Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Nhanh chóng ăn luôn cả quả táo trên bàn, ta nha nhẹn
đặt bát cơm lên bàn, vỗ bàn một cái, hai tay chống đỡ bàn, đứng từ
trên cao nhìn xuống Tiêu Quân, tư thế như vậy, thoạt nhìn có vẻ rất khí thế nha

“Tiêu Quân ngươi khinh thường người khác quá
đáng, ngươi cũng đừng lấy việc này thử ta, ta không phải người xem thường
ngươi, vài năm gần đây quả thật trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái, trong lòng ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không cần ai tới nhắc nhở.
Ta cũng rất muốn vứt bỏ tình cảm mình dành cho Mộ Dung Cạnh, kia dù sao
cũng là chuyện khi ta còn quá trẻ, mọi thứ sớm đã qua đi, hắn hiện tại đi
hay ở, liên quan gì đến ta, còn chưa kể đến hắn đã có vợ ,ta chưa điên mà đi
quan tâm tới hắn! Tiêu Quân, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta rất cảm
kích, ngay cả trong lương tâm ta cũng biết ngươi rất tốt với ta, ngươi
rất toàn tâm toàn ý với ta, không cần ta đến đáp gì? Khi đó ba ta mất, ngươi cho ta việc làm, giúp đỡ ta, ta quả thực luôn coi ngươi là thần
tượng, một lòng sùng bái ngươi, những gì ngươi nói, ta tuyệt đối không hề
quên, ngươi nói « Ngôn Tử ,ngươi không cần cảm kích ta, ta vì coi trọng
ngươi nên mới tận tâm hỗ trọ.”

Ta hít một hơi thật sâu, nhanh tay cầm lấy cốc thủy
tinh bên cạnh, uống một hơi hết nước bên trong lấy thêm can đảm, tiếp tục
nói:“Ngươi ngay từ đầu đã thích bắt nạt ta, ta có nói cái gì sao ? Sau lại
còn theo ngươi, ta Ngôn Tử Kỳ không phải là một nữ nhân bừa bãi,
lại không muốn yêu thêm lần nữa, mấy năm nay ta theo ngươi, tuyệt đối trước sau
không hề yêu thích ai nữa, cho nên ngươi không cần lấy Mộ Dung Cạnh ra để thử
ta.”

Chờ đấy Tiêu Quân, chỉ hai ba câu
nói của ngươi mà ta đã có thể bạo lên như vậy, có điều rống lên như
vậy, tuy cổ họng đau nhưng ít nhất tâm tình thấy rất thoải mái, ta không
phải sợ hắn lấy Mộ Dung Cạnh ra làm cớ, mà là chịu không nổi khi Tiêu
Quân nhắc tới Mộ Dung Cạnh, lời nói của hắn như khiến ta phải nhớ lại chuyện
xưa, khiến ta bứt rứt không yên nổi

Tiêu Quân cũng đã sớm buông bát cơm, lẳng lặng
nghe ta nói, lặng im một chút sau đó mới nở nụ cười hắc hắc:“Những lời hôm nay
của ngươi,ta sẽ nhớ kỹ! Tuy rằng ngươi không muốn hỏi, nhưng ta vẫn muốn nói,
Mộ Dung Cạnh trở về là vì được điều động công tác, hơn nữa, hắn ly hôn .”

Hắn ly hôn !! Bỗng nhiên giống như có một tia sét đánh
qua đầu ta……, nam nhân ngu ngốc kia ly hôn sao? Ta nháy mắt ngã xuống ghế, nhìn Tiêu Quân chằm chằm, thật không ngờ, những lời hắn nói còn có
thể đáng sợ như vậy, nếu hắn nói hôm nay là ngày tận thế, chắc ta cũng tin
không dám nghi ngờ.

“Tiêu Quân ngươi…… Ngươi vì sao muốn ta chú ý hắn?”Nam
nhân này quả nhiên rất rảnh rỗi, những việc một ngày hắn cần phải làm còn
chưa đủ bận hay sao, vậy mà vẫn có thời gian để ý mấy việc này, hơn nữa,
Tiêu Quân hình như nắm rất rõ Mộ Dung Cạnh !

