Cưới Tình Yêu Cũ

Theo như lời Cố Thiển Hi, Tô Tuyết dùng tốc độ cả đời này cũng không thể nhanh chóng như vậy.

Nhưng cô chỉ vừa ngủ một đêm, ngày hôm sau Tô Tuyết gọi điện thoại cho Cố Thiển Hi nói đã giúp cô tìm được một công việc, hơn nữa công ty lại ở gần nhà mới, đó là làm trợ lý hành chính.

Cố Thiển Hi vừa nghe một chức vị cao như vậy nhất thời không ăn cơm nổi, vẻ mặt bất lực ôm điện thoại nằm lì trên giường: “Tiểu Tuyết, cậu cảm thấy người như mình bảy năm không đi ra ngoài lại là phụ nữ vừa ly hôn, vẫn có thể đảm nhiệm công việc như vậy sao?”

Tô Tuyết rất muốn phỉ nhổ lên mặt Cố Thiển Hi, dĩ nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Cố Thiển Hi vừa mới ly hôn, cuộc sống khó có thể đạt được mục tiêu, mặc dù bước đầu rất khó khăn. Nhưng mà cô đã nhận được ủy thác của một người, nói đúng ra là người có tiềng, cho nên nói hết sức trôi chảy an ủi Cố Thiển Hi: “Chưa từng làm thì sao, ly hôn thì sao, phụ nữ thì sao? Cố Thiển Hi, thật không giống cậu chút nào, còn chưa khai chiến đã tuyên bố thất bại!”

“Không giống mình sao?” Cố Thiển Hi hỏi.

Hừ… Tô Tuyết thừa nhận, đối mặt với chồng ở bên ngoài dẫn cả kẻ thứ ba về nhà, chuyện này còn có cha mẹ chồng hợp nhau xuất chiêu, Cố Thiển Hi cô quả thực chưa tuyên chiến đã quăng cờ đầu hàng rồi! Tốc độ cô đồng ý ly hôn, thậm chí vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!

Ngay cả Tô Tuyết đôi khi cũng không nhịn được muốn hỏi Cố Thiển Hi, rằng cô ấy không phải là trong lỏng đã sớm mong đợi cuộc ly hôn này rồi chứ, nếu không sao có thể đáp ứng sảng khoái như vậy.

Có điều ý nghĩ tà ác của Tô Tuyết kia, cuối cùng đều quy thành Quý Vĩ không tốt, vì thế ở phương diện khác không thõa mãn được Cố Thiển Hi.

Cố Thiển Hi thiếu chút nữa đã ném Tô Tuyết từ trên lầu xuống!

Tô Tuyết hừ hừ lỗ mũi, không thể không nói: “Được rồi, mặc dù cậu thất bại một lần, nhưng không có nghĩa sau này không làm được gì! Cố Thiên Hi, chẳng lẽ cậu muốn nhìn đôi cẩu nam nữ kia ngẩng mặt lên ngang nhiên nhìn cậu cười giễu cợt sao? Mình nói cho cậu biết, minh phải lấy quan hệ rộng với người ta, chỉ thiếu chút nữa là bị dùng quy tắc ngầm mới thay cậu tìm được công việc này. Hơn nữa người ta lại là xí nghiệp thị trường xuất khẩu, cậu không đi thì mình biết trả lời sao đây?”

Cố Thiển Hi cảm thấy cũng đúng, cuộc sống dẫm chân tại chỗ hiện giờ của cô tựa hồ làm người khác có thể xem thường. Cô cũng không hi vọng người khác nhìn vào việc ly hôn của cô, lại tỏ ra thương hại mà giúp đỡ cô. Nghĩ xong, Cố Thiển Hi liền gật đầu đáp ứng.

Tô Tuyết nói có cuộc hẹn, để lại Cố Thiển Hi một mình đứng ở trong phòng nhân lực, cả người lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên.

Thời điểm học đại học rồi cùng Quý Vĩ kết hôn, mặc dù có một thời gian ngăn đi thực tập nhưng sau đó Quý Vĩ lại nói muốn cô ở nhà an tâm chăm sóc gia định, cho nên Cố Thiển Hi cũng quyết định không đi làm nữa. Đã nhiều năm như vậy, thậm chí cô còn hoài nghi bản thân có thể làm được vài công việc thông thường đơn giản hay không.

