Chào mọi người, tôi là
Hàn Lỗi, đứa nhỏ thứ tư của Hàn gia.
Tôi có một gia đình không
hề giống với những gia đình khác, chủ yếu vẫn là bởi vì tôi có một bà mẹ dở
hơi, mà về sau, tôi còn phát hiện ngoại trừ mẹ, thì ra ông bà nội của tôi cũng
là những kẻ dở hơi không kém, rất hiếm gặp trên đời này, cho nên có thể nói,
tôi là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình dở hơi.
Từ nhỏ tôi đã phát hiện
mình khác biệt với mọi người, đơn giản mà nói thì tôi có hai tính cách, chuyên
nghiệp lên một chút thì gọi thành nhân cách phân liệt, haha, đùa thôi, chẳng
qua là hai mặt biểu hiện khác nhau trong cùng một cơ thể ấy mà.
Tôi có thể rất yên lặng,
bình tĩnh, lạnh lùng, cũng có thể hết sức nhiệt tình, điên cuồng và kích động.
Hai nhân cách song song
cùng tồn tại này từng khiến cho tôi phiền não rất lâu, cho đến một ngày, tôi
phát hiện ra một công dụng khác của kính mắt, ngoại trừ có thể giúp vẻ ngoài
của tôi nhã nhặn tuấn mỹ thêm thì càng thần kỳ hơn, nó có thể giúp tôi đè nén
một nhân cách xuống, đó chính là vẻ nhiệt tình kia, cho nên, mặc dù không cận
thị nhưng tôi vẫn luôn quen đeo kính mắt.
Kính mắt có thể giúp tôi
khách quan hơn trong việc quan sát thế giới ngoài kia với đủ loại người tồn
tại, cũng khiến tôi quen với việc đeo chiếc mặt nạ vô hại lên với kẻ khác,
không có cách nào cả, thế giới này quá lớn, xã hội này cũng quá phức tạp, làm
một người bình thường mới chính là đạo lí tốt nhất.
Tôi không phủ nhận mình
là một anh chàng đẹp trai, cũng không phủ nhận mình cần phụ nữ, thế nhưng tôi
thừa nhận mình chưa từng có ai bao giờ cả.
Bởi vì thân phận cùng vẻ
ngoài của mình, bên cạnh tôi đích thực không thiếu những cô nàng yêu thương
nhung nhớ, song tôi không thích, bởi vì tôi chán ghét cái vẻ đơn thuần giả tạo
của họ và những đoạn tình cảm mang theo toan tính, âm mưu, thế nên tôi vẫn duy
trì sự độc thân, cho đến khi gặp được một người con gái tên là Hạ Anh.
Tôi vĩnh viễn sẽ không
bao giờ quên buổi tối ngày hôm ấy, buổi tối làm cho tôi xúc động nhưng không hề
hối hận, buổi tối tôi đã tình cờ gặp gỡ Hạ Anh.
Một người đàn ông hai
mươi tám tuổi vẫn độc thân không lạ gì, thế nhưng một người đàn ông hai mươi
tám tuổi mà vẫn là xử nam thì có vẻ kì quặc, không có cách nào khác, tôi vốn
không tiếp nhận được cái kiểu quan hệ không cần yêu đương ấy, mặc dù người ta
vẫn thường nói tâm tư cùng thân thể đàn ông luôn tách rời nhau, nhưng tôi biết
mình làm không được, có lẽ bởi vì thân là đàn ông Hàn gia, chúng tôi không muốn
sẽ không yêu, nếu yêu cũng sẽ chỉ yêu một người, cho nên tôi luôn kiên trì chờ
đợi một ngày nào đó, người phụ nữ có thể khiến tôi yêu không hối tiếc xuất
hiện.
Thế là đêm ấy, tôi bước
vào trong quán rượu.
Quán rượu này khá nổi
tiếng, có đủ loại phụ nữ thế nhưng không một ai có thể khiến cho tôi động lòng,
vì vậy tôi cự tuyệt bất kì người nào chủ động đến gần mình.
