Về đến nhà đã là ban đêm,
phát hiện trong phòng khách không có ai, phòng bếp không có ai, thư phòng cũng
không có ai, ngay cả cửa phòng của Hàn Lỗi cũng đã đóng, tôi nhận định trong
nhà chỉ có mình mình mà thôi, vì thế rất thoải mái về phòng thay đồ ngủ.
Tôi có thói quen, đó
chính là khi về nhà thì việc đầu tiên phải làm sẽ là đi thay đồ ngủ.
Khi tôi cởi hết quần áo
toàn thân chỉ còn lại đồ lót bên trong thì đột nhiên ở cửa phòng nghe thấy
tiếng Hàn Lỗi, quay đầu nhìn lại…
Một mỹ nam để trần nửa
thân trên như một bức tranh tích thủy* cứ như vậy sinh sôi xuất hiện trước mắt, mãnh liệt tác
động vào thị giác cùng mọi cảm quan khác của tôi.
(*bức tranh
tích thủy: Theo mình hiểu thì đây là thể loại tranh”Drop of water”, nghĩa cũng
như tên, khi mình search trên Google ra một loạt ảnh nghệ thuật chụp những giọt
nước đang từ từ rơi xuống, sương đọng trên lá, nói chung rất sống động, rất
thực, chi tiết hãy thử tìm hiểu xem~~~Nhìn qua nó một cái biết liền à~~Ở đây Hạ
Anh tỷ muốn ám chỉ những giọt nước còn vương trên người Lỗi ca giống tranh tích
thủy á^^ )
Hàn Lỗi đang đứng ở cửa,
toàn thân chỉ mặc một chiếc quần dài hưu nhàn trong nhà, lồng ngực hào phóng để
trần, sợi tóc đen nhánh vẫn còn vương nước, đặc biệt là trước trán, từng giọt
từng giọt cứ thế chảy dọc xuống hai má, đến cổ rồi dần dần xuống đến lồng ngực…
A! Thật sự là quá mê
người !
Tôi mãnh liệt nuốt ngụm
nước miếng, cả người chỉ mặc có đồ lót thản nhiên hào phóng xoay người đối mặt
với anh. Chỉ thấy Hàn Lỗi mắt nhìn thẳng, ngó chừng tôi, chậm rãi nói: “Anh chỉ
muốn hỏi, hôm nay em xuống bếp hay anh?”
Luôn tiện nhắc tới, hai
chúng tôi thỏa thuận thay phiên nhau vào bếp nấu cơm.
“Hay là em đi, em đổi
xong đồ ngủ rồi sẽ ra.” Tôi tỏ vẻ bình tĩnh trả lời, nhưng ánh mắt lại không
kiềm chế được liếc về phía lồng ngực thân quen kia một chút, nhớ ngày đó, tôi
đã từng sờ qua nó nha.
Đợi Hàn Lỗi rời đi xong,
tôi nhanh chóng lưu loát mặc thêm áo sơ mi cổ rộng vào, vạt áo chỉ có thể miễn
cưỡng che đến một nửa chân, trầm tư chốc lát, tôi cuối cùng vẫn là quyết định
mặc thêm chiếc quần soóc ngắn, bởi vì tối nay tôi thật sự không có đủ dũng khí
để tiếp tục nhận sự đả kích của anh mà tự vấn mị lực của bản thân, thế nên thôi
đi.
Tôi lướt qua phòng khách,
đi vào trong bếp, phát hiện ra Hàn Lỗi ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách
xem tivi, anh đã mặc áo vào. Tôi thu hồi tầm mắt, mở tủ lạnh lấy ra nguyên liệu
chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Phòng bếp nhà Hàn Lỗi
thật sự rất thoải mái, rộng rãi, sạch sẽ, đặc biệt là phần bệ bếp, nhìn qua đã
thấy thích mê rồi. Bệ bếp rất dài, lát gạch trơn bóng, dọn dẹp cũng rất sạch,
tôi ở chỗ này làm thức ăn mà bên kia vẫn còn thừa rất nhiều vị trí.
