Sáng sớm hôm sau, Lâm Phương Châu phát hiện Tiểu Nguyên Bảo vẫn chưa rời đi, hai người nằm trong cùng một cái chăn, trần như nhộng, da thịt kề da thịt.
Nàng có chút ngại ngùng, nghĩ đến chuyện phóng đãng tối qua, lại càng ngại hơn…
Hắn cũng đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm lên mặt nàng, hàng lông mi dày khẽ động, khiến cho tim nàng nhẹ run lên.
Lâm Phương Châu càng ngượng ngùng hơn, trở mình, quay lưng về phía hắn.
Hắn đến gần mà ôm nàng, bàn tay cứ thế mà vuốt ve loạn xạ trên da thịt nàng, cười nói: “Gạo đã nấu thành cơm rồi, để ta xem nàng còn cái gì mà không dám nữa không.” Giọng điệu khàn khàn, cảm giác như sáng sớm tinh mơ mới ngủ dậy.
Lâm Phương Châu lặng lẽ thở dài.
Cuối cùng bàn tay Vân Vi Minh dừng trên bụng nhỏ của nàng, đầu ngón tay hắn bình thản gõ lên bụng bằng phẳng, hỏi, “Tỷ tỷ có thể mang thai hay không?”
“Không biết.”
Hắn đột nhiên cười xấu xa: “Cứ thử vài lần sẽ biết.”
“……”
Hắn hôn lên mặt nàng một cái, “Xem ra phải nhanh cưới nàng về rồi.”
Trong lòng Lâm Phương Châu sợ hãi, lại hơi mê man, nàng thật sự phải gả cho Tiểu Nguyên Bảo sao?
Thành thân với hắn, sống trong hoàng cung, làm Hoàng Hậu?
Trước nay đều không nghĩ tới chuyện này…
Theo bản năng, nàng bài xích lại cung điện nguy nga kia.
Nàng cảm thấy hoàng cung không tốt, chung quy vẫn thấy nơi ấy quá xa vời, lạnh lẽo, trên không trung có rất nhiều oan hồn đang bay, nàng không dám đụng vào, càng không muốn đến gần.
Nhưng hắn lại ở trong hoàng cung!
Vân Vi Minh thấy nàng thất thần, nghịch tóc nàng, hỏi, “Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, cảm thấy có chút… Mệt.”
Hắn cười ác ý, tặng cho nàng cái nhìn đầy ẩn ý.
Lâm Phương Châu kéo chăn lên che đầu lại, không cho hắn nhìn.
Vân Vi Minh ngồi dậy, một bên nói, “Ta về trước đây, hôm nay còn có việc.”
“Ừ.”
Hắn mặc quần áo lại rồi xuống giường, thấy nàng chỉ lo che đầu mà để chân lộ ra ngoài.
Hắn lo nàng cảm lạnh, kéo chăn xuống che kín chân nàng lại, vừa cẩn thận nâng lên, vừa nói, “Vẫn luôn vô tâm vô phổi như thế.”
Lời này nghe như đang phàn nàn, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Lâm Phương Châu nằm trên giường nhìn hắn.
Đang từ dưới nhìn lên nên thấy hắn lại càng thêm mảnh khảnh cao lớn, khuôn mặt như bạch ngọc, khóe môi cong lên như một vòng cung đẹp mắt, đôi mắt đen thâm trầm lại phát sáng, giờ phút này cũng đang nhìn nàng chằm chằm.
“Tiểu Nguyên Bảo.” Nàng đột nhiên gọi hắn.
“Ừ?”
“Ngươi thật đẹp.”
“Tỷ tỷ, hiện tại đừng trêu ta, hôm nay ta thực sự có việc,” hắn khom lưng sờ mặt nàng, hạ giọng nói, “Buổi tối lại đến tìm nàng.”
Lâm Phương Châu mặt đỏ lên, “Ta không có ý kia…”
Hắn cười khẽ, thơm lên môi nàng một chút, chỉnh chỉnh quần áo, rồi đi.
Lâm Phương Châu nằm phát ngốc ở trên giường.
Năm nay Tiểu Nguyên Bảo mới 18 tuổi, nàng đã 25.
Tiểu Nguyên Bảo là hoàng đế, nàng là đứa lưu manh.
Tiểu Nguyên Bảo đọc sách nhiều nên hiểu nhiều lắm, nàng thì đến cả chữ cũng không biết hết.
Tiểu Nguyên Bảo…
Nàng…
Một bên là núi cao tuyết trắng, một bên là bèo trôi trên nước.
Tiểu Nguyên Bảo nói nàng chưa từng nghĩ tới tương lai của họ, nhưng hai người như vậy, vốn không có tương lai!
Lâm Phương Châu ôm chăn, trong lòng chua xót đau khổ, khó chịu vô cùng.
……
Đêm qua Vân Vi Minh ngủ quá muộn, khi trở lại hoàng cung thì các đại thần đều đang đợi hắn.
Vân Vi Minh nhìn họ một cái, cái gì mà thừa tướng, học giả, tất cả đều là những người máu mặt.
Hôm nay bọn họ muốn bàn bạc tới chuyện lập Hoàng Hậu.
Thân phận của thiên tử đặc biệt, không cần chịu tang, cha của Vân Vi Minh mới chết được ba ngày mà đã có hạ thần lục tục viết thư, giục Vân Vi Minh cưới vợ, còn có người bày những nữ tử con nhà quan người ta đã đến tuổi ra, cho hắn chọn.
Việc thành thân này vốn là do cha mẹ quyết định, nhưng cha mẹ hắn đều đã qua đời nên phải tự hắn quyết định.
Tin về hoàng đế luôn bị lộ ra rất nhanh, đã có mấy đại thần đã biết đêm qua hắn không về cung, vừa thấy hắn tới, thừa tướng hỏi: “Đêm qua quan gia ngủ ở phủ của Lâm công tử có ngon giấc không?”
“Ừm, khá tốt.”
Thừa tướng sửng sốt, hắn, hắn thừa nhận ngay lập tức??!
“Cái kia, cái kia…” Thừa tướng thấy hắn thẳng thắn thế, trở tay không kịp, lắp bắp nói.
Vân Vi Minh cắt lời hắn, nói: “Trẫm có việc muốn nói.”
“Chuyện gì?” Trong lòng thừa tướng có một dự cảm không lành.
“Chuyện của trẫm và Lâm Phương Châu, hẳn là các khanh cũng đoán được.”
“Quan gia và Lâm công tử tình như thủ túc ——”
“Không phải thủ túc mà là phu thê.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt tất cả các đại thần đều “?????” mà nhìn hắn.
Lông mày Vân Vi Minh không nâng lên chút nào, bình tĩnh tuyên bố: “Trẫm muốn cưới Lâm Phương Châu.”
Lời này vừa nói ra thì như bát nước lạnh dội vào chảo dầu nóng, phần phật —— đám người lập tức ầm ĩ như muốn bật cả nóc nhà lên.
“Quan gia ngươi muốn cưới một nam nhân?!”
“Xưa nay chưa từng có, tuyệt vô cận hữu*! Vi thần không thể tiếp thu!” (*: có một không hai)
“Quan gia, Hoàng Hậu chính là mẫu nghi thiên hạ, nam nhân, nam nhân sao có thể…”
“Quan gia coi gia pháp tổ tiên là vật gì?”
“Quan gia vốn là thiên tử, nên làm gương tốt cho thiên hạ, ngươi đứng đầu lại đoạn tụ, cái này, cái này……”
“Quan gia……”
Vân Vi Minh vô cảm nhìn bọn họ la hét ầm ĩ, còn có người muốn đi hoàng lăng* khóc lóc kể lể, hắn cũng không cản.
Chờ bọn họ nháo đủ rồi, hắn nhìn quanh một vòng, nói, “Ý trẫm đã quyết, các khanh không cần nhiều lời.” (*: lăng mộ của hoàng đế)
Thái độ dầu muối không ăn này của hắn làm các đại thần rất bất mãn, hoàng đế thì ghê gớm lắm sao? Làm hoàng đế thì có thể cả gan làm loạn, lơ là pháp luật sao? Không được! Tuyệt đối không được!
Thái độ của nhóm hạ thần với hoàng đế cũng rất tinh tế, một mặt vừa cẩn thận dè dặt mà cung phụng hoàng đế cao cao tại thượng, một mặt cũng không hoàn toàn nói gì nghe nấy với hoàng đế, trái lại, bọn họ cảm thấy, hoàng đế nên nghe bọn hắn.
Lúc này thái độ của Vân Vi Minh làm bọn hắn rất bực bội, nói chuyện có chút khó nghe.
Nói một hồi, thừa tướng bật khóc, quỳ rạp xuống đất thình thịch một tiếng: “Giang sơn lớn như vậy sẽ có người tài, lão thần dần không lo nổi quốc sự, không bằng quan gia để thần về quê làm già làng đi!”
Đây là muốn bãi công.
Các đại thần khác thấy thế, cũng đua nhau quỳ xuống, đều muốn “Cầu xin hài cốt”.
Nếu thật sự có nhiều trọng thần rời đi như vậy, triều đình sẽ không có ai làm việc.
Vân Vi Minh tất nhiên sẽ không cho phép bọn họ xin nghỉ vì tuổi già, hắn thở dài, nói: “Nam hay nữ quan trọng như thế sao?”
“Vâng! Pháp luật từ xưa tới nay không thể vứt đi được! Vi thần cũng không ngang ngược đến thế, nếu quan gia thật sự thích Lâm công tử, thu hắn bên mình cũng không sao, nhưng đường đường là quốc mẫu thì không thể là nam nhân được!”
“Ừm, vì nàng là nam nhân nên không thể làm Hoàng Hậu?”
“Đúng thế!”
“Nếu là nữ nhân thì có thể?”
“Nếu Lâm công tử là nữ nhân, lúc này vi thần chắc chắn không phản đối! Quan gia! Vi thần khổ tâm như thế cũng chỉ vì giang sơn xã tắc thưa quan gia!……” Nói xong lại nâng tay áo lau nước mắt.
Vân Vi Minh nhìn những người khác, “Các ngươi cũng có ý này?”
“Đúng vậy!”
Mặt Vân Vi Minh từ từ giãn ra, cười.
Hắn nhàn nhã dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên sung sướng.
Hắn cười tủm tỉm nhìn mọi người, nói: “Thế nhưng nàng vốn dĩ chính là nữ nhân.”
Chúng thần: “……………………………………”
Thân là một hoàng đế, vì cưới một nam nhân mà tạo lời đồn như thế, liệu có ổn không? Hả? Hả?!!!
Vẻ mặt mọi người đều là “Ha ha con mẹ nó ngươi đùa ta sao”.
Thừa tướng đại diện cho bọn họ, lên tiếng: “Quan gia, đây là chuyện đại diện cho cả một quốc gia, không thể đùa được đâu!”
“Thật sự, không lừa các ngươi.
Khi còn nhỏ Lâm Phương Châu đã bị bệnh nặng, vì tránh tai họa nên mới giả nam hài mà lớn lên.
Chuyện này, trẫm đã cùng tiên đế nói qua, tiên đế cũng biết thế, thông cảm cho số mệnh nàng không như ý, cho nên mới chưa nói gì, vẫn ngầm đồng ý cho nàng giả nam trang.”
Ha ha, tiên đế đã vùi vào đất vàng, dù sao lại không thể bò ra từ quan tài mà bác bỏ tin đồn, ngươi nói cái gì thì là như thế đi…
Thừa tướng vẫn không tin, “Đây là chuyện quan trọng, lão thần cần phải tự mình kiểm chứng.”
“Ồ, ngươi muốn đích thân kiểm tra nữ nhân của trẫm?”
Thừa tướng cuống quít, “Thần không dám, ý thần là…… Thần có thể cho nữ quyến trong nhà đi kiểm tra, thần thật sự không yên tâm……”
Những người khác đều gật đầu tán đồng.
“Nếu xác nhận nàng là nữ nhân thì trẫm có thể lập nàng làm hậu, đúng không?”
Thừa tướng đã quá mệt mỏi, cảm giác như mình mệt như vừa mới vượt qua cả trăm con rùa đen như thế.
Bọn họ đã lên lưng cọp khó leo xuống, lúc này hắn cũng không từ chối nữa, vì thế quyết đoán gật đầu, nói: “Nếu nàng thật sự là nữ tử, lão thần tuyệt đối không can thiệp vào hôn sự của quan gia.”
“Được.
Các ngươi chọn ra một nữ quyến làm đại biểu đi, chúng ta phải đợi cả Phương Châu đồng ý nữa.”
Vân Vi Minh ứng phó với đám quần thần này xong, buổi chiều thì đi phê tấu chương một lát, một ngày làm vị hoàng đế tốt cần cù chăm chỉ, đến giờ cơm chiều mới đi tìm Lâm Phương Châu.
Lúc ăn cơm chiều, hai người đóng cửa lại ở trong phòng nói chuyện, Vân Vi Minh kể lại chuyện ban ngày cho Lâm Phương Châu, vừa dứt lời thì hỏi, “Ngươi đồng ý sao? Khả năng sẽ có nữ nhân đến kiểm tra xem ngươi có phải nữ nhân hay không.”
“Tiểu Nguyên Bảo, hôm nay ta suy nghĩ một ngày.” Lâm Phương Châu nâng má nhìn hắn, nói, “Ta cảm thấy hẳn là ngươi nên cưới một tiểu thư khuê các.”
Sắc mặt hắn trầm xuống, cắn chặt răng, nói, “Đáng tiếc, ta thấy các tiểu thư khuê các thì không phản ứng nổi, chỉ thích nàng lưu manh như thế, làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng giận dỗi, ta nói thật… Ngươi thấy ta giống Hoàng Hậu chỗ nào không… Ta và bốn chữ ‘ mẫu nghi thiên hạ ’ này có liên quan tới nhau sao… Hơn nữa ta cũng thích tự do tự tại, ta không muốn mai sau về già lại sống một cuộc sống ‘không bằng quạ đen’ kia…”
“Tỷ tỷ không muốn làm Hoàng Hậu?”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu.
“Được thôi, vậy ta đây cũng không làm hoàng đế nữa.”
Lâm Phương Châu: “……” Nàng có chút đau đầu, “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi đừng như vậy.”
“Ta đang nghiêm túc.
Nàng làm lưu manh, ta cũng làm lưu manh, nàng làm thổ phỉ, ta cũng làm thổ phỉ, nàng nguyện làm Hoàng Hậu, ta lập tức làm hoàng đế.
Nếu không muốn, được thôi, ta bồi nàng.” Hắn một hơi nói nhiều như vậy, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, “Như thể đủ rồi chứ?”
Lâm Phương Châu lắc đầu, “Ngươi đừng giận dỗi.”
“Ta không có giận dỗi, là nàng đang giận lẫy.” Hắn yên lặng nhìn nàng, “Nàng cũng biết, ta một lòng người nàng, ngày hôm qua còn phiên vân lộng vũ như thế, hôm nay còn muốn ta cưới người khác? Lâm Phương Châu, nàng thật tàn nhẫn.”
Vành mắt Lâm Phương Châu đỏ lên, lại bắt đầu rối rắm, “Ngươi không nên ép ta như vậy!”
Hắn nhìn thấy mắt nàng đã treo đầy nước mắt, trong lòng biết nàng cũng không chịu nổi, hắn vội vàng lau khóe mắt nàng, “Được được, là lời của ta có chút bực bội, tỷ tỷ đừng trách ta.”
Lâm Phương Châu gật gật đầu.
Vân Vi Minh: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi thôi.”
“Ừm.”
Nói là “Nghỉ ngơi” nhưng thật sự là không thể “Nghỉ ngơi”.
Có lẽ vì nàng nói điều gì đó mà hắn không thích nghe mà Lâm Phương Châu bị hắn đánh mông, còn bị hắn ôm đến làm ở trên ghế, vừa làm vừa hỏi nàng, hắn phải gả cho ai, nàng phải gả cho ai.
Còn có cả nàng phải sinh tiểu hài tử cho ai.
Vân Vi Minh cảm thấy bản thân có chút cố chấp với hài tử, không phải ở bản thân đứa nhỏ.
Mà hắn thấy nàng không muốn an phận ở lại bên cạnh hắn, hắn muốn nàng phải ở lại bên cạnh hắn, cho nên phải sớm sinh hài tử mới được.
Hắn như một nông phu cần cù chăm chỉ, nỗ lực gieo giống trên người nàng, hy vọng sớm ngày thu hoạch được một hài tử.
Một hài tử thuộc về nàng và hắn.
Hắn cũng có thể cảm nhận được, nàng cũng có tình ý với hắn.
Chẳng qua phần tình cảm này có chút nặng nề, cũng không tốt lắm.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
“Ừ…”
“Ta sẽ ở bên nàng cả đời!”
Mấy ngày sau, thừa tướng cho lão thê của hắn đích thân tới Lâm phủ mà nói chuyện.
Thừa tướng phu nhân là một bậc trưởng bối ôn hòa, khiến ai cũng có hảo cảm.
Lâm Phương Châu cũng không có phòng bị gì với bà, phu nhân muốn xem nàng có phải nữ nhân hay không, Lâm Phương Châu cũng thoải mái hào phóng đồng ý.
Sau đó, Vân Vi Minh ở trên triều công bố giới tính của Lâm Phương Châu và quyết định hắn muốn lập Lâm Phương Châu làm Hoàng Hậu.
Cả triều đình ồ lên, bình thường dân chúng sẽ truyền đi tin đồn gì đó thú vị, nhưng thật ra cũng không lập trường gì, chỉ là tò mò thôi.
Quá nửa các triều thần đều cảm thấy không thỏa đáng.
Nhưng kỳ quái hơn là, các đại thần có máu mặt nhất thì giờ đây lại đều im miệng.
Hoàng đế cưới vợ, nói đi nói lại thì cũng là chuyện nhà người khác, đến thừa tướng đứng đầu các nhân vật nguyên lão cũng không nói lời nào, người khác cũng chỉ mò mẫm chứ không dám nhiều lời.
Không hiểu sao mà việc này lại như “Tuy đa số mọi người không đồng ý nhưng không có gì ai phản đối một cách rõ ràng”…… Bình tĩnh đến kì lạ.
Chỉ có mấy cái ngự sử* dâng tấu chương, kiên quyết phản đối Lâm Phương Châu làm Hoàng Hậu.
(*: Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan phạm phép.)
Có ngự sử còn rất bỉ ổi, mắng Lâm Phương Châu một vố rất đau.
Vân Vi Minh thấy thì rất tức giận, đưa thánh chỉ hạ lệnh đưa tên ngự sử bỉ ổi ấy đến Quỳnh Châu*, để cho hắn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc với dân tộc Lê*.(**: một dân tộc thiểu số chủ yếu sống ở Hải Nam) (*:Quỳnh Châu hay Quỳnh Nhai, tên phủ cũ ở huyện Hải Nam)
Thái độ của quan gia rất rõ ràng: Phản đối trẫm thì có thể, nhưng dám phản đối nữ nhân của trẫm thì ta sẽ giết từng người một.
Hành vi điên cuồng bênh vực người của mình của quan gia đều dọa sợ các đại thần, hơn nữa chuyện này cũng không phải do các nguyên lão khởi xướng, mấy người không quan trọng cũng chỉ nói hai câu, chỉ là hai câu, cũng vô dụng.
Náo loạn mấy ngày thì cuối cùng cũng yên.
Ngày mười tháng tám là ngày lành, hôm nay Vân Vi Minh tự mình cầm thư mời, đi tìm Lâm Phương Châu.
Vừa vào cửa thì thấy trái phải đều có rất nhiều người ngã trong viện, đều là khán hộ* thị vệ của Lâm Phương Châu, bao gồm cả Thập Thất.
(*: chăm sóc)
Trong lòng Vân Vi Minh căng thẳng, cho người dùng nước gọi Thập Thất tỉnh, hỏi, “Lâm Phương Châu đâu?!”
“Lâm…… Cô nương, nàng, nàng tranh thủ lúc chúng ta chưa chuẩn bị, hạ thuốc mê chúng ta.”
“Người đâu?”
“Đi rồi, hình như nàng có để lại cho quan gia một phong thư.”
Vân Vi Minh mở phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy viết thư, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
Tiểu Nguyên Bảo à, ta thật sự không xứng với ngươi.
……
Lâm Phương Châu đã lấy được hộ tịch* mới, hộ tịch mà nàng là nữ tử.
Thế nhưng khi ra cửa, giả nam trang vẫn tiện hơn rất nhiều.
(*: hộ khẩu)
Không chỉ có nàng mà Hàn Ngưu Ngưu cũng giả nam trang.
Lâm Phương Châu dán ria mép quanh miệng, thoạt nhìn cũng không dễ bị nhận ra, Hàn Ngưu Ngưu tính dán râu nhưng lại quá dễ bị nhận ra, Lâm Phương Châu không còn cách nào khác đành mua cho nàng mấy cái mặt nạ, thay phiên mà mang.
Hồng Quan Công, Trương Phi đen, mặt mèo Tôn Ngộ Không, còn có một cái Trư Bát Giới.
Hàn Ngưu Ngưu thích mang mặt nạ Trư Bát Giới nhất, vì nó lớn nhất, có thể che hết toàn bộ mặt nàng.
Hai người ra khỏi kinh thành, cưỡi con lừa lang thang vô định mà đi, mới đi được có năm sáu ngày, Lâm Phương Châu cũng không chịu được nữa, người mỏi mệt, dạ dày suy yếu, tưởng như muốn nôn.
Nàng cảm thấy mình thật không có tiền đồ, ngượng ngùng mà nói cho Hàn Ngưu Ngưu.
Một ngày đang trên đường tới Bân Châu, đến buổi trưa, các nàng dừng ở một lều trà, buộc con lừa lại, muốn ở đây dùng cơm trưa.
Trà lều chỉ có một ông cụ già, râu hoa râm, vẫn rất nhanh nhẹn, thấy một người đội đầu heo đi tới, hắn bị dọa tới phá gan, lăn trên mặt đất nói, “Đại vương tha mạng!”
“Đừng sợ, ta là người tốt.” Hàn Ngưu Ngưu tháo xuống mặt nạ nói.
Hàn Ngưu Ngưu hỏi Lâm Phương Châu muốn ăn cái gì, mấy ngày nay Lâm Phương Châu đều không muốn ăn, nói, “Cho ta một chén mì chay thường đi, đừng cho dầu.”
Hàn Ngưu Ngưu nói: “Canh suông toàn nước là nước, có gì ăn đâu.”
“Ngươi cứ việc gọi đồ của ngươi.”
Hàn Ngưu Ngưu gọi nửa con gà, một cân thịt bò, một chén thịt heo hầm nhừ, cộng thêm ba chén cơm lớn, và một phần bánh đường làm điểm tâm.
Lâm Phương Châu hỏi, “Ăn đủ no không?”
“Trước hết ăn bù vào đi đã, đi ra bên ngoài thì rất dễ đói…… Lão nhân gia, cho chúng ta thêm một lồng màn thầu để ăn trên đường nữa.”
Lão nhân gia kinh hoàng xác nhận, run rẩy đáp ứng, rồi đi chuẩn bị thức ăn.
Đồ ăn dần được bưng lên, lão nhân gia kia sợ Hàn Ngưu Ngưu nên cũng không dám tới gần, nên chỉ dám ngồi ở xa mà đánh giá các nàng.
Lâm Phương Châu ngửi thấy mùi thịt heo trong chén hầm của Hàn Ngưu Ngưu, không hiểu sao lại thấy ghê tởm, nàng đẩy chén cho nàng ấy, “Ngươi lấy ra một ít đi.”
“Hả.
Công tử thật sự không ăn một miếng sao?”
“Không ăn.”
Lâm Phương Châu chậm chạp ăn hai gắp mì chay, nghe được cách đó không xa có tiếng vó ngựa tới gần, rồi là tiếng chân dừng lại, tiếng ông cụ kia tiếp đón như vậy thì chắc cũng là khách.
Nàng hơi tò mò, đang muốn quay đầu lại xem là ai thì đột nhiên Hàn Ngưu Ngưu lại khuấy thịt trong chén khiến cho mùi hương tỏa ra, làm cho nàng thấy buồn nôn, che miệng cố nén trận nôn xuống.
Lão hán nói: “Vài vị công tử muốn ăn chút gì? Nơi này chúng ta có……” Rồi dẫn ra tên vài món ăn.
Lâm Phương Châu nghe được một giọng điệu nói: “Ba cân thịt bò, mỗi người một tô mì thường.”
Lâm Phương Châu: “!!!!!!”
A a a a a vì sao giọng người kia lại giống Tiểu Nguyên Bảo đến thế???
Nhất định là nàng ảo giác, nhất định là như thế!
Nàng cả kinh không dám quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Hàn Ngưu Ngưu.
Hàn Ngưu Ngưu mới chỉ nhìn thoáng qua bên kia thì đã lập tức nắm lấy mặt nạ Trư Bát Giới trên bàn đeo lên.
Lâm Phương Châu: “……”
Ông già kia thấy người đang nói chuyện với mình là một thiếu niên tuấn lãng, tuổi chắc cũng xấp xỉ với tôn tử* của mình, nhìn rất ngoan ngoãn lanh lợi, sinh ra hảo cảm, vừa chuẩn bị thức ăn, vừa hỏi: “Công tử từ đâu tới đây vậy?” (*: cháu trai)
“Kinh thành.”
“Tới đâu?”
“Tìm người thân.”
“Tìm ai?”
Hắn không trả lời, rũ mắt trầm mặc thật lâu, rồi cuối cùng mới nhỏ giọng nói, “Nương tử của ta không cần ta.”
Lâm Phương Châu nghe xong vừa mềm lòng mà cũng vừa đau lòng.
Nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà đứng lên, lén lút, lén lút muốn rời đi.
Nào biết, vừa bước được một bước, cẳng chân cũng không biết vấp phải thứ gì mà trở nên bủn rủn, toàn bộ cơ thể nàng lập tức mất kiểm soát mà ngã xuống.
“A!”
Không ngã xuống mặt đất, mà vừa vặn ngã vào trong ngực.
Lâm Phương Châu nằm ở trong lồng ngực Vân Vi Minh, mắt trừng lớn nhìn gương mặt phía trên.
Nàng cười gượng một tiếng, “Đúng đúng đúng…… Thật xin lỗi ha……” Nói đứng dậy phải đi.
Mặt hắn vô cảm, một tay ôm chặt eo nàng khiến nàng không thể nhúc nhích.
“Ngươi xin lỗi ta quá nhiều rồi,” hắn nói, giơ tay, kéo râu trên khóe miệng nàng xuống, vừa kéo vừa cười lạnh, “Chúng ta trở về, từ từ tính sổ từng chuyện từng chuyện một.”.”
—— toàn văn hoàn ——.