Trong quán rượu có rất
nhiều phụ nữ, song tôi chỉ chú ý đến một người, một người thoạt nhìn có vẻ
không hề hợp với bầu không khí này, trốn ở trong một góc phòng…không chút nào
giống với một cô gái ăn chơi hết.
Cô ấy không trang điểm
quá đậm, không có những bộ quần áo mát mẻ sành điệu mà chỉ là quần bò áo phông
đơn giản, cả người nhìn qua như một chú thỏ trắng lạc vào giữa bầy sói hoang,
có chút bất an, nhưng cũnghịch ngợm.
Hình như cô ấy cũng đang
đánh giá những người trong quán rượu, cặp mắt to cứ liếc tới lui không ngừng,
khi thì lắc đầu, khi thì chu mỏ, lúc lại nhíu mày, có vẻ dường như rất thất
vọng vậy.
Cô ấy rốt cuộc đang muốn
tìm cái gì chứ? Đang tìm người nào sao? Đột nhiên tôi rất muốn biết được điều
đó.
Đúng lúc này, cô ấy đem
tầm mắt chuyển dời đến chỗ này, cuối cùng đem cả lực chú ý đều đổ lên trên
người tôi, rồi cô xoay người hướng vào trong quầy bar, nói gì đó với người pha
chế. Một lúc sau, cô ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Cô ấy không sợ sẽ uống
say sao?
Sau đó, cô ấy rời khỏi
quầy bar…đi về phía tôi.
Tôi thừa nhận giờ khắc
này tim mình đập có chút nhanh hơn, thế nhưng đã quá quen với việc đeo mặt nạ, tôi
nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ thong thả chờ đợi hành động kế tiếp của cô
gái này.
Cô dừng lại trước mặt
tôi, nuốt một ngụm nước bọt sau đó đột nhiên ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn về
phía trước vài giây rồi bất ngờ quay mặt về chỗ tôi, từ từ tiến tới gần.
Cô ấy muốn làm cái gì
vậy? Trong đầu tôi vô thức lóe lên một suy nghĩ.
Cô có vẻ cứng người lại
một chút, sau đó khẽ hé miệng, ánh mắt mập mờ tiếp tục dựa gần vào, ghé sát lỗ
tai tôi lớn tiếng nói: “Tôi và anh là cùng một loại người!”
Cùng một loại người? Rốt
cục là loại người nào chứ?
Thừa dịp đang dựa gần
vào, tôi len lén xuyên qua mắt kính đánh giá cô gái này, bình tâm mà nói, cô ấy
không phải là loại phụ nữ có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền kinh
ngạc, nhưng lại có một hương vị đặc biệt, không hề trang điểm lòe loẹt, không
tỏ vẻ mềm mại nhu mì, chỉ có vẻ…ngu ngốc mà thôi.
Thế là, nhìn vào mắt cô
gái hoàn toàn xa lạ ấy, tôi liền quyết định bất cứ giá nào cũng phải làm tới
cùng, ai bảo cô là người phụ nữ đầu tiên trong hai mươi tám năm qua khiến cho
tôi có cảm giác
Đúng, chính là cảm giác,
cảm giác muốn ôm cô vào lòng hết sức mãnh liệt.
Đây đại khái chính là
duyên phận đi, vì thế tôi kéo cô ra khỏi quán bar, mang về nhà mình.
Tôi chưa bao giờ mang phụ
nữ về nhà, ngoại trừ một lần bị bà mẹ không mời mà đến cùng bà nội tự ý mò vào,
nhưng tôi lại muốn mang cô về nhà, muốn nhìn thấy cô ấy tỉnh lại trên giường
của mình.
Một đêm mất hồn, kết quả
chính là bị mẹ tôi bắt gian tại trận, sau đó cô nàng ngây ngốc này còn không
tỉnh táo để bà ấy lừa gạt kí vào giấy bán thân nữa.
Tôi nhất định phải thừa
nhận, kỳ thực lúc ấy mình rất vui vẻ.
Nhưng vì tôn trọng quyết
định của cô, tôi cố ý nhàn nhạt hỏi xem cô có đồng ý lấy mình hay không, ai ngờ
cô thế nhưng đảo mắt, cười ngọt ngào trả lời rằng: “Gả! Đương nhiên là gả rồi!”
Quả nhiên là một cô gái
kỳ quặc không giống như những người phụ nữ khác mà. Thế nhưng tôi thích.
Sau đó cô ấy nói cho tôi
biết mình gọi là Hạ Anh.
Kết hôn, tôi thế nhưng đã
kết hôn rồi, cùng một tình nhân 419* kết hôn.
(*419: for
one night, tức là tình một đêm)
Cuộc sống sau hôn nhân
quả nhiên thú vị giống hệt như tôi đã nghĩ, tôi cố ý phân phòng ngủ với cô, cố
ý khách khí đối xử, cố ý che giấu dục vọng của mình đối với cô, bởi vì tôi
không thích miễn cưỡng, cho nên trước khi có thể xác định rõ ràng cảm tình của
cô ấy với mình, tôi nhất định sẽ không lên giường với Hạ Anh.
Cùng bà mẹ dở hơi kia của
tôi tiếp xúc xong, cô ấy bắt đầu trở nên kỳ quặc, hễ có cơ hội là sán vào tìm
cách mê hoặc dụ dỗ tôi, không sai, là mê hoặc, là dụ dỗ.
Váy ngủ gợi cảm này,
thiếu chút nữa khiến tôi kiềm chế không được, cũng may tôi có định lực thật
tốt, rốt cuộc cũng có thể mặt không đổi sắc ngồi qua một đêm, sau đó, cô ấy
không liếc mắt đưa tình thì chính là hung hãn nhìn tôi, haha, quả thật là chơi
rất vui, tuy rằng có chút khó chịu nhưng rất thú vị, vì thế, tôi quyết định
chơi cùng với cô ấy, cố ý giả bộ ngu ngốc, khiến cô luôn luôn hưng phấn mà đến,
thất bại mà về, mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt muốn tức điên lên của Hạ Anh, tôi đều cảm
thấy hết sức đáng yêu.
Một lần suýt chút nữa sát
súng hỏa trên bàn bếp kỳ thực làm tôi có chút tiếc nuốt nhưng đồng thời cũng
thấy rất may mắn, dù sao tôi vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng làm tốt nhiệm
vụ cả đời chỉ yêu một mình cô ấy.
Thế nhưng rất nhanh sau
đó, tôi biết được đáp án của mình sẽ không thay đổi, tôi đã quyết định đời này
kiếp này sẽ chỉ yêu một mình Hạ Anh, chỉ nhìn một mình cô ấy, chỉ chiều chuộng
một mình cô ấy.
Về sau, nhờ phúc của bà
mẹ dở hơi kia và công hiệu mạnh mẽ của xuân dược, tôi liền có thể thuận lợi lộ
ra bộ mặt thật của mình trước mặt Hạ Anh, về sau, tôi nói với cô ấy: “Chỉ cần
anh nhận định một cô gái, như vậy sẽ chỉ nhìn một mình cô ấy, chỉ ôm một mình
cô ấy, cho nên đúng như vậy, đã nhận định em rồi thì em cũng chỉ có thể nhìn
một mình anh, nghĩ đến một mình anh, yêu một mình anh! Dĩ nhiên, anh sẽ cho em
một lễ vật thật lớn, cho chính là có thể nhìn thấy được vẻ mặt thật của anh,
đặc quyền chỉ riêng mình em có mà thôi.”
Cô nở nụ cười, một nụ
cười hết sức động tâm.
Đúng, từ nay về sau, tôi
là người đàn ông của Hạ Anh, mà Hạ Anh, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của một
mình tôi mà thôi!