Người Cố Thiển Hi phải nộp đơn chính là một người đàn ông bụng bự, mặt bóng loáng.

Hắn vui vẻ tiến lên mời Cố Thiển Hi ngồi xuống: “Trên sơ yếu lý lịch nói Cố tiểu thư trước kia chưa từng đi làm ư?”

Cố Thiển Hi gật đầu!

“Cố Thiển Hi năm nay chắc hai mươi sáu nhỉ?”

Cố Thiển Hi lại gật đầu!

“Vậy cô có thể làm việc trên máy tính, máy đánh chữ chứ?”

Cố Thiển Hi vội vàng gật đầu!

“Tiền lương mỗi tháng là sáu ngàn, bao gồm cả tiền thanh toán bảo hiểm, các ngày nghỉ lễ nghỉ ngơi như thường và cả cuối tuần. Cô có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”

Cố Thiển Hi ù ù cạc cạc gật đầu!

Sau đó người đàn ông toàn thân đầy mỡ đưa cho Cố Thiển Hi một bản hợp đồng:

“Nếu không có vấn đề gì, Cố tiểu thư có thể ký hợp đồng! Xem thử bây giờ cô có thể bắt đầu đi làm được chứ?”

“Hả?” Cố Thiển Hi có chút chậm tiêu hỏi lại: “Như vậy là đã vượt qua bài kiểm tra rồi sao?”

Người đàn ông kia vội vàng cười xòa: “Cố tiểu thư không biết, công ty của chúng tôi hiện tại đang ra sức bồi dưỡng nguồn tài nguyên nhân lực mới. Chúng tôi trông thấy Cố tiểu thư rất có tư chất, nhất trí cảm thấy Cố tiểu thư là nhân tài có thể bồi dưỡng, vì vậy mới có thể thông qua. Không biết Cố tiểu thư còn điều gì muốn hỏi? Nếu như không có vấn đề gì, liền có thể ký hợp đồng!”

Cố Thiển Hi không nhớ được mình mơ hồ ký như thế nào, sau đó cô nghĩ lại cho rằng nhất định do khuôn mặt của người kia thật sự không thể nhìn được. Cho nên mới vội vội vàng vàng ký, không muốn nhìn thịt trên mặt hắn vung vẩy bay qua bay lại!

Thời điểm Tô Tuyết nhận được điện thoại, khi đó cô đang đóng vai tình báo. Phó Hữu Minh ngồi đối diện cô, trên mặt treo nụ cười, tuy nhiên Tô Tuyết nhìn lại cảm thấy sau lưng mà một tầng mồ hôi lạnh!

Không biết Tô Tuyết đã nói những gì với Cố Thiển Hi, dù sao đôi mắt Phó Hữu Minh vẫn giám thị trên người cô cho đến khi cô cúp điện thoại.

Cô đặt điện thoại di động xuống: “Như vậy được chưa?”

“Vậy được rồi, trước mắt mà nói, tôi tương đối hài lòng!” Phó Hữu Minh cười như không cười.

Tô Tuyết ho khụ khụ đứng dậy, thật sự không nghĩ được người đàn ông này trong lòng thật sự đang nghĩ cái gì! Càng không thể hiểu nổi, Phó Hữu Minh rốt cuộc coi trong điểm gì ở Cố Thiển Hi!

“Vậy, còn chuyện của tôi thì sao?”

Phó Hữu Minh đứng dậy, sửa sang trang phục một chút, dừng lại nói: “Tôi sẽ tận lực khuyên Mike không tới quấy rầy cô nữa!” Lời nói của anh giẫm nát mong đợi của Tô Tuyết, không chút lưu tình rời đi. Tô Tuyết che lồng ngực mình, lần đầu có cảm giác bị người khác đùa bỡn!

Tận lực là có ý gì, nói vậy sau này là còn có thể tới ư?

Này Phó Hữu Minh, chúng ta lúc trước không phải nói như vậy!

Lời nói bị chặn trong cổ họng Tô Tuyết, làm sao cũng không thể thốt ra.

