Chương 76 Không muốn bị hiểu lầm
Biết Bạch Hiểu Nguyệt bị điều đến tổng công ty Vinh Thăng làm việc, Vân Thiên Lâm rất muốn cô xin nghỉ việc ở đó.
Dù sao đi nữa, tiền anh không thiếu, có thể nuôi cô suốt được.
Nhưng anh lại thấy Bạch Hiểu Nguyệt không có nửa lời ca thán, nếu như anh nói với cô chẳng khác nào là quản cô.
Nếu như Bạch Hiểu Nguyệt không cảm thấy đó là điều bất lợi thì anh cũng không thể can thiệp vào.
“Được.” Bạch Hiểu Nguyệt thấy Vân Thiên Lâm không nói gì, cô cho rằng anh đang để ý đến cô đi làm ở tổng công ty Vinh Thăng, ngày nào cũng sẽ giáp mặt với Trình Lãng.
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Em vói Trình Lãng không còn gì nữa, anh không được nghĩ nhiều.
Em đến đó làm, sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc.
Nếu đến lúc đó thật sự không chịu nổi nữa, em sẽ quỳ xuống dưới chân anh mà cầu xin giúp đỡ.
Được không?”
Khó có được dịp nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn, làm nũng.
Vân Thiên Lâm mềm lòng, không ngăn cản cô nữa, liền ngay sau đó đáp ừng lời cầu xin của cô.
Vẫn là giống như thường lệ, Bạch Hiểu Nguyệt được Vân Thiên Lâm chở đi làm.
Vân Thiên Lâm xoa xoa đầu cô nói: “Tan tầm anh đến đón em.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, trong lòng ấm áp, điều này giống như một thói quen mỗi buổi sáng Vân Thiên Lâm thường làm đưa cô đi làm.
Cô tưởng tượng nếu như một ngày nào anh không còn đưa cô đi làm nữa, liệu có có chịu nổi không?
Mới sáng sớm Trình Lãng đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt cười vui vẻ từ trong xe Vân Thiên Lâm bước xuống, đôi tay anh bất giác nắm chặt bánh lái đến tái nhợt.
Hai người bọn họ không phải là kết hôn trong chớp nhoáng sao? Vân Thiên Lâm bị bắt ép kết hôn, tại sao lại giống như là nguyện ý đối xử với Bạch Hiểu Nguyệt tỉnh cảm như vậy, chắc chắn hai người đó là diễn trò.
Nếu như so sánh mà nói, anh càng khẳng định vế sau mới là đúng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm quay đầu xe chuẩn bị rời đi, thì đối đầu chính diện với Trình Lãng.
Trình Lãng quay cửa kính xe xuống, cười cười khiêu khích với Vân Thiên Lâm: “Vân thiếu, anh đối với Hiểu Nguyệt thật là chu đáo, sớm như vậy đã đem cô ấy đến cửa cho tôi, tôi còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm.
Vân Thiên Lâm liếc nhìn sườn mặt của Trình Lãng một cái, thong thả ung dung nói: “Đưa vợ mình đi làm thì có vấn đề gì sao?”
Vợ, nghe tới từ này sao mà chói tai.
Trình Lãng anh cố tình khiêu khích Vân Thiên Lâm thế nhưng nhìn anh ta chẳng chút suy chuyển gì cả.
Vân Thiên Lâm cười lạnh còn nói thêm một tiếng: “A Nham, lái xe.” Vân Thiên Lâm không có ý cùng Trình Lãng tranh cãi vấn đề này, liền cho xe lái đi trước.
Trình Lãng tức giận đạp một cái vào tay lái, nhìn qua kính chiếu hậu đã thấy chiếc xe đã lái đi mất dạng, ánh mắt Trình Lãng lạnh băng hơn.
“Vân Thiên Lâm, cuộc chơi còn rất dài, để xem ai mới là kẻ đến đích cuối cùng.”
Đã đổi vị trí làm việc, Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng mình sẽ được bố trí đọc tài liệu trước để hiểu rõ công việc thì mới có thể tiếp tục được.
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo người hướng dẫn một vòng lớn công ty, nhìn đồng hồ cũng đã 11 giờ.
Sau đó người hướng dẫn trực tiếp dẫn cho đến chỗ làm việc, rời rời đi.
Người tiếp quản cô là một người họ Tiêu, mà trong phòng làm việc này toàn bộ đều là đàn ông.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa tiến vào, cả văn phòng đều nháo nhào cả lên.
Một đám đàn ông tranh nhau tự giới thiệu với cô, còn đối tốt với cô nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy cảnh này có chút lo lắng nhưng nghĩ lại phụ nữ thường sân si, ghen tỵ không có cũng tốt, về sau cô có thể tập trung vào làm việc.
Trưởng phòng Tiêu hơn 30 tuổi, bận áo sơ mi màu lam, mặt chữ điền, đôi mắt qua cặp mắt kính hòa nhã tăng thêm nét thư sinh nhã nhặn.
“Được rồi, mọi người quay trở lại làm việc đi.
Cô là…Bạch Hiểu Nguyệt đúng không! Cô ngồi ở vị trí bên kia cửa sổ, ngày thường văn phòng chúng ra rất tùy ý.
Đúng rồi, văn phòng chúng ta cũng có một người mới đến, là nữ Tô Na, cô làm quen một chút sau đó đọc tài liệu, tìm hiểu xem bộ phận chúng ta là làm cái gì.”
Trưởng phòng Tiêu nhìn bộ dáng hiền lành, đơn thuần của Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu vâng dạ, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Trưởng phòng vừa đi, các đồng nghiệp nam khác liền đi tới bắt chuyện với Bạch Hiểu Nguyệt, chỉ là quá nhiều người làm cho Bạch Hiểu Nguyệt không nhớ rõ ai là ai.
Nhưng có một việc cô nghe rất rõ, nếu như cô không hiểu không biết cái gì thì cứ hỏi, mọi sẵn lòng giúp.
Xem ra, chỗ làm việc mới của cô so với mình tưởng tượng không giống nhau lắm.
Chỗ làm việc mới, thành ra tâm tình cũng khác đi.
Mà Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong vòng kiểm soát của Trình Lãng.
Trưởng phòng Tiêu không rõ vì sao Trình tổng lại giao nhiệm vụ cho anh chịu trách nhiệm với một người mới, còn nói phải theo dõi Bạch Hiểu Nguyệt, mỗi ngày đều phải báo cáo với Trình tổng.
Bạch Hiểu Nguyệt rốt cục là người như thế nào, lại phải nhọc lòng Trình tổng như vậy.
Giữa trưa nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Nguyệt được các đồng nghiệp tranh nhau đưa cô đi đến nhà ăn thì điện thoại của cô vang lên.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa thấy là Lý Khanh Vũ, cô liền bắt máy thì bên kia đã nói: “Hiểu Nguyệt, em nghỉ trưa?”
Bạch Hiểu Nguyệt đáp: “Ừm, em chuẩn bị đi ăn cơm, anh Khanh Vũ, có chuyện gì sao?”
“Anh đang ở dưới công ty em, muốn mời em đi ăn trưa.”
“Ăn cơm sao…” Bạch Hiểu Nguyệt muốn từ chối, Vân Thiên Lâm luôn không thích cô đi chung với Lý Khanh Vũ, tuy rằng mối quan hệ của bọn họ như anh em nhưng cô không muốn làm cho Vân Thiên Lâm hiểu lầm thêm.
Với lại cô cũng đã hứa với anh là sẽ duy trì khoảng cách với Lý Khanh Vũ.
Một giọng nói trong điện thoại lại vang ra: “Anh đã ở dưới công ty em, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm em cũng không muốn đi với anh?”
“Không phải.
anh Khanh Vũ…thôi được rồi.
Em sẽ đi xuống dưới.” Bí bách không thể từ chối, Bạch Hiểu Nguyệt đành phải đồng ý đi ăn trưa cùng với Lý Khanh Vũ.
Chẳng lẽ hai người kết hôn rồi ngay cả quyền lợi bình đẳng cô cũng không có, nhưng cho dù có đi chăng nữa thì Vân Thiên Lâm vẫn là người nắm giữ quyền hành hơn?
Bạch Hiểu Nguyệt lại thân cô thế cô, cô cũng không thể đem chuyện này nói ra ngoài được, nên đành phải cam chịu.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng Lý Khanh Vũ lại càng đau đớn.
Nếu như sớm biết sự việc xảy ra thế này, anh phải trở về sớm một chút, thì cũng sẽ không phải chứng kiến cảnh này.
Nhưng dù sao đi nữa, thì anh cũng đã trở về, tất cả mọi chuyện cứu vãn vẫn còn kịp.
“Không phải như thế, A Lâm đối với em rất tốt.
Chỉ là em không muốn anh ấy nghĩ ngợi nhiều.” Bạch Hiểu Nguyệt giải thích lại càng làm cho Lý Khanh Vũ không muốn nghe.
Trong lòng anh rất khó chịu vì Bạch Hiểu Nguyệt nói đỡ cho Vân Thiên Lâm.
Trong lúc nhất thời, không khí trên xe trở nên yên lặng, có phần ngại ngùng.
Chẳng ai nói với ai tiếng nào.