Mẹ chồng độc ác và con
dâu ngoan, cũng giống như lão phù thủy độc ác Gargamel luôn khi dễ hành hạ Xì
trum.
Sau khi tan việc, tôi quả
nhiên nhận được một tin nhắn yêu cầu đợi ở bãi đậu xe, không cần hoài nghi,
chính là từ cái người đàn ông tính tình trẻ con hay hờn giận kia gửi đến.
Đến khi tôi với nụ cười
hoàn toàn tỉnh bơ không hề có chút ăn năn hối hận ngồi vào xe Hàn Lỗi xong, anh
vẫn tức giận ngoảnh mặt đi không thèm quan tâm đến vẻ mặt cười cợt của tôi,
cuối cùng tôi đành phải khuyên can năn nỉ mãi, thậm chí không tiếc lấy thân
mình làm sắc dụ, đại thiếu gia anh mới miễn cưỡng phát ra hai tiếng “Hừ hừ”,
rồi miễn cưỡng đưa ánh mắt thả trở lại trên người tôi.
Anh u oán nhìn tôi, bĩu
môi ấm ức nói: “Em không quan tâm anh!”
“Em không có!” Đối mặt
với sự lên án chỉ trích của chồng, tôi không chút do dự kháng nghị.
“Em chỉ biết quan tâm đến
cái bộ phim hoạt hình…chết tiệt kia cả đêm, không thèm nhìn anh lấy một lần!”
“Không có! Em đã cố ý nằm
ở bên cạnh gối đầu lên tay anh, hơn nữa còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt ôn nhu
nhìn anh còn gì!”
“Hử? Thế sao em không nói
lúc nhìn a thực ra là lúc nhạc đầu phim và cuối phim hoạt hình vang lên, hơn
nữa em chỉ nhìn phía sau lưng anh thôi, coi xem anh đang ngủ liệu có bị tiếng
cười kinh khủng của em đánh thức hay không, hả?”
"..." Được rồi,
tôi thừa nhận tôi không nhìn đến anh cả đêm.
"Hừ!"
Ai nha nha, người nào đó
miệng chu lên thật cong nha, cong đến độ có thể treo được cả lọ nước tương rồi
kìa.
“Được rồi được rồi! Anh
đừng giận dỗi nữa! Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi! Ngoan, hôn một cái! Không tức
giận! Hmm!” Tôi giống hệt như đang dỗ dành trẻ con, ở trên mặt anh hôn lấy hôn
để.
"Hừ! Không có thành
ý!" Đại thiếu gia anh tiếp tục bất mãn nói.
Thật là kẻ được voi đòi
tiên mà.
Đành thế, dưới ánh nhìn
săm soi của anh, tôi chỉ còn cách chủ động hôn lên môi Hàn Lỗi, tiếp theo đó,
anh nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, xoay người đem tôi đặt lên ghế dựa
nồng nhiệt hôn, không còn chút nào thuần khiết thanh cao nữa.
Đến khi nụ hôn kia ngày
một cuồng dã hơn, tôi vỗ vào cánh tay anh nhắc nhở, người này thật là tùy thời
tùy chỗ có thể động dục mà.
Rốt cục đành phải chờ Hàn
Lỗi thỏa mãn xong, anh mới liếm khóe môi ngồi trở lại trên ghế bình phục hơi
thở của mình, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà khàn khàn nói: “Hừ, lát nữa trở
về nhất định dạy dỗ em!”
Tôi không biết tốt xấu
nhún nhún vai, tỏ vẻ quyết định không quan tâm đến tuyên ngôn của anh.
Nhìn bộ dáng đắc ý của
tôi, anh khẽ cười một tiếng, vừa trộm hôn tôi một cái vừa khởi động xe, tìm chỗ
để cả hai cùng giải quyết bữa tối bên ngoài.
Khi hai chúng tôi cơm
nước no nê về đến cửa nhà, lúc Hàn Lỗi đang tìm kiếm cái chìa khóa thì tôi lại
nhàn nhã ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện cánh cửa đối diện khác hẳn so
với ban sáng, khe cửa còn mở hé lộ ra ánh đèn ấm áp bên trong n
Phát hiện này khiến cho
tôi hết sức vui mừng, cười đến là sáng lạn.
Chuyện đó biểu thị cho
cái gì! Tức là nhà chúng tôi bây giờ đã có hàng xóm nha!
Mọi người có lẽ sẽ cảm
thấy, không phải chỉ là một nhà hàng xóm mới chuyển tới hay sao, cần phải cao
hứng đến thế à? Đúng là như thế, tôi bây giờ vô cùng vui vẻ vì gia đình hàng
xóm này.
Được rồi, tôi muốn giải
thích một chút về cái tình huống này, nhà Hàn Lỗi ở trong một khu nhỏ tại tầng
thứ mười lăm bên trong một tòa nhà cao đến hai mươi lăm tầng lận. Tầng này chỉ
có bốn gian phòng, sau khi tôi chuyển vào đã phát hiện tầng lầu này chỉ có hai
chúng tôi sống mà thôi, xung quanh đều trống không hết cả. Mỗi khi đến đêm
khuya, tôi im lặng một mình ra cửa đổ rác, không khí bốn bề yên tĩnh trống rỗng
luôn khiến da đầu tôi tê dại, lo sợ sẽ thấy ảo giác của mình cho nên kiên quyết
cho là những căn phòng khác trong tầng đều là nơi ở của quỷ.
Hôm nay, nhà cách vách
rốt cuộc đã có chủ, cảm giác này thật là vô cùng thoải mái sảng khoái nha.
Đúng lúc này, cánh cửa
đối diện giống như là tâm linh tương thông với tôi, từ từ mở rộng, đập vào mắt
hai người chúng tôi là một cô bé gái thoạt nhìn không khác tuổi của tôi là mấy,
lớn lên mi thanh mục tú, ngọt ngào rung động, bộ dáng như chim nhỏ nép vào lòng
người lại còn có cả một bộ ngực ngạo nhân khiến kẻ khác phải hâm mộ, đứng ở sau
lưng nàng là một con quái vật, ách, phải nói là một bà cô đã lớn tuổi nhưng vẫn
cố giả bộ non mềm mới đúng.
Tôi cùng với Hàn Lỗi bị
tổ hợp hai người này làm cho sét đánh điện giật, còn bọn họ thì bị vẻ tuấn mỹ
của Hàn Lỗi làm cho thất kinh, kết quả là, tám con mắt nhìn nhau trừng trừng,
thời gian ngưng đọng, vạn vật đóng băng, duy chỉ có tiếng kêu cúi đầu kinh sợ
của chúng tôi cùng tiếng cúi đầu thán phục của họ.
Kinh khủng nhất, đáng sợ
nhất, hãi hùng nhất chính là, bà cô kia dù trát một tầng phấn lót thật dày lên
khuôn mặt già nua nhưng vẫn có thể hiện ra được một màu đỏ ửng ngượng ngùng! Mà
ánh mắt thì khỏi cần phải nói, càng nhìn càng giống quả phụ lâu ngày không thấy
được nam sắc đến mức phát cuồng…
A! Tuyệt đối không thể để
cho hai người này dùng ánh mắt khinh nhờn Hàn Lỗi nhà chúng tôi được!
Cho nên tôi không để lại
dấu vết khẽ di động thân thể, hữu ý vô ý cản trở tầm mắt của bà cô già, bà ta
mặc dù vô cùng bất mãn nhưng cũng không có cách nào, ai bảo chân của tôi dài
hơn chân bà, lớn lên cũng cao hơn bà ta nha.
Cuối cùng vẫn là Hàn Lỗi
khôi phục lại trạng thái bình thường trước tiên, mặt không đổi sắc tiếp tục tìm
kiếm cái chìa khóa.
Bà cô già là người thứ
hai khôi phục lại vẻ bình thường, hắng giọng một tiếng, dùng tiếng nói mềm mại
dẻo quẹo hết sức làm bộ nói với cô gái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đem rác đổ
đi rồi còn quay về dọn dẹp phòng ốc nữa chứ!”
Thân thể đơn bạc của cô
gái nhẹ nhàng rung động một chút, mi mắt rũ xuống, cúi đầu, nhỏ giọng sợ hãi
nói: “Vâng, thưa mẹ”
A! Tôi há hốc mồm, bà cô
già này hóa ra là mẹ chồng của cô gái kia.
Tôi vẫn còn muốn tiếp tục
cảm khái nhưng Hàn Lỗi vì không thể chịu được ánh nhìn chăm chú bốc lửa của bà
cô nên đã kéo tôi vội vào trong nhà, dùng cánh cửa lớn ngăn lại tầm mắt khiến
người ta khó chịu đó.
Sau khi tắm táp xong
xuôi, tôi thay một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, ngồi ở trên bàn ăn từng miếng
từng miếng lớn kem trong hộp.
Không ngoài dự đoán của
tôi, mẹ chồng của cô gái kia chắc chắn không phải mẹ kế, từ ánh mắt ác độc của
bà ta là có thể nhìn ra, bả nhất định là một bà mẹ chồng hung hãn, ai, cô gái
đáng thương, căn bản chính là xì trum tội nghiệp gặp phải Gargamel* mà!