Chỉ thấy hắn đứng dậy, đi đến phía sau ta, nhấc bông
ta, ôm vào trong lòng, thấp giọng nói bên tai ta:“ Những chuyện gì có liên quan
đến ngươi , ta đều để ý.” Nói xong còn không quên dùng đầu lưỡi liếm vành tai
ta, nháy mắt kích thích ngọn lửa trong ta!

Hắn đây là đang nói lời tâm tình sao? Ta phát 囧 nghĩ.

Đang lúc ta không biết phải đối mặt với hắn thế nào
thì điện thoại vang , hắn vớ lấy điện thoại, chỉ nghe hắn « ân »vài
tiếng, sau đó dập máy,“Có chút việc cần đi xử lý, có chuyện gì cứ gọi điện cho
ta”

“Ân.” Ta cứng ngắc gật đầy, cảm thấy

vừa rồi bọn ta nói chuyện nhưng giống cãi nhau hơn, vâỵ mà thái độ của hắn
giống như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn hắn rời đi, tùy tay với lấy áo khoác trên
ghế sôpha, đột nhiên xoay người nhìn ta, có điểm do dự nói:“Ngôn Tử,
những lời nói khi đó, ngươi để ý sao?”

Ta sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, hắn đang
nói cái gì vậy, theo bản năng lắc đầu, ở bên hơn nhiều năm như vậy, ta
nghĩ hắn sẽ không để ý, kỳ thật ta cũng không xác định.

Bây giờ, cchir còn mình ta trong nhà, ta lại tiếp tục
ngồi như con ngốc

Hắn nnd, Mộ Dung Cạnh cư nhiên về nước ! Nhưng lại ly
hôn !! Tin tức như vậy, tâm không còn bình yên nữa mà nhảy dựng lên, ta lại suy nghĩ đến Tiêu Quân, hắn trước khi rời đi còn liếc ta một
cái, trong mắt hắn toàn là băng giá, lạnh lùng

Càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng giận
hơn, “Bùm bùm……” Một bàn ăn đầy mỹ vị ngon lành đã bị ta cho thành rác
rồi

“Mẹ nó, lão nương ta không thể sống yên bình được
sao!”

Đến quán bar khi thời gian mở cửa còn chưa tới, tất cả mọi người mới đang bắt đầu dọn hàng, ta vừa vào cửa, liền bị quản
lí cùng bồi bàn túm chặt tay, lôi kéo ta không chịu buông tay, hai mắt rưng
rưng, ủy khuất đối ta oán giận:“Lão bản nương ngươi định tính sao, hôm qua
buoir chiều có cuộc điện thoại dành cho ngươi, là cuộc gọi của người kia!”

“ Cuộc gọi của người kia?”Cuộc gọi dành cho ta, quả
nhiên là nói chuyện với người ấy thì tâm tư sẽ thật bất lương nha, hắn căn bản chính là khắc tinh của ta

“Đúng vậy, ta gọi điện cho ngươi mà ngươi tắt máy a.”

“……” Quả nhiên là trong truyền thuyết nói vương là
những người giỏi, thực bội phục ai chịu đựng nổi tên này, cư nhiên mỗi
ngày có thể bày ra mấy cái trò « sởn da gà » này!

“Có rắm mau phóng,nói vào trọng điểm!” Ta chà xát cánh
tay đang nổi da gà, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.

“Nga nga, hai ca sĩ được tuyển đều đã đến
để phỏng vấn , ngay tại bên kia, ngươi đi nhìn xem đi!” Đàm Lượng chỉ tay sang
bên kia vũ đài, nói với ta.

“Đợi chút…… Dựa vào đâu a, không được túm tay áo
ta, chưa thấy qua một kẻ nào « hai nửa » : như ngươi!” Ta bỏ tay
hắn ra,“ Phỏng vấn không phải là ngươi phụ trách sao?” Vừa nghe đến mấy
thứ liên quan đến âm nhạc, ta liền phiền chán, đã vậy còn bảo ta đi xem
phỏng vấn, kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng mà, không chừng sẽ
chẳng ai đạt yêu cầu của ta, tốt nhất là đừng nói với ta về âm nhạc

“ Quản lí là phải quản lí tất cả mọi việc, đâu phải
nói chia là chia được, chúng ta phải cùng nhau phỏng vấn thì mới tìm được người
thích hợp, lão bản nương không đi cùng, nhỡ may ta chọn người không thích
hợp, ngày mai biểu diễn ai cho ai xem a, muốn ta đi xướng tam ca sao!?”

