Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma

Lăng Lâm đang bưng cà phê thấy anh đi xuống thì hạ tách cà phê xuống cười đứng dậy gọi, “Dịch Trạch!”

Nghiêm Dịch Trạch gật đầu rồi đến sofa đối diện ngồi xuống, nhận lấy tách trà nóng từ người giúp việc ngẩng đầu hỏi, “Nghe nói cô tìm tôi? Có chuyện gì?”

“Không có việc gì không thể tìm anh?” Lăng Lâm nửa đùa nửa thật nói. Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, “Tôi rất bận!”

Sau khi nói mấy lời bóng gió không rõ ràng Lăng Lâm con ngươi lóe lên, thu lại nụ cười lại nhìn người giúp việc đi ngang qua, “Được thôi, em tìm anh có chuyện! Có thể đổi chỗ khác không? Ở đây nhiều người nói chuyện không tiện!”

“Đi theo tôi!” Nghiêm Dịch Trạch đứng dậy, trực tiếp đi đến phòng sách trên lầu.

Lăng Lâm nhìn bóng lưng của anh, sửng sốt một giây, bước nhanh theo sau.

“Đúng rồi, Dịch Trạch, sao hôm nay anh không đi làm? Tôi nói không phải hôm nay anh ở công ty sao, làm em đợi lâu ơi là lâu cũng không thấy anh đâu! Nếu không phải tổng giám đốc Ngô nói với em thì em còn không biết đâu!”

Lăng Lâm theo sát ai oán nhìn anh.

“Anh không biết sao? Tần Di không nói cho anh sao?”

Không cần anh mở miệng, Lăng Lâm cũng biết là thế nào, kinh ngạc hỏi một câu.

Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu thu tầm mắt lại tiếp tục đi lên phía trước, trong nháy mắt liền rõ ràng.

Thấy Nghiêm Dịch Trạch hờ hững lạnh lẽo, Lăng Lâm cắn môi, lại đuổi theo.

Đầy cửa ra, hai người một trước một sau tiến phòng sách, Lăng Lâm đang muốn quay người đóng cửa, Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên mở miệng nói, “Không cần đóng cửa, nơi này ít người đi qua!”

“Cái này…” Lăng Lâm chần chừ một lúc, phát hiện Nghiêm Dịch Trạch mặt không cảm xúc nhìn mình đành phải bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng có hơi thất vọng. “Ngồi đi!”

Thấy cô ấy ngồi xuống, Nghiêm Dịch Trạch mới ngồi đối diện với cô, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Là thế này, em vừa nhận được tin tức, Tiêu Hạng đã liên hệ với mấy giám đốc trong Nghiêm thị để đối phó với anh, em nhắc nhở để anh cẩn thận một chút! Tránh cho việc này xảy ra!”

“Tiêu Hạng?” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày rồi gật đầu nói, “Tôi biết rồi, còn việc gì nữa không?”

“Dịch Trạch, anh đừng coi thường! Một năm nay Tiêu Hạng tạm thời làm tổng giám đốc Nghiêm thị làm lung lay rất nhiều người, đã mua chuộc được mấy bộ phận quan trọng, không khách khí mà nói, bây giờ nếu Tiêu Hạng muốn ra tay, với năng lực hiện tại của anh trong công ty thì anh hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta!”

Lăng Lâm có chút nóng nảy, cô nói điều nay hi vọng anh để ý một chút nhưng anh vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. “Tôi biết rồi, cám ơn!”

Nghe anh hời hợt nói năm chữ cô cảm giác chán nản như đấm vào mặt bông không có bất cứ cảm giác gì, cô không hiểu tại sao anh có thể lại bình tĩnh như vậy.

“Dịch Trạch, em biết anh xem thường Tiêu Hạng! Nhưng bây giờ không phải như trước, anh đừng quá khinh địch!”

“Tôi từ trước đến nay không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình!”

Nghiêm Dịch Trạch gật đầu nhìn thật sâu vào mắt cô đứng dậy, “Chuyện này tôi tự có cân nhắc, cám ơn cô đã quan tâm! Tôi còn có việc đi trước!” “Đợi chút!” “Còn việc gì?”

Nghiêm Dịch Trạch dừng bước quay đầu hỏi, Lăng Lâm chần chừ một lúc nói, “Chuyện hôm trước anh bảo em về nhà, em…”

Cô không hề muốn nhanh thế đã nói đến chuyện này, đáng tiếc tình thế bức người.

“Cô nhanh thế đã nghĩ thông rồi?” Nghiêm Dịch Trạch con ngươi lóe lên, trên mặt xuất hiện một tia cười nhàn nhạt, “Vậy cô định lúc nào trở về?”.

“Em vẫn còn hơi rối, hơn nữa em gặp chuyện này bên cạnh cũng không có ai để hỏi, anh có có thể giúp đỡ em không?” Lăng Lâm bất đắc dĩ nhìn anh cầu xin giúp đỡ.

Nghiêm Dịch Trạch vừa định từ chối thì Lăng Lâm lại lộ ra dáng vẻ tội nghiệp cúi đầu xuống yếu ớt nói, “Em giờ chỉ có mỗi anh là bạn!”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi biết cô Nghiêm Dịch Trạch thấy bộ dạng thế này của cô, chần chừ một lúc lần nữa ngồi xuống.

“Nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Anh còn nhớ Lạc Phu không?” Lăng Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh hỏi, thấy anh gật đầu mới nói tiếp, “Em mấy hôm trước trở về Mỹ là để gặp hắn! Hắn muốn em quay lại với hắn nếu không sẽ bán Trạch Lâm cho bọn buôn người”. “Trạch Lâm là ai?”.

Nghiêm Dịch Trạch nghe thấy cái tên lông mày bỗng nhiên nhíu lại, Lăng Lâm cười khổ mà nói, “Trạch Lâm là con gái em, cũng là…”

Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, phất tay ngắt lời bảo cô nói tiếp.

Lăng Lâm trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, cũng không tiếp tục giải thích, chỉ đem chuyện của cô cùng

Lạc Phu nói lại một lần nữa. Câu chuyện nói hơn một giờ, Nghiêm Dịch Trạch thỉnh thoảng nhíu mày, cảm thấy mấy chuyện này có chút ngoài ý muốn.

Theo Lăng Lâm nói, năm năm trước cô chạy tới Mỹ gả cho Lạc Phu, lúc đầu tình cảm của hai người không tệ, cũng rất tiến tới, nhưng tiệc vui chóng tàn, khi cô mang thai Trạch Lâm mấy tháng cuối cùng thì phát hiện Lạc Phu ở bên ngoài có người khác.

Với tính cách của Lăng Lâm thì cô không thể chịu đựng được điều này nên không nề mặt mũi làm ầm lên một trận Lạc Phu mới thu liễm.

Ai biết được Lạc Phu lại nhiễm thói cờ bạc, không chỉ mất công ty cha mình mà còn làm cho ông tức chết, trong thời gian đó họ kém chút nữa lưu lạc đầu đường.

Lạc Phu cũng rút kinh nghiệm xương máu, hứa với cô sẽ bỏ bài bạc, Lăng Lâm mềm lòng tha thứ cho hắn.

Vì nuôi gia đình, vừa qua khỏi thời kỳ cho con bú Lăng Lâm liền ra ngoài tìm việc nuôi gia đình, Lạc Phu thì ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, cũng bình yên được một thời gian.

Nhưng chỉ hai năm trước, Lăng Lâm đã phát hiện ra hắn căn bản không hề hối cải, vẫn tiếp tục cá cược, cuối cùng cô mang đứa nhỏ ra ở riêng không quan tâm đến sống chết của hắn.

Sinh hoạt của Lăng Lâm cũng lần nữa khôi phục lại, sự nghiệp của cô cũng đi vào quỹ đạo, trở thành giám đốc điều hành công ty của một tập đoàn đa quốc gia.

Vài ngày trước, Lăng Lâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Mỹ, nói rằng con gái Trạch Lâm của cô đã mất tích. Sau khi điều tra, cô biết là Lạc Phu đã giấu con bé đi. Cô đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ cũng không tìm thấy hắn giấu đứa nhỏ ở đâu.

Hai người ngả bài, Lạc Phu muốn Lăng Lâm trở về bên hắn, nếu không sẽ bán Trạch Lâm cho bọn buôn người, bán tận sang Châu Phi. Lăng Lâm không đồng ý, hai người ầm ï một trận.

