Tiến Minh ngồi xuống cạnh Tuyết Ly, ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp mà ngày đêm anh mong nhớ
Anh vẫn chưa dám chạm vào cô, vì anh sợ khi chạm vào anh sẽ phát hiện đây là giấc mơ và cô sẽ tan biến
Cả hai rơi vào trạng thái im lặng, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Tiến Minh, cô có thể cảm giác được sự ấm áp, ôn nhu dành cho cô
" Em thấy trong người thế nào, có đau ở đâu không?"
Tiến Minh nhẹ nhàng hỏi, trong câu hỏi kia ẩn chứa cả sự lo lắng
" Không.....!em ổn"
Tuyết Ly lắc đầu nói, gương mặt của cô vẫn còn khá nhợt nhạt, khiến anh có chút đau lòng
" Anh...!anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em"
Tiến Minh bây giờ mới dám nắm tay cô, khoé mắt anh có chút rươm rướm nước mắt
Cứ nghĩ đến chuyện khiến cô rơi vào nguy hiểm khiến cả đời này anh sẽ dằn vặt bản thân
Và đặc biệt đứa con đầu tiên của cô và anh cũng đã mất, nỗi đau này sẽ theo anh cả đời
" anh không cần phải mãi trách bản thân đâu, em và con đều thông cảm cho anh mà, em tin con ở trên kia đang hạnh phúc nhìn chúng ta"
Tuyết Ly xoa xoa lòng bàn tay của anh, nhắc đến con cô cũng rất buồn nhưng cố giữ nụ cười để trấn an Tiến Minh
" Sao em biết chuyện có con" Tiến Minh ngạc nhiên hỏi
" Những gì anh nói lúc em bất tỉnh em đều nghe thấy hết mà"
Trong cơn mê, Tuyết Ly nghe thấy giọng trầm ấm của anh, dường như anh đã khóc
Cô rất muốn tỉnh dậy nhưng không làm được, cứ có cảm giác đôi mắt nặng trĩu, ý thức không làm theo những gì cô muốn
" Anh...!anh xin lỗi....!là lỗi của anh"
Tiến Minh ôm Tuyết Ly vào lòng, nước mắt anh cũng đã chảy, anh thật sự rất đau
Đứa con của anh và cô còn chưa được nhìn ánh mặt trời đã phải ra đi
Tuyết Ly lúc này cũng đã rơi nước mắt, cô tự trách bản thân rằng không nhận ra mình có thai, không bảo vệ được sinh linh bé bỏng
Sau gần 2 tuần thì Tuyết Ly cũng được trở về nhà, gương mặt cô đã hồng hào thấy rõ, chỉ mong từ nay về sau có thể ở bên Tiến Minh cả đời êm ấm
Tiến Minh quyết định sau khi cô khoẻ hoàn toàn, cả hai sẽ cùng nhau đi đăng kí kết hôn và làm lại hôn lễ
Anh cảm thấy hôn lễ lần trước quá sơ xài, bản thân không thể để cô chịu thiệt
Khánh Ngọc sau khi đấu tranh tư tưởng một thời gian cũng đưa ra quyết định sẽ đến thăm Tiến Bình
Tiến Bình ở nhà giam dù chỉ mới nửa tháng nhưng gầy gò trông thấy rõ, anh ta rất thường xuyên bị bạn tù đánh đập, ở trong nhà giam đánh đập đâu cần lí do, họ vui cũng đánh, buồn cũng đánh, tức giận cũng sẽ đánh1
Cai ngục cũng không hề bênh Tiến Bình, họ cứ nhắm mắt làm ngơ vì tội lỗi của Tiến Bình quá lớn, chết cũng chẳng rửa hết tội
" Phạm nhân không muốn gặp cô"
Cảnh sát thở dài nói, anh nhìn Khánh Ngọc có bầu mà vẫn đến đây thì rất cảm động chỉ là Tiến Bình không muốn gặp cô, anh ta cũng chẳng làm gì
Khánh Ngọc sau khi chờ hơn một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ nhận được câu nói phủ phàng này thì rất đau lòng
Cô có năn nỉ cảnh sát nhưng cũng chẳng có ít lợi gì đành phải gửi một ít thức ăn và một bức hình siêu âm, mong Tiến Bình có thể xám hối những tội lỗi mà anh đã gây ra
Nhìn bóng lưng cô đơn của Khánh Ngọc mà cảnh sát chỉ có thể lắc đầu, coi như số phận đang trêu đùa mẹ con cô đi
Tiến Bình sau khi nhận được bức ảnh siêu âm thì nước mắt vô thức rơi, đứa bé này sinh ra phải chịu cảnh không cha rồi
Tiến Bình ôm bức ảnh vào lòng, thỉnh thoảng chạm lên gương mặt đứa bé, chỉ cầu mong sau này đứa bé sẽ bình an sống cả đời
" Chị vừa đi thăm anh hai về hả?"
Tuyết Ly đang ngồi uống trà trong vườn thì nhìn thấy Khánh Ngọc rầu rỉ bước vào
" Không....!không có"
Khánh Ngọc vội lắc đầu phủ nhận, cô không thể để ai thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình
Những chuyện Tiến Bình làm thật sư không nên tha thứ chỉ là cô tự nhủ dù sao Tiến Bình cũng là cha của con cô nên cần biết vài thông tin đứa bé là lẽ thường
" Vậy sao? chị làm gì cứ đứng ra đấy thế, đến đây chúng ta nói chuyện"
Tuyết Ly đương nhiên biết Khánh Ngọc đang nói dối chỉ là cô không muốn nói ra
Bản thân Khánh Ngọc không muốn kể thì cô cũng chẳng hỏi làm gì vì dù sao có lẽ cả đời còn lại Khánh Ngọc sẽ đau khổ vì chuyện của Tiến Bình, chỉ mong cô có thể sớm mở lòng
" thôi, tôi có việc"
Khánh Ngọc vội vàng đi vào trong nhà, từ khi vụ việc của Tiến Bình xảy ra cô luôn sống khép kín, ít nói hơn hẳn vì bản thân cô luôn cảm thấy mặc cảm1
Tuyết Ly chỉ nhìn theo bóng dáng của Khánh Ngọc mà thở dài, kể ra trong chuyện này đứa bé trong bụng cô ta thật đáng thương, chưa ra đời đã phải mất cha
Trong lòng Tuyết Ly cũng nhói lên nỗi đau, đưa tay xoa xoa bụng mình, chỉ có thể trách bản thân cô không bảo vệ tốt cho con mình, mong sau này đứa bé vẫn sẽ đầu thai làm con cô để cô có thể bù đắp1.