“……” Tiếp tục trừng mắt, nhếch nhếch khóe

miệng:“Dựa vào đâu a…… Ngươi nha đi xướng tam ca cũng không bằng ta đi xướng
hai con hổ!”

“Ân, lão bản nương muốn xướng mấy con hổ cũng
được, hẳn là cũng thực không sai, nhưng là ngươi vừa muốn chế rượu, vừa muốn ca
hát, thật sự rất vất vả a , tốt nhất cứ để ta xướng tam ca đi, ta……”

“Câm miệng cho ta! Người ở đâu? Mang ta đi qua,đưa ta
đến đó, sau đó ngươi đừng có đi theo ta nữa!” Nếu hắn không biến đi, ta sớm
muộn cũng bị hắn chọc cho tức chết

Đến phỏng vấn cũng không nhiều lắm, có ba tiểu
cô nương, tiểu tử bộ dạng còn non nớt, diễn tấu đứng lên, là dàn nhạc nghiệp dư
nên diễn cũng ra khuông ra nhạc, nhưng khi đội đầu tiên xướng âm cao, ta trên
mặt hiện đầy vẻ bế tắc

Tuổi chênh lệch quả nhiên gu âm nhạc cũng khác, không phải là ta không chú ý, ta đã muốn xuất ra 200% lực chú ý, còn cố
hết sức nghe bọn họ xướng nhạc, nửa ngày sau, trừ việc màng nhĩ cứ
ong ong,nhức hết cả đầu, còn lại ta thật sự nghe không nổi cái gì
nữa

“Các ngươi đều là đang xướng nhạc sao?” Ta vỗ vỗ lỗ
tai hỏi, tuy rằng cực độ không ủng hộ, nhưng cũng khó mà nói cái gì, dù
sao cũng chỉ là mấy đứa trẻ con, cũng không nên phê bình quá đáng, dù có loại
thì cũng chỉ nên góp ý vài lời nhẹ nhàng.

Nhìn thấy bọn họ đồng thời gật đầu, ta thở dài, quên
đi, xem ra việc phỏng vấn hoàn toàn không hợp với ta, chỉ có thể dùng
phương pháp của chính mình.

“Các bạn xướng cho tôi nghe một ca khúc
trữ tình đi, tôi muốn chậm , càng chậm càng tốt!” Vỗ vỗ tay, ta cười, ra
yêu cầu cho bọn họ, nhìn bọn họ biểu tình ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy
màng nhĩ không còn đau nữa!

Tiểu Cẩn đi tới mang đồ uống cho ta, nhỏ giọng
nói:“Ngôn Tỷ ngươi mà cũng đi khi dễ trẻ con?”

Ta liếc mất một cái xem thường,“Đi đi, mắt ngươi
để đi đâu mà bảo ta khi dễ bọn họ, từ đầu cho tới cuối là bọn họ khi dễ
lỗ tai ta!”

“Vậy thử xem đội thứ hai đi.” Hắn hảo tâm nhắc nhở ta, xem ra trong mắt mọi người, ta đúng là mù âm nhạc, thế nên bọn họ cũng
chả ai thèm chấp ta!

“Ân, ít nhất nghe qua không làm cho ta cảm giác quá
mức thống khổ.” Ta gật đầu.

“Cân nhắc tiêu chuẩn của ngươi thật quá là quái dị.”
Tiểu Cẩn mắt trợn trắng.

Quả nhiên đội thứ hai tên Sky có chủ xướng giọng rất
cao, xướng cao cũng khiến ta thâm lòng, đầu năm nay, những người có thể
xướng được như hắn quả thật rất ít!

Cho nên rất nhanh ta liền đồng ý cho họ ngày mai tới

diễn.

Tiểu Cẩn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta:“ Người
ta tuyển là tuyển nhạc sôi động, ngươi cư nhiên lại chọn kẻ xướng nhạc
trữ tình, thật không biết nên nói ngươi ngớ ngẩn hay là lạc loài đây!”

“ Ngươi đúng là không biết gì, chỉ biết thích
các thiếu gia công tử thôi!” Ta vỗ vỗ mặt hắn, cười gian tà trêu chọc.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiểu Cẩn mặt đỏ
bừng, dậm chân“Ngôn tỷ, ngươi không được nói lung tung!”

“ Có người thẹn quá hóa giận rồi a!”

“ Ta không biết, ngươi khi dễ ta ! Chán ghét……” Tiểu
thí hài dậm chân,chạy về quầy bar , cũng không quên liếc ta một cái
ớn lạnh.

Ai, người trẻ tuổi rất dễ kích động, khi dễ người trẻ
tuổi cảm giác rất thích nha!

Sau một ngày buồn bực như vậy, giờ mới cảm thấy được
giải tỏa chút chút, hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của ta, đúng như Tử Phàm
nói “ không có chút tư vị gì hết” Chỉ thỉnh thoảng trêu bọn họ may ra mới
mang lại chút tư vị cho ta

Đến khoảng 10h, trong quán bắt đầu náo nhiệt
lên, nhìn cửa không ngừng bị mở ra, nhìn từng đám thân ảnh đủ màu
bước vào, trông họ thật giống rmb ( tiền) đủ mệnh giá của ta ( Nhím : =_=’), ở trước mặt ta đi qua đi lại, loại cảm giác này thật sự quá sung sướng.

Vài năm trước, cha ta đột nhiên qua đời, quán
bar lớn như vậy, đột nhiên toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người ta, đối
với việc gì ta cũng không hiểu, cái loại cảm giác lúc ấy thật sự bất lực.

Bà ngoại mỉm cười cổ vũ nói “ Tử Kỳ, ngươi nhất định
sẽ làm được!”

Nhưng đối với mấy việc này, ta căn bản vẫn không làm
nổi, từ nhỏ đến lớn, cha chỉ dạy cho ta cách xài tiền, hắn nói chỉ cần
hắn kiếm tiền là đủ! Chỉ cần có ai muốn giữ quán, hắn lập tức sẽ nhượng lại
ngay

Ta lúc đó còn chưa thực sự trưởng thành mà đã phải
gánh vác, như vậy có phần quá sức? Tiêu Quân tuy rằng giúp ta rất nhiều, nhưng
hắn giúp cũng có mục đích cả, hắn theo đuổi ta, sờ soạng ta, đến
khi quán bar đóng cửa, mới kéo ta đi, có lẽ thất bại của ta chính là chịu
thua hắn quá sớm, đổi lại hắn cũng dạy ta rất nhiều điều.

Nhớ lại mấy năm nay, theo Tiêu Quân học hỏi không ít
thứ, ví dụ như phải kinh doanh quán bar thế nào, ví dụ làm sao để có thể
sống cùng nhau, ví dụ như làm thế nào để đùa giỡn người khác, làm thế nào
để nhanh chóng trở thành phu nhân Tiêu lão Đại, cùng với khinh bỉ tình
yêu là thế nào, đối với “Tình yêu” Tiêu Quân đánh giá như sau : Tình yêu chính
là tác dụng phụ của thuốc phiện, dây dưa là “Thích ”, yêu càng
nhiều là “Thảm ”, loại này khiến con người ta nhu nhược, không thể nào
dứt khỏi dù biết nó nguy hiểm

Ngẫm lại cũng đúng, ta chỉ vì một thứ tình cảm đơn
phương, mà phải dày vò bản thân vài năm, kết quả là ngoài thống khổ
ra, không có bất cứ lợi ích nào, “ yêu” chính là tự chui vào bẫy, khi yêu thì ngọt ngào, đến lúc chán thì vứt đi, ta cũng không tin, làm gì
có thứ tình yêu bất tử?!

“Vì sao nó trở về đến hai giờ, Ngôn Tử, theo ngươi là
vì sao?” Triệu Thiên ghé vào quầy bar nói liên miên cằn nhằn, tươi cười vẫn như
cũ thực dâm – đãng, mỗi lần nhìn đến hắn cười như vậy, cảm giác giống như
đang bị lăng – nhục vậy, đừng nghĩ sai lệch, không cần đến cảm giác mà ngay cả
mặt hắn cũng hiện ra hai chữ đó rồi

“Cái gì vì sao? Ngươi nói cái gì ta không hiểu?” Ta

hỏi hắn.

“Ngôn Tử , ta nói lâu như vậy, ngươi ngay cả một câu
cũng không cho vào tai, thật khiến ta rất buồn nha!” Tiểu thái tử vỗ vỗ
cái bàn, thanh âm tràn ngập ủy khuất.

Ta mắt trợn trắng, ngươi Triệu Thiên ở
trong mắt ta từ khi nào lại tự cho mình là một thứ vô hình chứ, không
phải ngày hôm qua ta vừa hôn hắn một cái đó sao, thật đúng là thay đổi
quá nhanh mà? Hừ, cứ làm như ủy khuất lắm không bằng! Nghĩ đến đây, ta nhịn
không được, quay sang liếc Tiểu Cẩn một cái xem thường, ngươi nha có giỏi thì
ra đây cùng tỷ tỷ nói chuyện, đừng đứng phía sau như rùa rụt cổ
thế, hiện tại đầu năm nay, ngươi đã qua cái tuổi ngây thơ rồi nha!

Hít một hơi thật sâu, ta cố nặn ra một nụ cười
đầy dối trá dành cho tiểu tổ tông,“Vậy ngươi nói tiếp một lần, vừa rồi ta mải suy nghĩ không chú ý nghe.”

“Ân, đây là một câu hỏi cân não, một máy
bay chạy bằng năng lượng mặt trời, theo a bay đến b , hết 1 giờ, trở về từ b
đến a, lại hết 2 giờ, vì sao nó bay trở về đi muốn hai giờ đâu?” Triệu thiên
cười đến thực sáng lạn.

Tiểu hài tử thật đúng là ngốc, lớn đùng như vậy mà vẫn
còn chơi mấy trò cân não của trẻ con! Mồ hôi lạnh……, , có điều, lấy mấy câu hỏi
cân não này đi tán gái, cũng là rất mới mẻ , xem ra đây cũng là một sáng kiến!

Đem rượu vừa điều chế ra đổ vào ly, ta suy tư một
chút:“Chẳng lẽ khi nó bay từ a đến b là thời điểm có mặt trời, lúc
đi từ b đến a là lúc không có mặt trời!”

“Phốc……” Người cười ta cư nhiên lại là Tiểu Cấn,
thấy ta quay lại nhìn, hắn cũng lỉnh đi mất

“Cười gì, ngươi có biết đáp án?”

Triệu thái tử cũng vui vẻ ha ha cười:“Ngôn Tử ngươi
thật tài tình, năng lượng mặt trời làm cho ngươi nghĩ ra đáp án đó, đáp án này mặc dù có liên quan tới khoa học hàm lượng, nhưng là không đúng!”

Ta mắt trợn trắng,“Không chơi, các ngươi nói đáp án
đi!” Thối tiểu quỷ, đùa với ai không đùa lại đi đùa với tỷ tỷ

“Ha ha, đó là bởi vì tư thế bay của nó cải tiến, thời điểm bay đi là lúc mặt trời trên đỉnh, hai cánh phi cơ đều nhận được
ánh mặt trời, bay nhanh hơn, bay trở về là lúc mặt trời nằm lưng chừng, chỉ có
một bên cánh phi cơ nhận được ánh mặt trời, cái còn lại bị che mất nên bay chậm
hơn!” Tiểu thái tử giải thích xong, bàn thân hắn cười đến bò cả ra bàn.

Trong đầu ta nghĩ những ý nghĩ gian ác! Ngươi nha
không nên tên là Triệu Thiên, phải tên là Triệu Thiên Lôi!!!

“Vừa rồi vốn định đi “Lam Đều” ( quán bar đối diện quán
bar của chị Kỳ á) , bên kia cư nhiên ngừng kinh doanh một ngày.”Ngồi đối diện
quầy bar là hai vị khách đang ngồi nói chuyện, vốn là đang nói chuyện
linh tinh, ta cũng không chú ý lắm, chỉ khi nghe đến “Lam Đều”.Khi, ta
thật sự hoảng sợ, đó không phải là một trong các quán bar của Tiêu Quân sao?

Đang muốn hỏi lí do, chợt nghe người còn lại
nói:“Ngươi có biết vì sao ngừng kinh doanh không?”

“Hình như là người có lai lịch không nhỏ gây náo loạn,
vừa vặn Tiêu lão Đại ở đây, người nọ mượn rượu làm càn, giống như đem Tiêu lão
Đại ra đùa giỡn.”

Ta vừa nghe xong, chén rượu “Oành” một tiếng, vỡ
tan tác……

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rất thích mấy
cái câu hỏi cân não như vậy a, thích thầm lặng,nhưng mà giờ thì sở thích mới
trỗi dậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận