mình bức bách làm vợ cho một lão giã, bị hãm hại bỏ thuốc, nhìn bạn trai của mình lên giường với chị họ rồi biến thành anh rể của cô.

Đó mà chưa gọi là tuyệt vọng sao, nhưng cô chưa bao giờ sẽ nghĩ đến kết thúc sinh mệnh của mình.
Bởi vì cô biết, cô còn có bố của mình, cô không thể chết đi như vậy được, ai sẽ là người chăm sóc cho bố của cô.

Cô nhất định phải chờ đến khi bố tỉnh lại, xem cô hạnh phúc như thế nào? Với lại cô đã đáp ứng với mẹ của mình, cho dù có như thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải sống và phải sống hạnh phúc.
Cho nên mặc kệ là chuyện gì đi chăng nữa, Bạch Hiểu Nguyệt đều sẽ cố gắng nỗ lực, không được đầu hàng trước cuộc sống.
“Tôi cũng đã từng có cảm giác tuyệt vọng, đã từng mất hết tất cả nhưng tôi không cách nào đồng tình và thông cảm cho cách suy nghĩ của cô đó là tự sát, đó chẳng khác nào là một trò ngu ngốc cả.”
“A! Đó là bởi vì cô có Thiên Lâm che chở, bảo vệ, luôn ở bên cạnh cô.

Nếu đổi lại là tôi có được Vân Thiên Lâm che chở, có là thống khổ thế nào tôi cũng sẽ dễ dàng vượt qua.


Bạch Hiểu Nguyệt cô không phải là tôi, căn bản cô không thể hiểu được cảm giác của tôi, ngay từ đầu chúng ta đã là người bất đồng quan điểm.
Lúc này, Chu Nhã Tĩnh nói xong thê lương cười, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh không cảm xúc, một Chu Nhã Tĩnh cao ngạo như vậy, thế nhưng cũng lại có loại cảm xúc này, nhất thời Bạch Hiểu Nguyệt không biết đây là thật hay là giả.
“Mặc kệ cô có chấp nhận hay không, tôi vẫn muốn xin lỗi cô, xuất hiện cái tin tức này, cũng không phải là tôi cố ya.

Lúc ấy sau khi được cứu sống, tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình cho nên mới có một cái ôm kia.

Chỉ là đối với Vân Thiên Lâm tôi vẫn còn có cảm giác bị phụ thuộc, ỷ lại.

Tôi hy vọng, cô đừng trách Vân Thiên Lâm, anh ấy trước giờ vẫn không thể nhẫn tâm với tôi.”
Không thể nhẫn tâm với cô? Tựa hồ là vì Vân Thiên Lâm cứu cô ta, những lời này thế nào nghe cũng giống như Chu Nhã Tĩnh đang muốn nhắc nhở với cô là mối quan hệ của cô ta với Vân Thiên Lâm là không bình thường.
“Anh ấy không phải là người có thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài dễ dàng thế, Vân Thiên Lâm khống chế biểu hiện của mình rất tốt, nếu như không phải anh ấy cố ý để lộ thì căn bản không ai biết phát hiện cả.
Nhưng đối với tôi anh ấy vẫn không thể nào kìm chế được, vẫn là ôn như như lúc trước, thậm chí là bởi vì tôi rất kén ăn cho nên Vân Thiên Lâm mới cố ý đi học nấu ăn.”

Nếu nói trước đó Chu Nhã Tĩnh xin lỗi là thật, thì bây giờ nói tới đây, Bạch Hiểu Nguyệt không chút hoài nghi cô ta là đang cố tình, còn nói Vân Thiên Lâm vì cô ta mà đi học nấu ăn sao?
“Nói vậy, cô hẳn là đã thử qua tay nghề của Vân Thiên Lâm, vẫn là không tồi, anh ấy đối với bất cứ lĩnh vực nào cũng đều là thiên phú cả.”
Không thể không nói, những lời này thành công gợi lên sự tức giận của Bạch Hiểu Nguyệt, tay nghề tốt như vậy, là vì người phụ nữ khác sao? Tốt lắm!
Chu Nhã Tĩnh cảm giác được Bạch Hiểu Nguyệt trong giây lát có thoáng qua cảm giác xúc động, trong lòng một trận đắc ý.

Cô liền biết, không có một người phụ nữ nào có thể chịu được trò này, trò hay còn đang ở phía sau.
Đích xác là Vân Thiên Lâm trước kia có vì Chu Nhã Tĩnh mà đăng kí một khóa học về nấu các món ăn thanh đạm, nhưng mấy loại đồ ăn dành cho người múa này trước giờ anh không ăn, hiện tại đã sớm quên làm như thế nào rồi, càng không nghĩ tới, có một ngày Chu Nhã Tĩnh lại nhắc chuyện này trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt.
Nếu như nói như vậy, cũng không thể nói Chu Nhã Tĩnh nói sai, lúc ấy dạ dày Vân Thiên Lâm không tốt cho nên mới nói đồ ăn thanh đạm rất tốt, anh có thử qua một lần nhưng mùi vị làm cho anh rất chán ghét cho nên cũng không có thử lần thứ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận