“Dám chơi dám chịu.” Cô sảng khoái cầm lấy chén rượu pha chế thứ bốn.
“Em xác định muốn uống chén bom nổ dưới nước thứ bốn sao? Muốn hay không lấy một nụ hôn để đáp ứng, tôi sẽ thay em uống nó?” Anh lộ ra một chút tươi cười tuấn khốc, không chút nào che dấu hứng thú đối với cô.
“Anh xem tôi thật sự đã say sao?” Cô quật cường trừng mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc. Hàn Thận Kì quả nhiên kì quái, bình thường nam sinh nghe đến việc cô là cao thủ Taekwondo đều e sợ chạy còn không kịp, không nghĩ tới anh còn tưởng đến việc hôn cô?!
“Được rồi!” Anh ôn nhu cười cười, hai tay nhất quán ý bảo cô xin cứ tự nhiên.
“Yên tâm, nếu cậu uống rượu say, chúng tôi sẽ đưa cậu về nhà!” Phương Tâm Đệ tinh quái cười nói, vỗ vỗ bả vai của cô mà hứa hẹn sẽ phụ trách.
Mộc Tiệp ngửa đầu một hơi uống cạn chén “bom nổ dưới nước” thứ bốn, lập tức nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người.
“Oa, hôm nay thật sự là quyết đấu giữa thần cờ bạc cùng rượu nha!” Phí Giai Lạc ồn ào nháo hai người.
Mộc Tiệp buông chén rượu, ngẩng đầu chống lại ánh mắt tràn ngập hứng thú của Hàn Thận Kì, mấp máy đôi mắt, đột nhiên cảm thấy đầu óc mờ mịt, hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ vặn vẹo, vài giây sau, cô đã toàn thân hư nhuyễn vô lực(*), ngã nằm ở trên sô pha.
(*hư nhuyễn vô lực: không còn sức lực.)
“Uống tiếp! Uống tiếp! Mộc Tiệp……” Phí Giai Lạc vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, phát hiện cô đã say bất tỉnh nhân sự.
Đêm đã khuya, một chiếc xe taxi màu vàng đứng yên tĩnh bên đường, thanh âm động cơ rõ ràng mồn một. Trong toa xe tràn ngập mùi rượu, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu dò xét đôi nam nữ ngồi đằng sau, cô gái say xỉn hoàn toàn dựa vào cánh tay người đàn ông, còn người đàn ông thần trí coi như thanh tỉnh, rút từ túi áo ra một chiếc bóp da màu đen.
“Tiên sinh, tổng cộng là bốn trăm hai mươi nhân dân tệ ạ.” Tầm mắt của lái xe taxi vẫn không nhịn được giằng co trên khuôn mặt quá ư suất khí của người đàn ông.
Hàn Thận Kì lấy ra năm trăm tệ đưa cho lái xe. “Không cần thối lại.”
“Cám ơn.” Lái xe rất nhanh nhận lấy tiền mặt.
Hàn Thận Kì vỗ nhẹ hai má Đồng Mộc Tiệp, thấp giọng nói:“Cô giáo Đồng? Cô giáo Đồng? Tỉnh lại đi, tỉnh, đến nhà rồi.”
Sau khi tiệc tối chấm dứt, mọi người say khướt nghiêng ngả, có đôi có cặp tự dẫn nhau về nhà, kẻ độc thân như anh không thể từ chối đành phải lãnh trách nhiệm quan trọng, đem Đồng Mộc Tiệp an toàn về nhà.
“Cạn…chén…” Đồng Mộc Tiệp nằm nghiêng ở trên xe, còn mơ mơ màng màng nói năng hàm hồ say khướt.
“Anh à, tôi thấy cô ấy say quá rồi, anh nên cõng cô ấy xuống xe thì hơn.” Lái xe chủ động bước xuống, thay anh mở cửa sau.
Bầu trời buổi đêm tối đen, mưa phùn bay lất phất, Hàn Thận Kì nhận lời cõng Đồng Mộc Tiệp ra khỏi xe taxi, từ ví da của cô lấy được chiếc chìa khóa, xốc lại, giữ chặt cô rồi tiến vào trong tòa nhà.
“Xin chào, tôi đưa cô giáo Đồng trở về, ở bữa tiệc cô ấy uống có chút quá chén nên…” Hàn Thận Kì lễ phép hướng người quản lí khu nhà thông báo lí do của mình.
