Mỗ Anh nói: Nuôi một đứa
trẻ còn không phải là vấn đề giáo dục nó hay sao, lớn thì không lớn, chẳng lẽ
lại đi làm cái loại tiểu nhân so đo chuyện này?
Bình tâm mà nói, Âu Dương
Suất thật ra là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại vừa xinh đẹp, tôi rất thích nó,
so với cái kẻ vừa không hiểu chuyện vừa làm bộ trẻ con kia, tôi lại càng thích
sự thẳng thắn của nó hơn, ít nhất ở trước mặt tôi nó đều rất thẳng thắn, đặc
biệt là nó đối với Hàn Lỗi lại sùng bái một cách quá mức.
Cùng nó quen biết chỉ mới
ngắn ngủn hơn mười phút đồng hồ tôi liền phát hiện ra, đứa nhỏ này là một đứa
trẻ thú vị, chúng tôi chỉ đấu võ mồm vào những lúc Hàn Lỗi không nhìn thấy mà
thôi, nó là kẻ rất hay làm trò, bình thường nói chuyện cùng tôi và Hàn Lỗi đều
mang một bộ mặt hoàn mỹ, khéo léo, nếu không phải ban nãy đã lộ ra bộ mặt thật
thì e là tôi đã bị nó dọa chết rồi. Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi dù sao cũng là
người có kinh nghiệm sống và sinh hoạt cùng “vua mặt nạ” như Hàn Lỗi kiêm luôn
“khán giả” chứng kiến anh trình diễn một thời gian ngắn rồi, loại trình độ kém
cỏi này sao để vào mắt tôi được?!
Chẳng qua là vui đùa một
chút mà thôi, không phải là mang mặt nạ sao? Tôi cũng có đấy.
Tóm lại mùa hè này của Âu
Dương Suất chắc chắn là không thể nhàm chán, điều đó tôi xin bảo đảm.
Khi hai người chúng tôi
đi ra ngoài sân bay thì Hàn Lỗi lái xe tới, người bạn nhỏ Âu Dương Suất vừa vặn
thay đổi khuôn mặt lạnh như băng, khôi phục lại bộ dáng khôn khéo vô hại như
đầu, mở ra tiếng nói non nớt vừa đủ để Hàn Lỗi nghe thấy: “Chị Anh, em nghĩ
muốn ngồi ở phía trước, có thể không ạ?”
Tốt, ở sau lưng Hàn Lỗi
gọi tôi là dì, ở trước mặt Hàn Lỗi mới biết điều gọi tôi chị Anh, mọi người nói
xem đứa nhỏ này sao cứ thông minh như vậy a?
Tôi nâng lên nụ cười vẻ
sủng nịch, híp mắt ôn nhu nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần em vui là tốt rồi!”
Nhận được sự cho phép của
tôi Âu Dương Suất thật vui vẻ a, hấp tấp ngồi thẳng vào vị trí vẫn thuộc về
tôi, ngay lúc đóng cửa xe, thừa dịp Hàn Lỗi không có chú ý, cái đứa nhỏ xấu xa
này cư nhiên lại hướng tôi làm một cái mặt quỷ khiến tôi suýt chút nữa bật
cười, thật là một hành động trẻ con ngây thơ dễ thương đâu, cho nên theo lễ
phép, tôi không chút nghĩ ngợi cũng trả một cái mặt quỷ nho nhỏ cho anh.
Kết quả, nhóc con bị tôi
làm chấn động đến nỗi…
Nhưng mà nói đi cũng phải
nói lại, mặt quỷ to so với mặt quỷ nhỏ, có vẻ như nó bị lỗ rồi~~~
Sau đó, tôi ngồi vào
trong xe theo, an tĩnh nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ phía trước trò
chuyện qua lại, chỉ thấy Âu Dương Suất hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng sáng long lanh, chu cái miệng nhỏ khi đóng khi mở, má lúm đồng tiền nho
nhỏ xuất hiện thật nhiều, mà Hàn Lỗi thì sao, trên gương mặt tuấn tú luôn hiện
lên nụ cười dịu dàng, mặc dù không nói lời nào nhưng cho dù là như vậy, cậu
nhóc kia vẫn vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được.
Dù sao cũng là cơ hội
được mặt đối mặt với người mình ngưỡng mộ đã lâu cho nên tôi có thể hiểu được
sự kích động của Âu Dương Suất, chẳng qua là, lúc này ánh mặt trời đầy mặt, lúc
sau lại âm trầm lạnh như băng, đứa trẻ này không sợ bản thân một khi không cẩn
thận sẽ rơi vào tình trạng tinh thần phân liệt hoặc nhân cách phân liệt à?
Dọc theo đường đi, nhờ
vào phúc của Hàn Lỗi, tôi cũng được Âu Dương Suất tâm không cam tình không
nguyện mời tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn tiểu tử rõ ràng không
tình nguyện mà lại không dám biểu hiện ra ngoài, đôi mắt của tôi càng híp lại,
nụ cười càng lớn.
Cuối cùng, ba người chúng
tôi “vừa nói vừa cười”, “hòa thuận vui vẻ”, “tương thân tương ái” trở về đến
nhà.
Tôi biết, Âu Dương Suất ở
trước mặt Hàn Lỗi là chân thật nhất, ở trước mặt tôi cũng là chân thật nhất,
chẳng qua đó là vấn đề “Chính diện” hay “Phản diện” mà thôi.
Sau khi sắp xếp tốt gian
phòng cho Âu Dương Suất, tâm tình tôi không biết vì sao rất tốt, chủ động tính
toán cùng Hàn Lỗi thi thố tài năng, muốn chuẩn bị một bữa ăn thật phong phú
ngon lành giúp tiểu tử kia đón gió.
Nhìn bóng lưng của Hàn
Lỗi trong phòng bếp vừa khí suất vừa bận bịu, trong mắt Âu Dương Suất lóe ra
ánh sáng không thể dùng hai chữ sùng bái đơn giản mà hình dung, mà sau đó khi
nó ăn bữa tối do đích thân Hàn Lỗi làm, trong mắt lại càng ướt át diễm lệ, lóe lên
không ngừng.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi
cười của Hàn Lỗi, lại nhìn đến vẻ mặt cảm động tột cùng của Âu Dương Suất mà
thầm than thở dưới đáy lòng: Hàn Lỗi ơi Hàn Lỗi, anh đến tột cùng muốn cho nhóc
con kia sùng bái anh đến mức nào mới chịu thỏa mãn đây, cứ hữu ý vô ý buông thả
mị lực trí mạng của mình như thế, anh có muốn để cho người ta sống khỏe mạnh
nữa hay không a?!
Bởi vì vấn đề chênh lệch
múi giờ, tôi cho là Âu Dương Suất sẽ không ngủ sớm, nhưng mà ngoài dự liệu của
tôi, chính bởi vì lệch múi giờ nên nó sau khi đánh răng rửa mặt xong thì hết
sức biết điều bò lên giường, mở điều hòa, đắp kín chăn, nở một nụ cười ngọt
ngào, nhắm mắt lại, tính toán việc tiếp tục hàn huyên trong mộng cùng Hàn Lỗi.
Sau khi tắm rửa tôi mặc
một chiếc áo phông rộng rãi đi vào gian phòng của Âu Dương Suất, tay cầm một ly
sữa tươi hỏi xem nó có muốn uống hay không.
Âu Dương Suất miễn cưỡng
mở mắt liếc nhìn tôi cùng ly sữa tươi trên tay, rất không đáng yêu bĩu môi lắc
đầu, trong mắt có nồng đậm khinh bỉ cùng chán ghét, dĩ nhiên, nó khinh bỉ cùng
chán ghét chính là sữa tươi chứ không phải tôi.
Tôi nhún nhún vai, không
thích coi như xong đi, dù sao miễn cưỡng thì rất không nhân đạo, cho nên, tôi
đem sữa tươi đặt vào trên mặt bàn sau đó hướng nó đi tới, giúp cậu bé này chỉnh
lại chăn bởi vì mặc dù là mùa hè, nhưng chỗ này có điều hòa, nếu không cẩn thận
bị cảm lạnh sẽ không tốt.
Đầu tiên tôi thật sự muốn
giúp nó chỉnh lại chăn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mập mạp mềm mại trơn nhẵn
kia, cuối cùng nhịn không nổi vươn móng vuốt sói sờ soạng trên mặt nó một cái,
ừm, cảm giác trơn trơn y như trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng nhóc con sẽ rất
tức giận với hành động của tôi, thậm chí sẽ nhảy dựng lên, bằng không ít nhất
cũng sẽ ý kiến này nọ, nhưng mà ngoài dự đoán, nó lại chẳng hề náo loạn chút
nào, ngược lại là cứ đỏ mặt nhìn chằm chằm…trước ngực của tôi.
Tôi theo tầm mắt của nó
cũng cúi đầu nhìn về phía trước ngực của mình, phát hiện thì ra là bởi vì cổ áo
phông hơi rộng, lúc khom lưng không cẩn thận mở ra một khe hở rất đáng yêu, vừa
lúc không cẩn thận đúng tầm mắt của nó, lộ ra một chút, thật, chẳng qua là lộ
liễu một chút xíu mà thôi, tôi thề, tôi không phải cố ý.
Mặt tôi không đổi sắc,
thong dong trấn định kéo lại áo sơ mi, nhìn gương mặt Âu Dương Suất vẫn đỏ ửng
như cũ liền cong lên khóe miệng, đôi mắt xoay chuyển, đáy lòng bởi vì nghĩ đến
trò đùa dai sắp có mà cười thầm một tiếng.
“Này! Chị nói em làm sao
có thể cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cái bên trong của người ta chứ, bao nhiêu
chỗ tốt không nhìn lại cứ thích nhìn vào bên trong là sao?!” Tôi ra vẻ ngượng
ngùng làm nũng nói.
“...”
Đối mặt với sự trêu chọc
của tôi, tiểu tử đáp lại bằng cách đem đầu của mình vùi vào trong chăn, chết
sống không chịu lộ ra.
Ai, nó xác định mình là
người đã từng sống ở xã hội nước Mỹ cởi mở hiện đại sao? Ở nơi đó rất khó để
duy trì được tư tưởng đơn thuần và dè dặt như thế đó nha.
Sợ nó sẽ buồn chết cho
nên tôi liền giúp nhóc con giữ lại một chiếc đèn ở đầu giường sau đó đi ra khỏi
gian phòng, đóng cánh cửa, cong lên một nét cười nhàn nhạt rồi xoay người đi
vào trong phòng của mình.
Sau khi vào phòng, tôi
thấy Hàn Lỗi đã sớm tắm rửa xong đang nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, thế
nên tôi nhanh chóng bò lên giường, bả đầu theo thói quen tựa vào trên bả vai
anh, đem tầm mắt dừng lại ở quyển tiểu thuyết trên tay kia, dùng giọng điệu
bình tĩnh hỏi: “Thật ra thì anh đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của tiểu gia hỏa
kia đúng không!”
Nếu là người khác dễ dàng
bị mặt nạ của Âu Dương Suất lừa gạt tôi còn tin được, nhưng nếu là Hàn Lỗi, cái
kẻ “khác người” kia thì tôi cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Tôi cảm thấy lồng ngực
Hàn Lỗi khẽ chấn động, anh khẽ cười nói: "Có ý gì?"
Giả bộ ngu đúng không.
Tôi lành lạnh nói: “Giả
bộ a, lại còn giả bộ chẳng giống như ban nãy nữa.”
Nghe vậy, Hàn Lỗi đem
sách trong tay cất vào trên tủ đầu giường, một tay ôm lấy tôi dùng gương mặt
tuấn tú cùng tôi mặt đối mặt, vươn ra một cái tay khác nhẹ điểm đầu mũi của
tôi, trong mắt lóe ra tinh quang, nâng lên khóe miệng nói: “Thật ra thì anh có
biết hay không cũng có quan hệ gì đâu, chơi thật vui là tốt rồi, không phải
sao? Nếu là chơi thật vui, anh nói không biết cũng có quan hệ gì đâu?”
Người đàn ông này chính
là đánh vào chủ ý: “Chúng ta vui vẻ chơi đồng thời thuận tiện làm nhóc con kia
cũng vui” sao? Giờ này khắc này, tôi chỉ muốn dùng năm chữ cùng hai dấu chấm
câu để diễn tả sự sùng bái của tôi đối với anh: cao, thật sự là cao*!
(*Momo: ý
chị nói ở đây là cao minh í bà con. Căn bản hai anh chị ấy lấy thằng nhóc ra
làm đồ chơi mà nó cũng vui vẻ không biết gì, thâm không đỡ được)
Bởi vì ngày hôm sau vẫn
là thời gian làm việc cho nên chúng tôi phải đàng hoàng đi làm.
Âu Dương Suất ngủ sớm dậy
sớm tinh thần sáng láng, vô cùng uyển chuyển biểu hiện nguyện vọng muốn cùng
chúng tôi đến công ty, cũng liên tục bảo đảm sẽ không ầm ĩ đến chúng tôi mà làm
ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Không có ngoài ý muốn,
Hàn Lỗi cười gật đầu đáp ứng
Tôi khóe miệng co giật
nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Lỗi, nghĩ thầm: thật ra thì người này cũng đã
tính toán mang thằng nhóc đến công ty chơi rồi. Theo hiểu biết của tôi với anh,
nếu tiểu tử này không đi thì anh cũng sẽ tìm mọi cách dụ dỗ cho nó đi theo mới
thôi.
Sau khi đến công ty, tôi
cùng bọn họ đến phòng làm việc của Hàn Lỗi.
Đợi Hàn Lỗi dẫn Âu Dương
Suất đi vào phòng làm việc rồi, Tần Hạo mới mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng
tượng nổi lôi kéo tôi hỏi: “Đứa bé kia là ai?”
“Con trai của tôi a!” Tôi
nói giỡn.
“Cô đừng có đùa, đứa trẻ
kia thoạt nhìn tuyệt đối không dưới mười tuổi, chẳng lẽ mười lăm tuổi cô đã
sinh con. Nếu thật sự là thế, đứa bé này nhất định không phải con Hàn tổng.”
Tần Hạo tỉnh táo phân tích.
“Haizz! Tiểu Hạo Hạo,
thật không nghĩ tới cậu lại hiểu rõ về tuổi tác của tôi như thế nha!”
“Đừng, gọi, tôi, là,
Tiểu, Hạo, Hạo, nữa!” Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói .
Tên con trai hẹp hòi.
Tôi vươn tay đâm đâm cánh
tay của Tần Hạo, để cho anh cùng tôi nhìn Âu Dương Suất đang ngồi trong phòng
làm việc, sau đó tôi nhỏ giọng hỏi: "Thấy tiểu gia hỏa kia không?"
Tần Hạo vừa đánh giá Âu
Dương Suất vừa gật đầu.
“Chú ý ánh mắt cùng thần
sắc của nó, có phải cảm thấy có chút quen thuộc hay không?” Tôi tiếp tục nói.
Nghe lời của tôi, Tần Hạo
nghiêm túc quan sát người bạn nhỏ kia lại một lần nữa, tiếp theo, đôi mắt của
anh ta càng ngày càng lóe sáng, có một loại kích động kiểu như tha hương gặp
được cố tri* vậy.
(*tha hương
gặp người cố tri: Xa quê gặp được người quen cũ)
Xem ra anh ta đã chú ý
tới tiểu tử này giống hệt mình lúc trước, cũng là một kẻ kính ngưỡng, sùng bái,
hâm mộ Hàn Lỗi vô cùng.
Một giây sau, tôi dám
đánh cuộc, Tần Hạo thích Âu Dương Suất rồi, nhìn ánh mắt của anh ta gần như là
mềm nhũn ra nước kia kìa.
Quả nhiên là tri âm gặp
tri âm, hai mắt lưng tròng.
Trong dự liệu của tôi,
Hàn Lỗi sẽ nhanh chóng đem Âu Dương Suất ném cho Tần Hạo, cho nên, Tần Hạo lại
bị đào móc thêm một tài năng mới—bảo mẫu nam toàn năng chăm sóc trẻ con.
Tiểu tử vốn vẫn còn không
tình nguyện, nhưng sau khi cùng Tần Hạo bốn mắt nhìn nhau, sau đó chúng sống
tiếp một tiếng đồng hồ, hai người đã dễ dàng thiết lập tình hữu nghị giữa các
đồng chí, có thể nói là như hình với bóng.
Đến lúc ăn bữa trưa cùng
không tìm thấy thân ảnh hai người, đoán chừng bọn họ chắc là chạy đến chỗ nào
đó thể hiện tình cảm sùng bái, ngưỡng mộ, kính trọng với Hàn Lỗi của mình rồi--
Lúc tan việc, Âu Dương
Suất cùng Tần Hạo lưu luyến không rời nói lời từ biệt, chúng tôi một nhóm ba
người đi tới Hàn gia.
Tối nay Hàn gia đèn đuốc
sáng trưng, náo nhiệt phi phàm, mọi người tề tụ đông đủ chỉ để ăn mừng anh cả
Hàn Ti thành công đem chị dâu Tô Nguyệt Nghiên dụ dỗ về nhà.
Ở trên bàn cơm, Hàn Ti
cười đến thật thỏa mãn, thật đắc ý, Tô Nguyệt Nghiên thì vẻ mặt ngượng ngùng
cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng chúng tôi đang hết sức hài hước, nói đủ
loại chuyện cười, vẻ mặt trêu chọc cùng khuôn mặt hí hửng, vì vậy đem toàn bộ
lực chú ý đặt ở trên người Âu Dương Suất- người từ bên ngoài đến.
Tiểu tử thật biết điều,
miệng rất ngọt, nụ cười cũng rất ngọt, đem tất cả mọi người dụ dỗ đến không
biết Đông Tây Nam Bắc đâu nữa khiến ai cũng yêu thích không thôi, rối rít muốn
cùng nó bồi dưỡng tình cảm, đặc biệt là mẹ chồng tôi, thiên vị nhóc con này hết
sức rõ ràng, hoàn toàn không đem nhân vật chính vốn là Hàn Ti để vào mắt, độc
tài đem chức vụ này cho Âu Dương Suất.
Mặc dù Âu Dương Suất
chiếm được toàn bộ lực chú ý của mẹ chồng tôi, nhưng bà vẫn còn có chuyện trọng
yếu hơn muốn làm, vì vậy khó khăn nhịn đau bỏ những thứ yêu tiểu tử cho mấy
người đàn ông, đứng lên phủi tay, mấy người phụ nữ chúng tôi cũng lập tức đứng
lên, bạo lực đem Tô Nguyệt Nghiên bắt làm nô lệ tiến gian phòng bên trong bức
cung.
Chúng tôi đem Tô Nguyệt
Nghiên áp ngồi ở vị trí trung tâm giường lớn, tôi cùng với mẹ chồng chia ra
ngồi ở hai bên cô ấy, Hàn Mẫn cùng Hàn Tuệ thì đem cái ghế ngồi ở trước mặt cô.
“Haha! Mau mau khai báo
đàng hoàng, tên đần độn Hàn Ti kia đã dùng phương pháp gì để con tha thứ cho nó
thế?” Mẹ chồng tôi cười gian xảo hỏi Tô Nguyệt Nghiên.
Nếu mẹ chồng đã đi thẳng
vào vấn đề hỏi đúng nỗi lòng của chúng tôi thì ba người còn lại cũng không có ý
định già mồm cãi láo, cùng nhau ăn ý lộ vẻ mờ ám, YY*cười gian.
(*YY: mờ
ám)
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của
chúng tôi, gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt Nghiên càng đỏ hơn, cô cúi đầu vuốt
vuốt ngón tay của mình, nhỏ giọng ngượng ngùng khai: “Thật ra thì cũng không có
gì, ngày thứ nhất anh ấy tới tìm con thì bị con nhốt ở ngoài cửa, ngày thứ hai
cầm lấy hoa hồng chạy đến công tycon chắn cổng lại bị con đẩy ra, ngày thứ ba
vừa chạy đến nhà con... Vừa lúc người nhà của con cũng đi ra ngoài du lịch ... Sau
đó bị anh ấy mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ... Bốn ngày bốn đêm...”
“Oa!” Tôi sợ hãi than,
Hàn Ti nhã nhặn dịu dàng lại có thể... Quả nhiên là người không thể xem bề
ngoài a.
“Hừ hừ!” Hàn Mẫn cười hừ
hừ.
“Bốn ngày bốn đêm! Mãnh
liệt quá!” Hàn Tuệ vẻ mặt đầy hâm mộ nói.
“Quả nhiên là con trai
của tôi mà!” Mẹ chồng cười to. “Nó dùng cà vạt không?”
“...” Tô Nguyệt Nghiên đỏ
mặt không đáp.
Về phần Hàn Ti rốt cuộc
có dùng hay cà vạt hay không, xem ra cũng chỉ có người trong cuộc biết.
Chuyện muốn biết cuối
cùng cũng được biết, mẹ chồng tôi hài lòng phủi tay, ý bảo mọi người tan họp,
vẻ mặt khẩn cấp muốn chạy trở về phòng khách tiếp tục cùng tiểu tử nói chuyện.
Nhìn chúng tôi lục tục ra
khỏi phòng, mẹ chồng đột nhiên lôi kéo tay tôi, len lén liếc một cái, nhỏ giọng
cảm thán: “Con nói xem tại sao đứa nhỏ này không phải là của nhà chúng ta a?!”
“...”
Ách, vấn đề này tôi cũng
muốn biết tại sao…