Mãi cho đến khi về nhà, ngay cả ăn cơm trên mặt cô cũng tràn đầy bất mãn. Cố Thiển Hi tan việc rất sớm, vấn đề chính của ngày hôm nay là, trừ ở phòng làm việc đọc sách, xem báo chí, nhìn tạp chí, ngó điện thoại, nhòm cửa sổ, trông người người ở bên ngoài bận rộn lại bận rộn, mà bản thân lại không có gì để làm cảm thấy có chút xấu hổ.

Thái độ của mọi người, giống như… Thật giống như không có Cố Thiển Hi ở đó!

Dĩ nhiên, cô cũng muốn bận bịu làm gì đó. Nhưng mọi người vừa nghe thấy cô nói muốn làm việc, liền vội vã đẩy cô ra tranh việc, nói: Cô là người mới, nên quan sát tình hình quan sát hoạt động của công ty nhiều chút, đợi đến khi quen thuộc nghiệp vụ mới bắt đầu làm việc, như vậy có thể bớt đi nhiều vấn đề phức tạp.

Cố Thiển Hi rất bất đắc dĩ, cuối cùng vào phòng pha cà phê rót cho mình một ly nước ấm, vẫn là nên biết điều một chút, cong lưng trở về phòng làm việc.

Cô gẩy gẩy miếng cơm, nhìn bộ dạng Tô Tuyết cũng mặt ủ mày chau, không nhịn được gõ chén của cô ấy: “Trong lòng mình đã phiền đủ rồi, cậu làm gì một có trưng ra bộ dạng chết đi sống lại như vậy?”

Tô Tuyết dùng vẻ ngoài sầu muộn của cô bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cố Thiển Hi nói: “Mình đây không phải nhìn cậu phiền, cho nên mới nhàm chán đem theo một khối phiền muộn hay sao?” Ngụ ý chính là: cũng bởi vì cậu, cho nên mình mới phiền như vậy!

“Cậu á?!” Cố Thiển Hi xem thường, nghiêm túc hỏi: “Cậu giờ có phải bạn mình không vậy, đầu óc bị nước vào rồi à? Mình cả ngày hôm nay ngồi trong phòng làm việc, trừ việc uống nước, cũng không có làm việc gì nghiêm chỉnh! Mình có thể đem nửa năm qua, các thương nhân chính trị lớn hay các sự kiện giải trí cái gì đều có thể thuật lại đấy! Tiểu Tuyết, cậu đàng hoàng nói cho mình biết, có chuyện gì gạt mình đúng không?”

“Trừ số bạn trai mà mình bỏ sót ra, mình còn có chuyện gì có thể gạt cậu! Chuyện cần phải nói chính là bác gái hôm nay đã gọi điện cho mình, hỏi cậu có phải đã mất tích hay không, tại sao ngay cả số điện thoại cũng đổi! Bác gái muốn mình chuyển lời, trong vòng ba ngày nếu cậu không về nhà khai báo, cả đời nay cũng đi luôn đừng trở về nữa!”

Cố Thiển Hi thoáng cái đến khí lực ăn cơm cũng không có.

Sau đó Tô Tuyết còn nói: “Còn nữa Nhược Tuyết hôm nay cũng tới tìm mình, nói mình giúp nó giới thiệu một công việc! Mình cảm thấy bản thân trở thành người đứng gác nhân tài trong thị trường luôn rồi, không chừng một ngày nào có còn có thể vớ được một đống béo bở!”

Cố Nhược Tuyết là em gái của Cố Thiển Hi, nói tóm lại hai cô trời sinh đã khác nhau!

Cố Nhược Tuyết mười hai tuổi vừa học xong tiểu học đã đánh nhau với người khác, sau đó còn đánh vào đầu người ta đến mức thủng một lỗ; sau đó học trung học lại tham gia vào xã hội đen, hút thuốc uống rượu không gì không làm; đến cao trung thì bắt đầu yêu đương, hút thuốc phiện, nhuộm cả đầu thành màu vàng chóe, rồi còn có cả màu xanh lá, xanh duong… Thê thảm không nhìn nổi! Dùng một câu văn của Mao chủ tịch hình dung chính là: Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, người cầm dải lụa múa lên không…

Hậu quả là, sau một loạt chuyện tình, vào năm lớp mười một Cố Nhược Tuyết mang thai, hơn nữa toàn trường đều biết! Còn người gọi là bạn trai kia ỷ vào trong nhà có ít tiền, tìm người giáo huấn Cố Nhược Tuyết một trận quay cuồng ở trường; về sau con Cố Nhược Tuyết không còn, bị trường học đưa vào sổ đen, cô ta cũng bắt đầu không thể gượng dậy nổi nữa!