Sau đó, cô biết tin Tiêu Hạng muốn đối phó với anh nên lập tức chạy về nước tạm thời gác lại chuyện bên Mỹ.

Bỗng một hôm, Lạc Phu gọi điện thoại đến nhắc lại chuyện xưa rồi cho cô thời hạn một tuần. Nếu cô chưa quyết định, Lạc Phu liền lập tức đem Trạch Lâm bán đi.

“Dịch Trạch, em rất hối hận! Nếu như năm đó em không nhất thời xúc động thì có lẽ sự việc sẽ không đi đến nước này! Có lẽ chúng ta đã kết hôn rồi có con của mình!”

Thấy vẻ mặt hối hận của Lăng Lâm, Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, mặt không thay đổi, “Đời người không có nếu như. Con đường tự chọn, có bò cũng phải bò tiếp!”

“Anh nói đúng! Đời người không có nếu như!”

Lăng Lâm chán nản thở dài, chậm rãi cúi đầu.

“Cô định làm thế nào?”

“Em không biết!” Lăng Lâm lắc đầu, chần chờ hồi lâu, mới ngầng đầu lên, “Dịch Trạch, anh… có thể giúp em nói chuyện với hắn không?”

Nghiêm Dịch Trạch lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, chậm rãi lắc đầu, “Chuyện này tôi không giúp được

Cô!” “Coi như em chưa nói gì.”

Lăng Lâm cười khổ, chân mày của Nghiêm Dịch Trạch nhíu càng chặt, “Chuyện này cô phải để chú Lăng ra mặt, đây cũng là cơ hội để hai người hoà giải!” “Em sẽ cân nhắc! Cám ơn!”

Lăng Lâm trả lời rất qua loa, Nghiêm Dịch Trạch cũng không nói gì thêm, dù sao anh cũng đã chỉ đường

cho cô, còn đi thế nào là việc của cô.

Anh không có quyền can thiệp, không có lý do để can thiệp, và anh càng không muốn can thiệp.

Từ phòng sách đi ra anh trực tiếp trở về phòng, mở cửa thấy Tần Di đang trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Sao em không nghỉ ngơi?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, Tần Di nhìn anh một cái, không nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mắt anh loé lên tia nghi hoặc nhưng không mở miệng hỏi mà đi bàn trang điểm ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Di đang trên giường.

Lăng Lâm từ phòng sách ởi ra thì đến thăm bà Nghiêm, nghe nói Tần Di vẫn rời giường, trong mắt lóe lên một tia hiếu kì, chạy tới gõ cửa.

Nghiêm Dịch Trạch thấy cô nhíu mày hỏi có chuyện gì.

Lăng Lâm cười nói, “Em nghe nói Tần Di không thoải mái, nên đến thăm! Cô ấy thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện không?”

“Cô ấy không sao! Cảm ơn cô đã quan tâm”, Nghiêm Dịch Trạch chặn cô ở cửa không hề có ý định cho cô đi vào.

Lăng Lâm sắc mặt biến hóa, gật gật đầu, “Không có việc gì thì tốt! Thay em chào cô ấy, em về đây!”

“Đi thong thả!”

Cô quay lưng thì nghe thấy giọng nói vô cảm của anh, Lăng Lâm bĩu môi nhanh chóng ra ngoài.

Xuống lầu lên xe, Âu Nhược Lan thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, lo lắng hỏi, “Chị Lâm, mọi chuyện không ổn sao?”

Lăng Lâm quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Nghiêm, con ngươi lóe lên, “Đi trước rồi nói sau!”

Xe đi được một đoạn xa, Âu Nhược Lan không nhịn được hiếu kì hỏi lại một lần.

Trong mắt Lăng Lâm lóe lên một tia không cam lòng, cắn răng nghiến lợi nói, “Nghiêm Dịch Trạch anh ấy căn bản không để ý tới!”

“Hay là chị diễn không đạt để lộ ra sơ hở?”

“Không thể nào! Tôi đã chuẩn bị lâu như thế chỉ vì hôm nay, chắc chắc sẽ không có bất cứ một sơ suất nhỏ nào!”

“Thế tại sao cậu Nghiêm lại không để ý đến chị?”

Âu Nhược Lan càng không hiểu, dù thế nào thì trước đây hai người cũng từng có tình cảm, hai nhà còn là quan hệ thân thiết, nói thế nào thì Nghiêm Dịch Trạch cũng nên giúp đỡ chứ.

“Trong lòng anh ấy giờ chỉ có Tần Di nào có tôi?” Lăng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.

Âu Nhược Lan chần chừ một lúc, kéo tay Lăng Lâm “Chị Lâm chị không được nản lòng! Tôi tin sẽ có một ngày chị có thể lấy lại được trái tim của cậu Nghiêm”.

“Tôi đương nhiên không lo lắng!” Lăng Lâm cười, “Dù sao trong tay của tôi còn có một lá bài cuối cùng, tôi không tin Nghiêm Dịch Trạch còn có thể bình tĩnh như thế! Nếu không bị đến đường cùng, tôi cũng không muốn dùng đến nó!”

Âu Nhược Lan như có điều suy nghĩ nhíu mày một hồi, bỗng nhiên ngầng đầu, “Chị Lâm chị nói sẽ không

phải là…”

“Cô biết là được rồi! Chuyện này trước hết không thể nói cho bất kỳ ail Át chủ bài này càng ít người biết càng tốt!”

“Chị Lâm, chị yên tâm! Tôi biết nên làm thế nào!“ Âu Nhược Lan liên tục gật đầu.

“Tôi đương nhiên yên tâm!” Lăng Lâm vỗ lên người cô cười nói, cảm xúc trên mặt đột nhiên thu lại phân phó nói, “Hẹn Tiêu Hạng nói trưa nay tôi mời anh ta ăn cơm!”

Chuyện xảy ra ở trên xe Lăng Lâm, Nghiêm Dịch Trạch không hề hay biết, vẫn ở trong phòng trông coi Tần Di.

Mà tần Di vẫn nhắm mắt, cho dù cô không ngủ, nhưng cũng không muốn mở mắt nhìn anh.

Nghiêm Dịch Trạch trong lòng biết rõ nhưng cũng không nói ra, thấy sắc mặt Tần Di dần dần có chút đỏ lên, đứng dậy đi qua, đưa tay đặt lên trán cô, “Vợ ơi sao mặt em lại đỏ thế, ốm sao?”

Nói xong anh thu tay lại sờ trán mình. Anh nghi ngờ lắc đầu, “Không nóng mà! Anh đưa em đi bệnh viện

xem sao”.

Nói xong liền muốn đến ôm Tần Di, Tần Di mở mắt lắc đầu, “Tôi không sao”. Mặc dù nói như thế nhưng rang cô lại run rẩy, như sắp gặp chuyện gì.

Cho dù Nghiêm Dịch Trạch có hỏi gì, cô cũng không nói, nhất định muốn anh phải gọi người giúp việc bên ngoài đi vào.

Nghiêm Dịch Tạch theo bản năng đi ra ngoài, vừa tới cổng bỗng nhiên kịp phản ứng, quay đầu cười nói, “Có phải em muốn đi vệ sinh không? Còn gọi người giúp việc làm gì? Anh ôm em”.

Thấy anh đến gần, Tần Di gắt gao cắn môi dưới nói không cần, sắc mặt đỏ như quả táo.

Nghiêm Dịch Trạch nói đúng rồi, cô thật sự muốn đi vệ sinh, nửa giờ trước đã muốn đi, nhưng cô ngại không dám nói, càng lo lắng anh sẽ tự mình đưa cô đi.

“Thẹn thùng cái gì! Cũng không phải chưa từng nhìn thấy! Sợ cái gì? ”. “Anh…”

Nói xong Nghiêm Dịch Trạch cần thận ôm cô vào phòng tắm, Tần Di cúi đầu căn bản không dám nhìn anh, Nghiêm Dịch Trạch đặt cô lên bồn cầu đỡ lấy vai cô, cười nói, “Không cần gấp từ từ thôi!”

Thấy anh không hề có ý định tránh đi, Tần Di mặt đỏ bừng cúi đầu nói, “Anh có thể ra ngoài trước không? Tôi có thể tự đi!”

“Em chắc chứ! Đừng cậy mạnh!” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày nhìn cô, có chút không yên lòng.

“Tôi không cậy mạnh! Tôi có thể tự làm! Anh ra ngoài mau lên!” Tần Di mặt càng ngày càng đỏ, sắp không nhịn được nữa, không ngừng giục anh.

Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, mới cẩn thận buông cô ra quay người vừa muốn ra ngoài lại nghe thấy cô gào lên, quay người liền thấy cô ngã xuống dưới, vội chạy đến đỡ lấy cô, lòng vẫn còn sợ hãi trách cứ nói, “Đã nói em đừng cậy mạnh, không ngã đau chứ?”

Tần Di lắc đầu, lại mở miệng khuyên anh ra ngoài.

Lần này anh không đồng ý, nhất định phải ở lại vì sợ cô lại bị ngã.

“Thế anh quay mặt đi! Tôi không thích có người nhìn!” Tần Di cũng không cách nào, chỉ có thể yêu cầu

anh.

“Anh còn chưa nhìn thấy sao?”

Nghiêm Dịch Trạch nhếch miệng nhưng vẫn ngửa đầu nhìn trần nhà.

Tần Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào với anh.

Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lại nhìn anh, thấy

anh không nhìn trộm mới thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết xong, Tần Di gọi một tiếng, Nghiêm Dịch Trạch lúc này mới cúi đầu xuống hỏi, “Xong rồi sao? Để anh bế em về!”

Trở lại giường, Nghiêm Dịch Trạch xuống lầu dọn cơm trưa, cô cố nhịn ăn xong rồi khuyên anh đến công ty.

“Anh nói rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hôm nay là chăm sóc em”.

Nghiêm Dịch Trạch mỉm cười dịu dàng với cô, nhưng Tần Di không hề cảm động. Lừa quỷ đấy à? Tưởng cô không biết sao? Buổi sáng Lăng Lâm đến tìm, anh liền nhanh chóng ra ngoài, còn đi hơn một giờ, nếu mà như anh nói thì là thế nào?

“Thế anh có thể ra ngoài không? Tôi không thích có người ở bên cạnh nhìn tôi!”

“Cũng được! Anh ở ngay phòng sách bên cạnh, bên ngoài có người trông coi, có chuyện gì chỉ cần em lớn tiếng gọi, anh sẽ đến ngay!”

Nghiêm Dịch Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc mới gật đầu đi ra ngoài.

Tần Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nằm ở trên giường mệt mỏi thiếp đi.

Nghiêm Dịch Trạch vào phòng sách để La Kỳ đến công ty đem một vài tài liệu quan trọng về, vừa xử lý tài

liệu vừa trông cô.

Khi trời gần tối, anh nhận được một cuộc gọi quan trọng, đứng dậy trở về phòng ngủ. Thấy cô đã tỉnh thì cười nói, “Tỉnh rồi? Anh có việc phải lập tức ra ngoài, em ngoan ngoãn nằm ở trên giường, có chuyện gì gọi người giúp việc ở ngay ngoài cửa! Nếu như đến giờ ăn mà anh chưa về thì để người giúp việc mang thức ăn tới cho em !”

“Được!”

Tần Di ước anh đi nhanh lên, cả ngày nay anh đều ở nhà trông coi cô, khiến cô cảm thấy như đang ở trong tù, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Nghiêm Dịch Trạch gọi một người giúp việc dặn dò rất nhiều, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người xuống lầu.

“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong tiền rồi!”, Nghiêm Dịch Trạch gật đầu lên xe, lúc rời đi còn cố tình liếc nhìn cửa sổ phòng trên tầng hai, rối mời thu hồi biểu cảm trên mặt, mặt không thay đổi nhìn về phía trước.

Nghiêm Dịch Trạch rời đi không bao lâu, Tiết Vãn Tình liền chạy tới, thấy Tần Di nằm ở trên giường thì khẩn trương hỏi đông hỏi tây.

Tần Di cười cười nói, “Tớ không sao, đừng lo lắng! Chỉ là cảm lạnh hơi nghiêm trọng. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi trong hai ngày là ổn! Hai ngày này sợ là sẽ không thể đi cùng cậu đi tìm bên cung cấp!”

“Không có việc gì, chuyện nhỏ nhặt này tớ có thể tự giải quyết! Đúng rồi, hôm nay tớ đã đến xem cửa hàng của chúng ta, đội ngũ xây dựng đã bắt đầu thi công, người phụ trách nói chỉ cần ba đến năm ngày là có thể làm xong!” Tiết Văn Tình vừa cười vừa nói.

“Thật sao? Thế thì tốt quá! Bên kia nếu cậu có thời gian thì đến để ý một chút, còn nếu không có thời gian thì cũng đừng lo lắng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì!”

“Tớ biết rồi! Hôm qua cậu không phải còn rất tốt sao! Sao đột nhiên liền bị cảm? Sẽ không phải là đêm qua cậu và Nghiêm Dịch Trạch…” Tiết Vãn Tình nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm Tần Di nở nụ cười.

Mặt Tần Di hơi đỏ, liếc cô một cái, “Đừng nói lung tung, làm gì có chuyện đấy!”

“Thật sao? Tớ mới không tin đâu!” Tiết Văn Tình tay chỉ cổ Tần Di đắc ý cười một tiếng, “Cậu tưởng tớ mù sao? Rõ ràng như vậy mà tớ còn không thấy sao?“

“Cái gì?” Tần Di sửng sốt một chút, theo bản năng thuận ánh mắt của cô liếc thấy một dấu hôn rõ ràng trên vai cô, nửa kín nửa hở lộ ra ngoài, sắc mặt của cô lập tức có chút xấu hổ.

“Được rồi! Có cần phải như thế không? Tớ nói đùa thôi? Đúng rồi, cậu có thể giúp tớ hỏi Nghiêm Dịch Trạch mai cho mượn La Kỳ một ngày được không? Tớ vừa nhìn trúng mấy cửa hàng, ngày mai muốn đi xem giá cả, có người đàn ông đi theo sẽ không bị bắt nạt!” Tiết Vãn Tình nói xong còn đỏ mặt. “Không cần giải thích, tớ hiểu rồi!”

“Thế thì tốt quá!” Tiết Vãn Tình rất vui vẻ, Tần Di cũng hiểu được phần nào.

La Kỳ là người tin cậy nhất bên cạnh Nghiêm Dịch Trạch, dường như cả ngày hai mươi bốn giờ đi theo anh, rất khó có thể dành thời gian để đi cùng cô.

Nếu thật có cả ngày cùng La Kỳ ở một chỗ thì rất hưng phấn, thật sự rất vui vẻ.

Tiết Văn Tình vui vẻ ra về, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Sau khi nằm trên giường cả ngày, Tần Di buồn bực phát hoảng, rất phí sức mới có lấy được điều khiển TV trên đầu giường mở lên xem.

Lúc này người giúp việc mang bữa tối đến, ăn xong không bao lâu thì có người gõ cửa, Tần Di tưởng rằng Nghiêm Dịch Trạch, nhưng người đi vào lại là Tiêu Hạng.

“Anh tới làm gì?” Tần Di sắc mặt hơi khó coi.

“Anh nghe bà ngoại nói em bị ốm nên hơi lo lắng, tới thăm em!” Tiêu Hạng không hề khách khí ngồi trên mép giường, khẩn trương hỏi, “Em có chỗ nào không thoải mái? Có cần đi bệnh viện không?”

“Tôi không sao!” Tần Di lắc đầu mắt nhìn chỗ Tiêu Hạng đang ngồi, “Còn có, làm phiền anh đừng có ngồi trên giường của tôi!”

“Thật ngại quá!” Tiêu Hạng không tình nguyện đứng dậy, nhìn cô, “Anh nghe nói Dịch Trạch ra ngoài rồi? Em bị bệnh, sao anh ấy lại ra ngoài? Không phải nên ở nhà chăm sóc em sao?“

“Em họ Tiêu Hạng, có phải anh quản hơi nhiều rồi không?” Tần Di nhíu mày nói, Tiêu Hạng sắc mặt lập tức không được tự nhiên, chê cười nói, “Anh chỉ là đang quan tâm em!”