(*Xì trum:
Xì Trum (tiếng Pháp: Les
Schtroumpfs) là một loạt truyện tranh và phim hoạt hình của
Pháp, được vẽ bởi Peyo (bút
danh của Pierre Culliford) người Bỉ.
Loạt truyện này đã lần đầu tiên ra mắt vào ngày 23 tháng 10 năm 1958 trên tạp
chí Spirou tại Bỉ, vài thập kỷ sau đó nó được chuyển thể thành phim hoạt hình
dành cho thiếu nhi với phiên bản lồng tiếng Anh bởi Hanna-Barbera Productions với tên The
Smurfs. Cốt truyện chủ yếu xoay quanh cuộc sống hằng ngày của một chủng tộc tí
hon có nước da màu xanh biển hay đội mũ và có đuôi giống thỏ cũng như sống rất
lâu, họ định cư ở một nơi biệt lập cách xa loài người. Nhà xuất bản Thanh Niên
đã từng xuất bản phiên bản tiếng Việt của loạt truyện này với tên Xì Trum)
Đúng lúc này, một cánh
tay đột nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi, không chút khách khí đoạt mất cái
thìa.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả
nhiên là cái tên lười biếng Hàn Lỗi này, anh đoạt đi cái thìa rồi không chút e
ngại nào bắt đầu xâu xé thức ăn của tôi.
“Anh không ngại cùng em
chia sẻ một cái muỗng mà.” Anh vẫn còn ngậm cái thìa trong miệng, nở nụ cười
đắc ý dạt dào nói.
Được, tôi đại nhân đại
lượng, cho anh mượn cái thìa cũng không sao.
Cho nên tôi đứng lên,
miễn cưỡng di động lần nữa tìm kiếm cái thìa khác, sau đó cùng anh chia sẻ mỹ
vị của hộp kem Haagen-Dazs* trước mặt.
(*Haagen-Dazs:
thương hiệu kem của Đức nổi tiếng nhất thế giới, chất lượng tuyệt hảo không ngừng
cải tiến, giàu hương vị, tan chậm và tạo nên cảm giác thích thú khi thưởng thức
nó. Có vẻ Anh tỷ rất thích loại kem này, vì sau này nó cũng xuất hiện rất nhiều
ah ^.^)
Chỉ chốc lát sau, trong
không gian rộng lớn bắt đầu truyền đến tiếng vang từ nhà đối diện.
“Ai…bây giờ phòng ốc cách
âm quả nhiên không tốt a!” Tôi vẫn còn ngậm một ngụm Haagen-Dazs trong mồm, nói
năng hàm hồ, cau mày
“Haha…” Hàn Lỗi phát ra
cười nhẹ, xấu xa nói: "Yên tâm đi, anh bảo đảm em ở trên giường vong tình,
động tình, kích tình thét lớn đến thế nào đi nữa cũng không truyền ra ngoài
được, bởi vì anh đã chuẩn bị hết rồi!”
"Ha ha..."
Tôi co quắp khóe miệng
nhìn anh, quyết định không thèm đón ý nói hùa với tư tưởng đen tối của người
này.
Lại là một trận tiếng
vang ầm ĩ truyền đến.
“Không phải chỉ là chuyển
nhà mới thôi sao? Bọn họ định đập bóng ăn mừng đó à?” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Có lẽ bọn họ thích như
thế.” Hàn Lỗi cũng bất đắc dĩ trả lời một câu.
Xem ra cả hai chúng tôi
đều không thích tạp âm bên ngoài.
Hai người cúi đầu yên
lặng ăn tiếp, vừa ăn hai miếng đã hết sức ăn ý ngẩng đầu nhìn nhau, từ trong
ánh mắt cùng nói ra tin tức: ngu ngốc, kia không phải là thanh âm đập bóng, căn
bản chính là tiếng chén bát vỡ mà!
Phản xạ có điều kiện, tôi
nắm tay Hàn Lỗi lặng lẽ mở cừa nhà, đứng ở trước cửa căn hộ đối diện chuyên chú
nghe động tĩnh bên trong, thậm chí còn khẩn trương đem ánh mắt đặt ở bên trong
lỗ khóa, vọng tưởng có thể xuyên thấu qua khe hở tí ti này mà nhìn thấy chuyện
bên trong, kết quả rất rõ ràng, vọng tưởng chính là vọng tưởng.
Hừm! Bạo hành gia đình!
Đây chắc chắn là bạo hành gia đình rồi!
Thần kinh của tôi hết sức
khẩn trương, toàn thân đã sẵn sàng chuẩn bị tư thế, chỉ cần nghe thấy thanh âm
không bình thường liền xông vào cứu người vô tội.
Tiếng vang bên trong vẫn
không ngừng, có tiếng chửi bậy, khóc lóc cùng với tiếng chén bát đổ vỡ ầm ầm,
thanh âm tuy lớn nhưng hết sức mơ hồ khiến cho người ta không cách nào nghe
được nội dung, càng khiến cho người ta rối rắm khó hiểu.
Hàn Lỗi đối với hành động
thô lỗ của tôi cũng không hề nói lời nào, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay tôi, mình
không hứng thú với trò chơi nghe lén này, cho nên đứng dậy rời đi.
Tay mắt tôi lanh lẹ lôi
kéo góc áo anh, nói đùa à, anh không có ở đây thì tôi làm sao mà đối phó với bà
già độc ác kia ah.
“Nếu như anh ở đây
một lát với em, em sẽ thưởng cho anh!” Tôi mở miệng dụ dỗ anh.
Quả nhiên, nhịn không
được hấp dẫn Hàn Lỗi liền hưng phấn cười một tiếng, hai mắt sáng lên, đàng
hoàng ngồi chồm hổm trở về chỗ cũ, chăm chú nghe động tĩnh bên trong còn hơn cả
tôi.
Tôi méo miệng, không thể
nói nổi câu nào, cái người đàn ông này…
Hoàn hảo là không có
chuyện gì phát sinh để tôi có thể một lần làm mỹ nữ cứu mỹ nữ, tiếng vang kia
rất nhanh sau đó liền biến mất, ánh sáng hé ra ngoài khe cửa cũng dần dần tắt,
xem ra bên trong đã kết thúc công việc rồi.
Đối mặt với tình huống
khiến cho tôi có chút thất vọng lại may mắn này, Hàn Lỗi vô cùng vui vẻ, anh nở
nụ cười rực rỡ kéo tôi trở về phòng, hưng phấn chờ đợi phần thưởng của mình.
Tôi nhìn thoáng qua nụ
cười càng lúc càng lớn của Hàn Lỗi, xoay người đi ra phòng khách, đem cửa lớn
khóa trái, tắt hết mọi ánh đèn, sau đó mới trở về phòng hạ lệnh với anh: “Cởi
hết quần áo nằm xuống giường đi.”
Hàn Lỗi hết sức nghe lời,
nhanh chóng cởi áo ra sau đó nằm vật xuống trên giường, vẻ mặt mong đợi nhìn
tôi .
Tôi cũng leo lên ngồi
trên giường, đẩy đẩy cánh tay anh, vẻ mặt cười quyến rũ nói: “Nằm úp sấp
xuống.”
Hàn Lỗi vừa tung mình nằm
úp sấp lại vừa hưng phấn nói: "Thì ra là em thích từ phía sau lưng bắt đầu
a."
Đường cong phía sau lưng
Hàn Lỗi hết sức mị hoặc người khác, nhưng mà tôi vẫn làm như không thấy, đặt
mông ngồi lên người anh, hai tay bấm hướng bờ vai.
"A! Điểm nhẹ
chút..." Hàn Lỗi phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ lại có chút thoải mái.
Không sai, cái tôi gọi là
phần thưởng chính là giúp anh xoa bóp.
Da thịt phía bả vai có
chút cứng ngắc, tôi biết gần đây anh mệt chết đi, chủ yếu nhất chính là, việc
này đồng chí Tần Hạo từng tìm tôi bí mật trò chuyện một lần, nói là vì chuyện
đưa công ty ra thị trường, cấp trên bọn họ đặc biệt là Hàn Lỗi vô cùng bận rộn,
hy vọng tôi có thể giúp anh giữ vững thể lực, nghỉ ngơi thật nhiều.
Hắc, Tần Hạo người này
xem tôi như hồng nhan họa thủy, như Đắc Kỷ* hay sao? Cái gì mà là
giúp anh giữ vững thể lực chứ, chẳng lẽ tôi có ép khô anh sao? Không biết đến
tột cùng là ai ép khô ai đâu nha~~~
(*Đắc
Kỷ: Đắc Kỷ hay Đát Kỷ (妲己; dá jǐ) là một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc. Tương truyền, bà là một mỹ nhân nổi
tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương tronglịch sử Trung Quốc.