Không biết ngồi ở trên đó
triền miên sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Lúc nấu đồ ăn tôi không
nhịn được lại mơ mộng suy nghĩ một chút, ánh mắt cũng không kiềm chế được mà
hướng bên cạnh nhìn qua.
Đúng lúc này, tôi đột
nhiên cảm thấy như bị chảy máu, nhanh chóng hoàn hồn nhìn lại, thì ra là cầm
dao không cẩn thận cắt nhầm vào ngón trỏ, vết thương thoạt nhìn không sâu,
nhưng máu cứ chảy không ngừng.
Thấy tình cảnh này, tôi
phản xạ có điều kiện kê một tiếng, lập tức nghe thấy những tiếng bước chân lo
lắng từ phía sau truyền đến, vẫn còn đang hoài nghi thì cả người đã bị kéo
ngược lại, ngón tay chảy máu được ngậm vào một khoang miệng ấm áp.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh
mắt Hàn Lỗi, phát hiện trong mắt anh tựa hồ có sự trách cứ.
Hàn Lỗi nắm tay của tôi,
đem ngón tay chảy máu bỏ vào miệng mình cầm máu, rồi anh khẽ cau mày, trên mắt
kính thoạt nhìn có vết máu, xem ra là do mới vừa rồi lúc xoay người tôi nhanh
quá khiến máu từ tay vương lên kính anh.
Một phút sau, anh đem
ngón tay tôi từ trong miệng lấy ra, nhìn xuống, ừm, đã cầm được máu rồi. Anh
vẫn là không yên lòng, dán thêm cho tôi miếng băng keo cá nhân, đến lúc không
nhìn thấy vết thương đó nữa, anh mới lộ ra nụ cười.
Nụ cười mỉm của anh khiến
tôi không nhịn được tim đập rộn lên, ngay cả ngón tay bị thương cũng cảm thấy
nóng lên dị thường.
Tôi nhìn anh mang mắt
kính dính máu, bèn đề nghị giúp anh rửa sạch nó, cho nên chủ động tháo kính
xuống, đi tới bồn rửa mở vòi nước, cẩn thận tránh ngón tay bị thương ra.
Đang rửa, tôi đột nhiên
cảm thấy phía sau có một áp lực vô hình, hai bên thắt lưng xuất hiện một đôi
tay đặt lên trên bồn rửa, nói cách khác, giờ phút này Hàn Lỗi đang đem tôi khóa
giữa anh cùng bồn rửa bát.
Hàn Lỗi cách tôi rất gần,
tôi tựa hồ còn cảm thấy cả hơi thở nóng rực của anh ở trên đỉnh đầu.
Rửa sạch mắt kính xong,
tôi tắt vòi nước, xoay người.
Không đeo thêm kính, cả
người Hàn Lỗi toát ra một tà khí mê hoặc lòng người, vẻ mặt vừa có chút xấu xa
vừa vô cùng khêu gợi, trong mắt cũng hiện lên dục vọng thâm trầm hết sức quen
thuộc mà tôi đã từng thấy.
Chuyển biến này của anh
làm tôi có chút ứng phó không kịp, cho nên cứ ngây ngốc đem kính đưa cho anh,
anh cầm lấy rồi nhìn một chút, cuối cùng quyết định đem nó vứt sang bên cạnh
bồn rửa.
Hàn Lỗi nhìn tôi chằm
chằm, chậm rãi vươn tay xoa mặt tôi, tay của anh từ từ di chuyển xuống dưới
vuốt ve, qua cổ, xuống đến ng
Tôi không nhịn được khẽ
mím môi, bộ ngực bị anh xoa xoa cuồng loạn không dứt.
Nhìn anh nhếch mép mỉm
cười, tôi lập tức quyết định, nhanh chóng kéo đầu của anh xuống, hôn lên môi
anh. Ánh mắt anh trở nên kinh ngạc khiến tôi vô cùng đắc ý.
Tôi cạy mở môi anh, đem
đầu lưỡi đi vào, cùng anh dây dưa, một bàn tay khẽ nắm y phục của anh, một bàn
tay khác từ bên dưới qua lớp quần áo đi vào, xoa lồng ngực cường tráng, thân
thể anh cũng nóng rực giống hệt tôi.
Vừa mới bắt đầu, anh cứ
bị động để cho tôi hôn, cho đến lúc tôi xoa lên da thịt của anh, Hàn Lỗi lập
tức khêu gợi rên rỉ một tiếng, sau đó đoạt lại quyền chủ động, anh đem đầu lưỡi
của tôi bức trở lại miệng của mình còn bản thân thì thuận thế theo sang, cho
tôi một nụ hôn đúng tiêu chuẩn nóng bỏng cùng triền miên không dứt.
Một tay anh vòng ở ngang
hông của tôi, để cho tôi dán thật chặt vào người anh, một tay kia thì vuốt ve
bộ ngực sữa của tôi cách một lớp áo sơ mi rộng rãi.
Rất nhanh, Hàn Lỗi tựa hồ
không hề thỏa mãn với nụ hôn nóng bỏng nữa, môi của anh từ từ rời đi khỏi môi
tôi, hôn lên cổ, vừa cắn vừa gặm khiến toàn thân tôi ngập trong khoái cảm tê
dại.
Tôi cắn môi, thoải mái
buồn bực hừ một tiếng.
Lúc tôi vẫn còn đang ý
loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy thân thể bị nhấc bổng lên, theo bản năng vội
ôm chặt lấy Hàn Lỗi.
Hàn Lỗi đem hai chân của
tôi vòng quanh hông anh, cho tôi kẹp chặt vào, tiếp theo anh di chuyển mấy
bước, ôm tôi đặt lên ngồi trên bệ bếp.
Tôi ngồi trên bệ bếp, hai
chân mở ra, Hàn Lỗi chen vào giữa đứng trước mặt tôi, lúc này độ cao của chúng
tôi đã chênh lệch, ngực của tôi vừa lúc ngang tầm với đầu anh.
Hàn Lỗi vùi đầu vào trong
ngực tôi, cách một lớp quần áo nhiệt tình hôn xuống, một bàn tay chống lên bệ
bếp, tay còn lại luồn vào bên trong vạt áo sơ mi xoa lưng của tôi rồi lục lọi
đến nút thắt áo lót, cố gắng cùng nó “trao đổi”, chỉ chốc lát sau, anh đã thành
công cởi bỏ nút áo
Tay của anh từ trên lưng
tôi trượt đến trước ngực, đẩy áo lót ra, trực tiếp xoa nắn hai bầu ngực sữa.
Anh dùng ngón tay thưởng thức hai trái anh đào trước ngực tôi, thỉnh thoảng véo
nhẹ, xoa nắn một chút.
Tôi không chịu nổi ngửa
đầu rên rỉ, anh bèn dùng bàn tay vẫn còn đang đặt trên bệ bếp đem đầu của tôi
cúi thấp xuống, dùng bờ môi chặn lại tiếng rên rỉ mất hồn tiếp tục thoát ra từ
miệng tôi.
Tôi không cam lòng cứ để
anh đùa bỡn như vậy, dùng bàn tay nhỏ bé cố sức kéo áo sơ mi của anh cho đến
khi đạt được mục đích cởi nó ra của mình. Tôi giãy dụa rời khỏi môi của anh,
cau mày khó chịu tiếp tục cố gắng, anh bật cười. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Lỗi,
tôi thành công khiến cho anh và áo sơ mi của mình chia lìa, đem nó ném về phía
sau, bàn tay lại lần nữa trở về lồng ngực của anh, học theo cách của anh đùa
bỡn hai điểm nhỏ trước ngực.
Anh cũng không yếu thế,
đem áo sơ mi của tôi kéo lên đến trên ngực, bờ môi nóng bỏng lập tức hôn lên,
mút lấy, trêu chọc, đùa bỡn.
Tôi bị khoái cảm vừa thân
thuộc vừa như xa lạ này làm cho đầu váng mắt hoa, cả người cũng trở nên vô lực
yếu ớt, chỉ có thể đem tay đặt ở trên bả vai của anh, mượn sức để chống đỡ cơ
thể mình.
Nụ hôn nóng bỏng của anh
cùng hơi thở dồn dập từ trước ngực chuyển qua thắt lưng, tà ác dừng lại ở trên
rốn.
Thân thể của tôi nhất
thời càng thêm lửa nóng, dưới bụng ấm áp, một cỗ nhiệt lưu xông ra.
Tôi vỗ nhẹ bờ vai của
anh, để cho anh ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt tôi tràn đầy dục vọng cùng khát
vọng như trước. Anh nhếch môi, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khêu gợi mà xấu xa
trên khuôn mặt tuấn tú, nhìn soi mói gương mặt tôi đã sớm ủng hồng. Hai bàn tay
của anh bắt đầu chậm rãi đi tới quần của mình…
Đúng lúc ấy, vào thời
khắc mấy chốt này, điện thoại trong phòng khách không hề báo trước đột ngột
vang lên.
Tiếng điện thoại bén nhọn
khiến cho thân thể cả hai người chúng tôi đều cứng đờ, Hàn Lỗi lại dùng hai tay
một lần nữa bao quanh người tôi, dúi đầu vào hõm cổ cùng mái tóc
Chỉ nghe anh nguyền rủa
gầm nhẹ một tiếng, cả người rời khỏi tôi, đi tới gần bồn rửa cầm lấy mắt kính
đeo lên, sau đó bước nhanh tới phòng khách nghe điện thoại.
Tôi khẽ mở môi anh đào,
vẻ mặt không dám tin cùng không cách nào tiếp nhận biến cố trước mắt, tại sao
lại có thể như vậy chứ, rõ ràng đã sắp thành công rồi mà TT_TT.
Tôi vẫn duy trì bộ dạng y
phục không chỉnh tề ngay ngắn đó cho đến khi Hàn Lỗi một lần nữa trở lại trước
mặt mình.
Đeo kính lên, anh đã hoàn
toàn thay đổi, không còn nhiệt tình giống như lúc trước, trong mắt cũng xuất
hiện thần sắc thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú ửng đỏ giúp tôi đem áo lót cài lại,
sửa sang lại y phục cho tốt rồi ôm tôi rời khỏi bệ bếp.
Xem vẻ mặt tôi ngây ngốc
đứng đó, anh ở đỉnh đầu tôi khẽ ho nhẹ một tiếng, dùng thanh âm nhẹ nhàng khoan
khoái nói: “A, cái kia, bạn của anh đột nhiên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, vậy em,
ừm…ý của anh là, anh không ăn ở nhà, đi ra ngoài gặp bạn, cái đó, hm…em tự mình
giải quyết bữa tối được không? ”
Tôi cúi đầu gật đầu,
không có nhìn.
Thấy tôi gật đầu, Hàn Lỗi
tựa hồ như phào nhẹ nhõm, sau đó bình tĩnh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng bình tĩnh
cùng vẻ mặt lí trí vừa rồi của anh, tôi không kìm được dùng hai tay ôm lấy cơ
thể, cảm giác cuồng nhiệt nóng bỏng như lửa cháy khi nãy vẫn còn đọng lại ở
trên người, nhưng là tại sao giờ phút này anh lại cho tôi một ý nghĩ phảng phất
như nhiệt tình cùng triền miên khi nãy chỉ là cảm giác của một mình tôi thôi vậy.
Tại sao có thể như thế
ah...
Ai có thể nói cho tôi
biết đây là tại sao a! A! A! A! A...