“Người anh phải quan tâm không phải là tôi!” Tần Di lắc đầu, hàm ý nói: “Anh định là thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?” Tiêu Hạng mờ mịt nhìn cô.

“Anh cứ định để Vân Hạ làm người giúp việc ở nhà họ Tiêu mãi sao? Đừng quên, cô ấy đã sinh cho anh một đứa con!”

Nghe cô nhắc đến Vân Hạ, Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói, “Thế thì sao?”

“Tiêu Hạng, sao anh có thể như thế?” Tần Di tức giận, Thái độ của Tiêu Hạng thực sự rất tệ, rất không có tính người.

“Anh biết em cảm thấy anh đối xử với Vân Hạ rất không công bằng! Nhưng thế thì sao, đó là việc của anh, tự anh biết mình phải làm thế nào!” Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, nụ cười lập tức thu lại. “Được, coi như tôi chưa nói gì!”

“Thôi, đừng nói đến những chuyện không vui này! Qua một đoạn thời gian nữa đứa nhỏ sẽ đầy tháng, đến lúc đó anh sẽ đến đón em đến tham gia tiệc đầy tháng!” Tiêu Hạng một lần nữa lại mỉm cười.

“Đến lúc đó tôi sẽ đi! Nhưng không cần anh tới đón, Dịch Trạch sẽ đưa tôi đi!” Tần Di gật đầu mặt không thay đổi nói.

Nghe cô nhắc đến Nghiêm Dịch Trạch, trong mắt Tiêu Hạng hiện lên một tia đố ky nhưng vẫn cười trả lời, “Được, đến lúc đó hai người nhất định phải tới!”

“Nếu không có chuyện khác, tôi muốn nghỉ ngơi!” Tần Di nhịn đau tắt TV, vừa muốn tiến vào trong chăn, Tiêu hạng trong lúc đó sắc mặt đại biến, một thanh kéo lấy cánh tay của cô chỉ vào một vết bầm tím cỡ đồng xu gắt gao nhíu mày, “Đây là cái gì?” “Chuyện gì xảy ra?”

Tần Di cố ý giả ngu, muốn rút về tay, Tiêu Hạng sống chết không buông tay, sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Có phải là Nghiêm Dịch Trạch làm không?”

“Chuyện này không liên quan đến anh, bỏ ra!” Tần Di trừng mắt liếc anh một cái, gầm nhẹ.

“Thật sự là anh ta! Tên khốn này!” Tiêu Hạng cắn răng nghiến lợi chửi nhỏ một tiếng, con mắt phẫn nộ sắp phun ra lửa.

Thấy Tiêu Hạng tức giận như vậy, Tần Di lại cảm giác rất buồn cười, Nghiêm Dịch Trạch công nhận là một tên khốn, nhưng Tiêu Hạng cũng không phải người tốt lành gì.

Tần Di đang muốn giục anh buông tay thì truyền đến tiếng mở cửa, một giây sau thấy Nghiêm Dịch Trạch tươi cười đi vào, khi thấy Tiêu Hạng đang sống chết nắm chặt lấy tay Tần Di thì sắc mặt tái mét đi tới.

“A Hạng, cậu đang làm gì? Mau buông tay!”

Tiêu Hạng lúc này đang nổi nóng, thấy Nghiêm Dịch Trạch đi vào lập tức chỉ vào vết bầm ứ đọng trên tay Tần Di chất vấn, “Đây là anh làm?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày lườm Tần Di rồi gật đầu, “Không sai! Là tôi”

“Tên khốn này, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế?”

Thấy Tiêu Hạng nổi giận, Nghiêm Dịch Trạch cũng một bụng lửa giận lạnh lùng liếc nhìn anh, “Cô ấy là vợ tôi, tôi đối xử với cô ấy thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu, mau bỏ tay cô ấy ra.”

Ánh mắt của Nghiêm Dịch Trạch rơi vào tay của hai người đang nắm chặt, giọng điệu lạnh như khối băng.

“Nếu tôi không bỏ ra thì sao?” Tiêu Hạng gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong mắt hai người như phát ra tia lửa.

Tần Di thấy hai người đang nghiến răng nghiến lợi gắt gao nhìn chằm chằm đối phương khiến cô bỗng nhiêm cảm thấy lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui