Một con người khác của
anh sau kính ư?
Hàn Lỗi khêu gợi liếm
liếm đôi môi, nở nụ cười xấu xa nói: “Em không biết sao?”
Trong phòng đèn không m
lớn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ mờ, khiến cho cả gian phòng được chiếu
sáng nhẹ. Đừng hỏi tôi đây là tại sao, mẹ chồng tôi nói đó là bởi vì nội dung
kế hoạch cần, dưới tình huống mờ mờ ảo ảo như vậy, cảnh
vật phải nói là hữu tình, mê hoặc vô cùng.
Lúc này Hàn Lỗi đã giãy
dụa đứng dậy ngồi dựa vào đầu giường, đầu tóc hơi rối, áo quần xộc xệch, cả
gương mặt tuấn tú đều đã đỏ lên, hô hấp dồn dập, phát ra hơi thở nóng rực.
Anh vẫn nắm tay tôi để
trên mặt mình như cũ, vẻ mặt gợi cảm say mê, đôi tròng mắt ý đồ rõ mười mươi
chớp chớp nhìn chằm chằm tôi tựa như cái cách loài dã thú hưng phấn ngắm nghía
con mồi của mình vậy.
Không khí mờ ám trong
phòng làm tôi có chút không thở nổi, mà ánh mắt nóng bỏng của Hàn Lỗi lại càng
làm cho tôi có loại cảm giác hít thở không thông.
“Giúp anh đem quần áo cởi
bỏ được chứ? Anh nóng!” Hàn Lỗi dùng thanh âm mặt dày có chút làm nũng nói.
Tôi nuốt một ngụm nước
bọt, dưới ánh nhìn soi mói của anh nhẹ gật đầu, sau đó anh mới chịu buông lỏng
tay của tôi ra.
Được rồi, tôi thừa nhận
là mình vừa run rẩy vừa giúp anh cởi quần áo, nhưng mà không có biện pháp khác
nha, người đàn ông này dưới tác dụng của xuân dược mà mẹ chồng tôi ám toán đã
phát ra hormone phái nam với uy lực cường đại nhất, vừa hấp dẫn vừa dụ hoặc làm
cho người khác không thể bỏ qua được a.
Tôi tận tâm tận lực giúp
anh cởi nút áo sơ mi, đã mấy lần đụng chạm vào da thịt bên trong, ách, nhiệt độ
này, thật đúng là cao không phải bình thường, đầu ngón tay như chạm vào lửa
nóng, xúc cảm từ đó nhanh chóng lan ra khiến toàn thân tôi vì thế cũng nóng rực
không kém.
Bởi vì anh thoạt nhìn
không có khí lực gì, vì thế tôi để cho cả người anh tựa vào vai mình, có thể
thuận lợi đem áo sơ mi cởi xuống.
Hàn Lỗi đem cả mặt mình
vùi vào mái tóc của tôi, hơi thở nóng rực cứ như vậy không chút nào giữ lại phả
lên cổ làm cho tôi run rẩy không thôi, thấy vậy, anh cúi đầu cười khẽ một
tiếng.
Không đợi tôi hiểu được
nụ cười bí hiểm này, anh đã đột nhiên xoay người, trong nháy mắt, tôi đã bị anh
đặt ở phía dưới thân.
Hàn Lỗi mở rộng hai chân
ngồi chồm hỗm trên thân thể tôi, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, trong mắt
toát lên dục vọng trắng trợn hết mức.
Nhìn Hàn Lỗi ngồi trên
người mình, tôi cảm giác có chút quen thuộc. Được rồi, so với lần trước đại não
hỗn độn một mảnh, cái gì cũng không nhớ được hết thì bây giờ tôi đang hết sức
tỉnh táo, và có cảm giác muốn chết ngay đi cho rồi.
Hàn Lỗi dùng ngón tay nhẹ
nhàng di chuyển trên mặt tôi, từ cổ xuống đến ngực. Khi ngón tay anh hoạt động
không ngừng, tôi nghe thấy hết sức rõ ràng thanh âm tim mình nhảy lên nhảy
xuống với tốc độ không thể kiểm soát. Oa, tôi thương trái tim nhỏ của mình lắm
a!
Nhìn vẻ mặt vừa tà khí
vừa gợi cảm trí mạng của Hàn Lỗi, tôi nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,
cho nên theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm cho nhuận đôi môi anh đào.
"A!" Hàn Lỗi
đột nhiên nhắm mắt lại thống khổ rên rỉ một tiếng.
Trong nháy mắt, anh đem
thân thể mình đè xuống, trực tiếp bắt được môi cùng lưỡi của tôi.
Nụ hôn của Hàn Lỗi lúc
thì dồn dập điên cuồng, lúc thì triền miên chậm chạp, khi lại nhẹ nhàng nhấm
nháp đầu lưỡi, lúc lại nhẹ mút môi của tôi…
Tôi bị kỹ thuật hôn môi
cao siêu của anh khiến cho cơ hồ quên luôn hô hấp, nhưng mà vẫn không dứt ra
được khỏi nụ hôn nóng bỏng này. Khi hôn tôi, anh cũng không chịu ngồi yên, một
tay lưu loát cởi bỏ nút áo trước ngực, một bàn tay khác hướng bắp đùi của tôi
bắt đầu sờ soạng.
Tay của Hàn Lỗi giống như
đang làm ma pháp vậy, mỗi chỗ bị anh đụng chạm đến sẽ làm cho tôi cảm thấy hết
sức thoải mái cùng tê dại, mà cho dù chỉ là một nụ hôn thôi cũng khiến tôi vô
cùng thích thú.
Trời ạh, mẹ chồng yêu
quý, mẹ xác định người này lúc trước thật sự không có chạm qua phụ nữ sao?
Hàn Lỗi đem nội y của tôi
tháo ra vứt xuống giường, rời khỏi đôi môi tôi rồi hướng đến bộ ngực tiến công,
ngón tay thon dài vẫn không ngừng vuốt ve cổ cùng xương quai xanh của tôi.
Tôi bị anh trêu chọc cho
toàn thân mềm nhũn, hai tay vô lực nắm lấy ga trải giường, từ trong miệng phát
ra những tiếng rên rĩ đứt quãng thành từng chuỗi nhỏ. Hàn Lỗi cởi bỏ váy của
tôi cùng món đồ cuối cùng dưới thân, bàn tay to không khách khí xoa nắn bắp đùi
trắng trẻo, nụ hôn cũng từ từ dời xuống tới rốn, rồi tôi cảm giác hai chân bị
anh nhẹ nhàng mở ra, rồi nụ hôn cũng đi tới bên đùi, rồi xuống đến…
Tôi khẽ nhỏm dậy, đỏ bừng
cả khuôn mặt nhìn kẻ đang chôn mặt giữa hai chân mình, ah, tư thế cùng cử động
của anh thật sự là làm cho người khác phải cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ thân bị anh trêu chọc
vừa thoải mái vừa ướt át, rốt cuộc, anh thoả mãn cười tà mị rời khỏi thân thể
tôi, liếm liếm môi của mình, hai tay cởi bỏ quần dài của mình, sau đó là bên
trong…
Khi anh lần nữa đặt thân
ở trên người của tôi, tôi rõ ràng có thể cảm thấy được anh tách hai chân mình
ra thật rộng, tiếp theo, anh động thân, sự trống rỗng bên trong cơ thể tôi sau
một khắc nhanh chóng bị lấp đầy.
Tôi khẽ cau mày cố thích
ứng sự hiện hữu của anh, không có cách khác, tôi mới là lần thứ hai thôi nha.
Hàn Lỗi vẫn giống như lần đầu tiên bất động chờ tôi quen hơn, cũng không hôn
tôi nữa, từ trên mặt anh mồ hôi ẩn nhẫn rơi xuống.
Đột nhiên, anh cúi người
bên ở tai tôi nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Nói xong, anh luật động.
Dù sao cũng là bị hạ độc,
cho nên mọi người có thể tự tưởng tượng xem anh có bao nhiêu sức lực cùng điên
cuồng a. Tôi bị sự cuồng nhiệt này doạ cho kinh hãi, việc duy nhất có thế làm
cũng chỉ có thể là tận lực đuổi theo tốc độ của anh, tin tưởng anh, tuỳ ý anh
đem tôi mang tới thiên đường của khoái cảm kỳ diệu nhất.
...
"Phù..."
Tôi ngồi dựa vào đầu
giường, dùng chăn đơn phủ ở trước ngực, tay phải cầm lấy thuốc lá hít một hơi,
hướng về phía không trung thở ra một vòng khói tao nhã mất hồn
Đầu chuyển hướng sang Hàn
Lỗi nằm bên cạnh đã mang kính vào, chỉ thấy vẻ mặt anh giống hệt như cô gái nhỏ
núp ở bên trong chăn đơn lạnh run, yếu ớt đáng thương, hết sức mê người.
Tôi vỗ vỗ bả vai khẽ run
của anh, vừa giống như an ủi vừa như hứa hẹn nói "Em sẽ chịu trách
nhiệm."
Vẻ mặt anh sợ hãi nhìn
tôi, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy nói “Em nói lời phải giữ lời đó nha!”
Thế là tôi yêu thương đem
anh ôm vào trong ngực, dùng loại nụ cười như lừa gạt trẻ nhỏ nói: “Dạ, em nhất
định sẽ nói lời giữ lời.”
Cuối cùng, chúng tôi song
song mang theo nụ cười tiến vào mộng đẹp.
……
Trở lên ——
Đương nhiên đó là ảo
tưởng xa xỉ của tôi, sự thật thực ra như thế này…
Không biết đã cùng nhau
làm mấy lần, đến khi dần dần thanh tĩnh lại, tôi nhìn thấy vẻ mặt vừa thoả mãn
vừa thưởng thức của Hàn Lỗi. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, tôi cả kinh dùng
ngón tay run rẩy chỉ vào anh, cái miệng nhỏ nhắn lắp bắp nói: “Ạnh, anh, anh…”
Anh một tay chống đầu,
dùng nụ cười giống như lừa gạt trẻ con nói: “A, xem ra là em đã phát hiện ra
cái gì rồi phải không?”
Đúng, tôi đã phát hiện
ra, anh mang mắt kính vào cùng với lúc không mang hết sức khác biệt, cực kỳ
khác biệt, khổng lồ, kinh khủng, vô cùng vô cùng khác nhau.
Hàn Lỗi cười, nụ cười kia
đến là rực rỡ, trong mắt cũng xuất hiện thần sắc đầy khen ngợi đối với tôi.
Anh cắn nhẹ ngón tay tôi,
cười nói: “Ha ha, không sai, chính là như em nghĩ, như vậy, em đã nghe qua ‘Mắt
kính của quỷ’ bao giờ chưa?”
“Mắt kính của quỷ” tôi
cũng đã từng nghe nói qua, thậm chí xem, đáng tiếc đó lại là thứ không thể chơi
đùa, đại loại mà nói thì đó chính là một chiếc mắt kínhảm án “công thụ”.
Nghe nói một người đàn
ông buôn bán thất bại vô tình gặp gỡ một người đàn ông thần bí khác, đạt được
một bộ mắt kính thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng sau khi anh đeo chúng
lên thì kỳ tích xảy ra, chẳng những việc làm ăn trở nên thuận buồm xuôi gió,
ngay cả khí chất tiểu thụ cũng thoáng cái chuyển thành đế vương công…
Được rồi, những gì tôi
vừa kể thật ra là ở trong một bộ manga, một trò chơi đam mỹ*mà thôi.
(*đam mỹ:
thể loại tiểu thuyết Trung Quốc nói về tình yêu giữa nam với nam, nàng nào là
hủ nữ sẽ hiểu, ta không có cái thú mê BL nên chỉ hiểu sơ sơ qua đọc các thể
loại nói về gay với hủ nữ thôi~~Tìm đọc “Hủ nữ Gaga” là một ý tưởng không tồi.
Đảm bảo các nàng cười đến rụng răng luôn >_
Dĩ nhiên, thông minh như
tôi biết chắc rằng trọng điểm không nằm ở chỗ nội dung vở kịch “Mắt kính của
quỷ” hay chuyện công thụ, vấn đề ở chỗ mắt kính, đúng, chính là mắt kính có vấn
đề. (???_ _!)
Chẳng lẽ...
Hàn Lỗi thấy vẻ mặt tôi
sáng sủa hẳn lên, cả người dựa vào thành giường, bộ dạng thoải mái nhàn nhã, dễ
dàng giải thích. “Em cũng hoài nghi mắt kính có vấn đề đúng không? Haha, làm
thế nào giải thích bây giờ nhỉ, dĩ nhiên, thật ra mắt kính đúng là có vấn đề,
nhưng có chút khác nhau, ví như, chỉ khi đeo kính lên thì anh mới có thể trở
nên vô hại cùng bình tĩnh…”
Được rồi, tôi có thể giải
thích ngắn gọn lại là: Hàn Lỗi là một người đàn ông có đồng thời hai tính cách,
trong đó một mặt nhiệt tình, điên cuồng, sinh động, mặt khác thì bình tĩnh,
tỉnh táo, mà khi anh ý thức được mặt “nghiêm trọng” của vấn đề này thì một lần
tình cờ, nghe nói là hồi tiểu học, anh phát hiện khi mình đeo kính lên thì có
thể giống như kỳ tích nén lại xao động trong cơ thể, hơn nữa có thể đối nhân xử
thế tương đối hoà ái, vì thế anh mới giữ nguyên bộ dáng độc thân, cự tuyệt quan
hệ nam nữ cho đến bây giờ, đến tận lúc bị người nhà hoài nghi là đồng tính
luyến ái, anh mới quyết định phóng túng bản thân một lần, rửa sạch “tội danh” kia,
sau đó, anh gặp được tôi…
Tôi trợn mắt há hốc mồm
tiêu hoá lời giải thích của Hàn Lỗi, rốt cục nhịn không được vươn tay sờ lên
tráxác định xem nó có nóng rần lên hay không.
“Anh xác định là không
phải xem manga cùng chơi trò chơi đam mỹ nhiều quá sao?”
Haizzz, tôi thừa nhận là
tôi không tin, dù sao điều này cũng thật sự làm người ta cực kì khó tưởng tượng
nha.
“Ai dà, xem ra là em
không tin anh rồi.” Hàn Lỗi dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói. “Bất quá anh hiểu, thời
gian sẽ khiến em từ từ tin tưởng, cho nên, đừng lo lắng, cứ từ từ tiếp nhận mọi
thứ thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm anh,
đột nhiên nhanh chóng bò qua người anh, vươn tay bắt lất mắt kính đặt trên tủ
đầu giường sau đó đeo lên trên mặt anh.
Quả nhiên, tròng mắt vốn
sáng ngời vừa tà mị vừa nóng bỏng dần dần trầm xuống, cả người cũng tràn ngập
khí thế điềm tĩnh cùng bình ổn.
Chẳng lẽ, đó là sự thật?
Đột nhiên, Hàn Lỗi cúi
đầu khẽ nở nụ cười, cuối cùng còn không nhịn được cất tiếng cười to.
Tôi nhìn Hàn Lỗi giống
như là bị cởi bỏ ốc vít kiềm chế mà cười không ngừng, cảm thấy hết sức kỳ quái,
cũng không khỏi cảm thấy một tia bất an
Tiếng cười kéo dài một
lúc, Hàn Lỗi mới từ từ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sau chiếc kính đột nhiên
sáng lên, thậm chí mang theo một tia đùa giỡn, anh lấy kính xuống, đem nó thả
vào tủ đầu giường một lần nữa, sau đó vân vê mái tóc tôi, đem nó thưởng thức ở
trong tay, vẻ mặt tà ác cười nói: “Ai da ai da, quên mất nói cho em biết, đối
với người bị anh nhắm trúng, mắt kính này sẽ không có tác dụng gì hết, nói cho
đơn giản dễ hiểu chính là, ở trước mặt của em, cho dù có đeo kính lên, anh vẫn
chỉ là anh, duy nhất, thật sự, đích xác chính là anh mà thôi!” (tức là kẻ thú tính thích nhấm
nháp vợ _ _!)
Tôi bị biến cố trước mắt
doạ cho sợ đến cười khan hai tiếng theo bản năng, chẳng lẽ tôi nên cảm thấy
vinh hạnh hay sao?
Tôi cố ý đem ánh mắt dời
tới nơi khác, chính là không thèm nhìn anh, đột nhiên tên đó lại dựa vào người
tôi, ở bên tai tôi thổi khí giống như bất đắc dĩ nói: “Ai nha nha, xem ra mẹ bỏ
thuốc liều lượng hơi lớn a, làm sao bây giờ, anh lại muốn làm…”
Làm, làm, làm... Anh nói
anh lại muốn làm?
Hơn nữa! Anh cũng rõ ràng
biết chuyện mình bị mẹ bỏ thuốc!
A! Mẹ chồng yêu quý ah!
Người hoàn toàn là con cừu con cho con trai của người lừa gạt rồi!
Tôi một tay chỉ chỉ vào
lồng ngực đang đè xuống của anh, khoé miệng co giật nói: “Cái kia, có chuyện gì
thì từ từ nói cho tốt đã a…”
Quả nhiên, Hàn Lỗi là một
người đàn ông tốt, về phương diện trả lời câu hỏi cũng là kẻ thật tốt bụng, cho
nên anh đáp trả lại lời của tôi bằng một nụ hôn nóng bỏng đầy huỷ diệt…
= =
Ngoài cửa sổ trăng sáng
không cẩn thận mắt thấy hết thảy trong phòng, cho nên bụm mặt xấu hổ bay đi,
cũng cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi bây giờ a..."