Viên quản lí day day đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của mình, đeo kính lên rồi nhìn chăm chăm vào Đồng Mộc Tiệp đang dựa vào lưng anh ngủ vô cùng thân thiết, ái muội hướng anh nháy mắt mấy cái. “Cậu là bạn trai của cô giáo Đồng đúng không? Không cần viết giấy đâu, cứ trực tiếp đi lên đi…”
(*Momo: đoạn này chú giải cái, theo ta hiểu là khu nhà nơi chị Tiệp ở quản lí khá nghiêm ngặt, khách của các hộ trong khu muốn vào trong tòa nhà này phải ghi lại giấy thông báo, đăng kí, đại loại như một kiểu ghi danh khai báo những thông tin cần thiết để tiện cho việc quản lí í
Hắc, ở đây bác quản lí xì-tin của chúng ta thấy Kỳ ca tưởng bạn trai của chị Tiệp nên hết sức rộng rãi thông thoáng cho vào, haha, bác này ko đi làm phóng viên tạp chí lá cải hơi phí, hoặc thám tử tư cũng được, hôhô. Ta rất kết bác này a^^)
Hàn Thận Kì mệt chết khiếp, cũng lười giải thích nhiều, trực tiếp đáp thang máy lên lầu, mở cửa tiến vào phòng trong.
Anh đem Đồng Mộc Tiệp say đến bất tỉnh đặt ở trên giường lớn, hết sức săn sóc bỏ đi giúp cô cái áo khoác nhỏ ẩm ướt dính nước mưa cùng giày cao gót dưới chân, ánh mắt dõi theo bộ ngực tròn trịa quyến rũ rồi chậm rãi dời xuống tới làn váy đã hơi xốc lên, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng nõn xinh đẹp.
Anh vội vàng đứng lên, đắp lại chăn che đi thân thể mềm mại câu dẫn lòng người vẫn còn đang mơ màng kia đi rồi bước tới bên cửa sổ thở dốc, nhìn thấy bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, giống như lúc này nửa khắc cũng dừng không được.
“Má ơi! Mệt chết người!” Anh day day huyệt thái dương đau nhức, làm việc liên tục suốt mười mấy giờ đồng hồ, ở quán ăn đêm lại uống thêm vài chén rượu, làm cho anh vừa khổ vừa mệt.
Ngó thấy đầu giường có chiếc gối đầu mềm mại, anh nhịn không được ngáp một cái thật dài, thì thào nói:“Quên đi, trước nghỉ ngơi nửa giờ, ngủ một chút, đợi lát nữa rồi về nhà cũng không sao.”
Anh cầm lấy gối đầu đặt lên cao, cởi áo khoác trên người, đặt đầu xuống liền ngủ.
Sáng sớm, vừa đúng tám giờ, thân là cục trưởng phân cục thứ hai Đồng Uy bước vào cảnh cục, di động trong túi liền lập tức vang lên.
“Đồng cục trưởng sao? Tôi là quản lý viên…… Đêm qua tôi nhìn thấy cô giáo Đồng mang bạn trai trở về qua đêm, đến bây giờ còn chưa xuống lầu nữa…… Chúc mừng ngài nhé! Cô giáo Đồng quen bạn trai, xem ra chuyện tốt sắp tới, ngài cũng mau lên chức làm bố vợ rồi ……” Quản lý viên vô cùng chuyên nghiệp như dân bà tám lâu năm, mới sáng sớm đã vội vã cung cấp tin tình báo.
“Cái gì –” Đồng Uy kích động cất cao âm lượng, khiến cho các cảnh viên khác quay lại nhìn chằm chằm, lập tức lại đè thấp âm lượng.“Được…… Tôi đã biết, cám ơn anh đã thông báo.”
Đồng Uy ngắt di động xong, sắc mặt tối tăm lao ra khỏi cục cảnh sát, một đường lái xe thẳng đến nhà của Đồng Mộc Tiệp.
Năm đó con gái bảo bối của ông đi du học ở Anh quốc, sau khi trở về liền đề nghị muốn chuyển ra ngoài sống, Đồng Uy cùng vợ bèn mua một căn hộ gần hai mươi mét vuông gần trường đại học cho cô ở, thậm chí còn hao tâm tốn sức dùng lễ vật tiền của mua chuộc quản lí viên nhằm tranh thủ tình cảm, hy vọng quản lí viên “chiếu cố” nhiều hơn đến cuộc sống của con gái một chút, thực chất là sốt ruột lo lắng cho con, thế nên lén theo dõi các mối quan hệ của cô.
Không có biện pháp, ở trong lòng ông, trên đời này căn bản không có người đàn ông nào xứng đôi với con gái bảo bối hết.
Ông lấy chiếc chìa khóa có từ trước mở cửa tiến vào trong phòng, ở cửa nhìn thấy một đôi giày của đàn ông liền nổi trận lôi đình, khí thế cường hãn đá văng cửa phòng(0.o!!!), không nghĩ tới lại chính mắt mình nhìn thấy con gái bảo bối cùng một gã con trai ngủ ở trên giường, chân dài của cô còn ái muội khóa ở bên hông đối phương–
“Đồng Mộc Tiệp!” Đồng Uy hổn hển rống to, bày ra tư thế “bắt kẻ thông dâm ở giường”.
Đồng Mộc Tiệp đang ngủ mơ màng vội vàng bừng tỉnh, mở cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của Hàn Thận Kì.
Cô kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng kéo lấy chăn lui lại phía sau, không cẩn thận lại đụng vào đầu giường, liền ôm lấy cái gáy đau nhức, ai oán kêu.“ Ôi! Đau quá……”
Cùng lúc đó, Hàn Thận Kì cũng bừng tỉnh, xoa xoa dụi dụi hai con mắt, phát hiện có một vị cảnh sát đứng hằm hằm ở cửa, một dự cảm xấu ngay lập tức hiện lên trong lòng, anh sẽ không phải đã không cẩn thận “ngủ” quên ở đây với người đã có gia đình, bị “chồng” người ta tóm gáy tại trận đi? Nhưng người đàn ông trước mặt đầu đầy bụi này hơi già quá thì phải.
“Hàn Thận Kì, sao anh lại ở trong này?” Mộc Tiệp cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, kéo kéo lại mớ hỗn độn ấy, cố gắng muốn từ cảnh tượng hỗn loạn trước mắt giải thích hoàn cảnh này của mình.
Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua mình ở bữa tiệc uống đến bốn chén “bom nổ dưới nước”, về phần sau đó về nhà như thế nào, còn có Hàn Thận Kì sao lại nằm ở trên giường của cô, cha già xâm nhập vào phòng này kiểu gì, cô hoàn toàn chẳng biết chút nào hết…
Đồng Uy nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết đồng giường cộng chẩm (*), gương mặt biến thành đen thui, tức giận xông lên trước, đem Hàn Thận Kì áp chế dưới thân, khóa trụ hai cánh tay anh bên dưới, kích động quát lên: “Nói! Mày đã làm gì với Mộc Tiệp?”
(*đồng giường cộng chẩm: nguyên tác là đồng sàng cộng chẩm thì phải, có nghĩa là ngủ cùng giường ah~~)
Hàn Thận Kì ở dưới thân ông thống khổ giãy dụa, bàn tay vỗ vỗ tấm nệm, tối nghĩa nói:“Tôi…… Ách…… Ách tôi……”
Đồng Uy giống như người cha ác ma, xoay người lại dùng chiêu thức cố định áp chế Hàn Thận Kì trên mặt đất, phẫn nộ khóa chặt hai chân sau của anh rồi rống lên: “Nói! Mày rốt cuộc đã làm gì Mộc Tiệp?”
“Tôi…… Cái gì tôi cũng không làm mà…” Hàn Thận Kì thống khổ làm sáng tỏ, khuôn mặt tuấn tú bởi vì đau đớn mà đỏ hồng.“Tối hôm qua cô ấy ở bữa tiệc uống rượu hơi say, tôi hảo tâm đưa cô trở về……”
Đồng Uy thay đổi tư thế, lấy cánh tay dùng sức kẹp lấy chân anh, đau đến mức Hàn Thận Kì suýt chút nữa ứa ra nước mắt, khuôn mặt tuấn tú xanh tái đi. “Uống rượu say liền có thể trèo lên giường con gái sao?”
“Ông, rốt cuộc ông là ai?” Hàn Thận Kì đau đến không chịu nổi, lo lắng mình sẽ bị người cảnh sát này hành hạ khiến cho đường đường là một siêu người mẫu như anh biến thành “Model nam chân thọt”
“Tao là ba của nó.” Đồng Uy đứng dậy, quyết định sử dụng chiêu thức tàn sát cuối cùng…
“Ba, ba bình tĩnh một chút!” Mộc Tiệp vội vàng giữ chặt tay phụ thân, rất sợ ông tiếp tục tức giận sẽ nổi nóng, nệm của cô sớm hay muộn cũng bị hai đại nam nhân này làm hỏng mất thôi. (=]])
Hàn Thận Kì chật vật bò xuống giường, thở dốc nói:“Bác Đồng, bác hiểu lầm rồi, cháu vốn chỉ định đưa Mộc Tiệp trở về rồi đi, nhưng tối hôm qua lại mưa to, cháu còn uống chút rượu, cho nên nằm ở sàn nghỉ ngơi một chút……”
“Nằm ở sàn nghỉ ngơi một chút?” Đồng Uy chậm rãi nheo con ngươi đen lại, bẻ khớp ngón tay, tiến tới gần anh.
“Có thể là do cháu quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy sàn rất cứng rắn cho nên mới leo lên trên giường của Mộc Tiệp, nhưng tcháu cam đoan chúng cháu hoàn toàn trong sạch, chuyện gì cũng không xảy ra.” Anh khẩn trương làm sáng tỏ.
Mộc Tiệp kéo sửa lại áo sơmi cùng váy ngắn trên người, xác định hai người chính là đơn thuần nằm ngủ ở trên giường mà thôi, cũng không có chuyện tình gì phát sinh vượt quá lễ nghi phép tắc, sợ hãi liếc mắt nhìn cha một cái, ôn nhu nói: “Ba, không cần tức giận, con cùng anh ấy thật sự không xảy ra chuyện gì cả mà.”
Hàn Thận Kì ở một bên mãnh liệt gật đầu.
“Hừ!” Đồng Uy tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thận Kì một cái, thở phì phì đi ra khỏi phòng ngủ.
Mộc Tiệp đi theo ba ra ngoài, đến phòng bếp, pha hai chén trà nóng đặt ở bàn trà trong phòng khách, kéo ông đến ngồi xuống sô pha.“Ba, không cần tức giận, về sau con tuyệt đối không dám ở bên ngoài uống say như vậy nữa.”
“Là hành vi sai lầm của cá nhân cháu, cháu thật sự xin lỗi, là cháu không đúng trước.” Hàn Thận Kì chống lại ánh mắt sắc bén của Đồng Uy, rất sợ lại bị quăng lên trên giường làm “vận động kịch liệt” như hồi nãy bèn lập tức phóng thấp tư thái hạ người xin lỗi.
“Một câu xin lỗi đã nghĩ chối bỏ trách nhiệm sao?” Ánh mắt Đồng Uy xa xăm hiện lên chút lo sợ, lớn tiếng trách cứ.
“Trách nhiệm?” Hàn Thận Kì cẩn thận xem xét Đồng Uy, suy nghĩ một chút xem xem hai người đối với định nghĩa “trách nhiệm” giống nhau ở chỗ nào?
“Ba, ba ở đây nói bậy bạ cái gì chứ, con cùng anh ấy không phải loại quan hệ này.” Mộc Tiệp cực lực thanh minh, khóe mắt khẽ liếc nhìn Hàn Thận Kì một chút, cô thừa nhận ấn tượng đối với anh cũng không tệ lắm, nhưng còn chưa muốn tiến triển đến giai đoạn thảo luận loại chuyện này đâu.
“Bác à, bác hiểu lầm rồi–” Hàn Thận Kì thử giải thích rõ ràng, lại bị Đồng Uy túm lấy vạt áo.
“Thằng nhãi ranh, chẳng lẽ mày cho rằng con gái tao không xứng với mày?” Đồng Uy ngoan độc trừng mắt với anh.
“Cháu thừa nhận bề ngoài của Mộc Tiệp rất được, lại thông minh, cháu rất thưởng thức cô, nhưng chúng cháu thật sự không phải loại quan hệ này.” Hàn Thận Kì thành thật cung khai.
“Ba” Mộc Tiệp vội vàng hoà giải, kéo tay Đồng Uy ra.“Chuyện này con cũng có chỗ sai, con không nên uống rượu nhiều ở bữa tiệc như vậy, ba đừng làm anh ấy khó xử nữa.”
“Một đứa con gái gia giáo, cùng người ở quán ăn đêm uống rượu đến say khướt, lại làm cho đàn ông phải đưa trở về, chuyện này nếu truyền ra, muốn cục trưởng phân cục thứ hai như ta làm sao ra ngoài được chứ?” Đồng Uy thấp giọng trách mắng.
“Thực xin lỗi.” Mộc Tiệp xấu hổ quẫn bách cúi thấp mặt.
“Con tỉnh táo lại thật tốt cho ba, đây là hành vi mà một công dân tốt nên có sao?” Đồng Uy quyết định trừng phạt hành vi sai lầm của con gái một chút, cầm lấy còng tay khóa vào cổ tay phải của cô.
“Ba, ba đang làm cái gì vậy?” Mộc Tiệp kinh hoàng hô, sao cha già lại coi cô như phạm nhân, còn dùng còng tay bắt trói cô lại như thế?
“Còn có mày!” Ánh mắt Đồng Uy tràn ngập sát khí trừng trừng nhìn Hàn Thận Kì, cũng tóm lấy cổ tay trái của anh còng nốt lại, nghiêm khắc nói: “Chờ mày quyết định xem sẽ phụ trách với con gái của tao ra sao thì hãy đến gặp tao lần nữa.”
“Bác trai –”
“Ba –”
Đồng Uy hoàn toàn không cho hai người cơ hội biện giải, giống như trận cuồng phong càn quét qua nhà trọ, biến mất nhanh chóng, lưu lại khuôn mặt ngạc nhiên hết mức của hai người.