Tuy nhiên, hầu hết các nhà nghiên cứu lịch sử đều cho rằng đây chỉ là một nhân
vật hư cấu nhằm giảm nhẹ vai trò của Trụ Vương mà thôi. Bợn nào xem Na Tra có
anh Trần Hạo Dân đóng là biết liền àh=]], mới đây nhất có Bảng Phong Thần nói
về Khương Tử Nha cũng có xuất hiện Đát Kỷ, ta nghe bảo phần I là Phạm Băng
Băng, lần II là Lâm Tâm Như diễn vai này)
Bất quá nhìn Hàn Lỗi dù
mỗi ngày đều bận rộn mệt mỏi nhưng vẫn đối với tôi hết sức ôn nhu, cộng thêm
với việc “miễn cưỡng cười vui”, tôi liền hảo tâm giúp đỡ anh, để cho anh hưởng
thụ trình độ xoa bóp chuyên nghiệp của tôi cũng được.
Rất nhanh, Hàn Lỗi, kẻ
vẫn còn lẩm bẩm làu bàu bị tôi nói dối và lừa phỉnh đã nhanh chóng tiến vào
giấc ngủ say, nhìn gương mặt anh ngủ say sưa không chút nào phòng bị, tôi không
nhịn được len lén hôn trộm anh một chút.
Chồng yêu, nghỉ ngơi thật
tốt đi.
Ngày thứ hai, nhờ có
trình độ xoa bóp chuyên nghiệp của tôi, Hàn Lỗi tinh thần sảng khoái, khoác vai
tôi thân mật ra khỏi cửa vào thang máy.
Vừa đúng lúc, cả hai cùng
gặp cô gái hàng xóm mới đang đem rác đi đổ.
Khí trời rất nóng nhưng
cô vẫn mặc quần dài áo dài, đem mình bọc lại hết sức chặt chẽ.
Cô ấy cười với chúng một
tiếng, có chút xấu hổ và ngượng ngùng, chúng tôi cũng cười hòa hảo đáp lại một
tiếng.
Khi cô ấy đi qua bên
cạnh, tôi muốn giúp đỡ liền không cẩn thận đụng phải cánh tay, cô lập tức phát
ra một tiếng kêu rên rỉ đầy thống khổ.
Tôi mở to mắt, trong ánh
nhìn tràn đầy nghi vấn không xác định cùng đau lòng.
Cô gái khẽ mỉm cười với
tôi, trong mắt có cảm kích, tiếp theo nhanh chóng vứt bỏ rác rồi nhanh chóng
trở về phòng.
Bạo lực! Bà già kia tuyệt
đối là kẻ bạo lực!
Cả ngày, tâm tình của tôi
hết sức kém, đau lòng thay cho cô gái và căm tức bà già kia vô cùng.
Sau khi tan việc, Hàn Lỗi
chân thành nói với tôi: “Mỗi gia đình đều có cái khó của riêng mình, nếu cô ấy
không lên tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
Mặc dù cảm thấy rất không
thoải mái, nhưng lời Hàn Lỗi nói lại có đạo lý đến đáng chết đi được.
Vì để cho tâm tình tôi
tốt đẹp lên, Hàn Lỗi giống như đang dỗ dành đứa trẻ lôi kéo tôi đến siêu thị
tiếp tục mua Haagen-Dazs, ý đồ dùng loại kem tôi thích nhất để phân tán đi sự
chú ý, mặc dù tôi không muốn thừa nhận một chút nào nhưng quả thực anh đã thành
công.
Từ siêu thị đi ra, tôi
khôi phục vẻ ngây thơ hoạt bát của mình, cùng Hàn Lỗi vừa nói vừa cười tản bộ
về nhà
Đi qua một ngõ cụt nhỏ âm
u, tôi khẽ liếc nhìn qua, không tự chủ được dừng chân lại, từ từ lui về phía
sau, rón rén đến gần tường nhìn vào trong ngõ hẻm.
Bên trong có hai bóng
người đang hết sức lộn xộn, dĩ nhiên, bọn họ là một nam một nữ.
Quần áo dài tay của cô
gái là thứ mà sáng nay lúc đi đến thang máy tôi đã nhìn thấy, còn áo trong của
người con trai là vật mà lúc đến công ty đi làm tôi có nhìn qua, thuộc về anh
chàng đẹp trai mới tới nhận việc.
Nói cách khác, hai người
kia một người là cô gái bị bạo hành gia đình, một người là thiếu niên đẹp trai
Hà Dịch!
Nói xem, chẳng lẽ bây giờ
lưu hành chuyện cô gái đã có chồng qua lại với thiếu niên cực phẩm đẹp trai
sao?