Thế cho nên hiện tại, cô ta trình độ học vấn không có, lý lịch cá nhân cũng không tốt, liên tục tìm kiếm công việc khắp nơi! Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác tự cho là đúng, nghĩ rằng chỉ cần tướng mạo xinh đẹp một chút, hoàn toàn có thể kiếm tiền nhiều hơn vạn công việc!

Có lẽ bị Diệp Thư Nghiên ép đến đường cùng, không thể làm gì liền tìm Tô Tuyết.

“Vậy cậu sẽ giúp đỡ em ấy tìm việc làm chứ?” Cố Thiển Hi lau miệng, vì em gái mà lo lắng.

“Đầu óc mình đâu bị úng nước!” Tô Tuyết không chút khách khí nói: “ Cậu không phải không biết người em gái kia, lớn lên thật khiến người ta giận sôi, có chút tiền là đầu óc liền ngắn lại. Suốt ngày chỉ nghĩ việc gả cho con rùa vàng, được vào nhà giàu một bước thành phượng hoàng! Lúc đầu cậu gả cho Quý Vĩ, nó còn đem cậu từ trong ra ngoài mà quở trách đủ thứ, bây giò cậu ly hôn chắc chắn còn nghĩ làm sao để giễu cợt cậu! Muốn mình tìm việc làm cho nó, trước tiên dựng cho mình một cái mộ, tránh cho ngày nào đó tức chết không có chỗ chôn!”

Thái độ Tô Tuyết hết sức mãnh liệt, lộ ra vẻ hết sức phiền chán đối với con người Cố Nhược Tuyết, quả thực đến bác trai bác gái sự kiên nhẫn cũng không thể chịu đựng nổi.

Mặc dù nói như vậy có chút quá đáng… nhưng mà Cố Thiển Hi biết, chuyện này thật sự làm khó cho Tô Tuyết.

Tô Tuyết nhìn cô không nói lời nào, liền chuyển đề tài: “Thiển Hi, mình nói thật. Mình thấy Phó tiên sinh hình như rất coi trọng cậu, cậu xem vô duyên vô cớ lại cho cậu ở một căn phòng lớn như vậy, đối xử với cậu tốt như vậy! Mình đoán nếu không phải anh ta coi trọng cậu, thì chắc chắn định bao nuôi cậu!”

Cố Thiển Hi không nhịn được, phụt một cái phun hết nước lên mặt Tô Tuyết, rốt cuộc cảm thấy thật thỏa mãn, từ sáng sớm hôm nay đã vô cùng muốn phun Tô Tuyết một trận rồi!

“Cố Thiển Hi!” Tô Tuyết nổi giận, lau lau nước trên mặt: “Cậu lại dám phun mình!”

“Ha ha…” Cố Thiển Hi cất giọng cười to: “Ai bảo cậu miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Phó tiên sinh làm như vậy cũng chỉ vì bà nội của anh ta hiểu lầm mình là bạn gái anh ta, mà bà nội vừa ngã bệnh, nóng lòng muốn ôm chắt thôi. Phó tiên sinh không muốn bà bị kích độn, cho nên mới để cho mình cùng diễn kịch với anh ta! Cái đầu óc của cậu, không đi viết tiểu thuyết thì thật xin lỗi với trời đất!”

Tô Tuyết khiêu mi, hiển nhiên là không tin!

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Chẳng lẽ tìm việc làm cho cậu cũng bỡi vì lý do này, nhưng tại sao còn không cho cô nói?

Mờ ám, tuyết đối có mờ ám!

“Dĩ nhiên là chỉ đơn giản vậy rồi!” Cố Thiển Hi thu dọn chén đũa: “Đương nhiên, còn phải chờ bà nội, trì hoãn qua khoảng thời gian này, mình hoàn thành nhiệm vụ rồi, hai mươi sáu vạn kia cũng không cần trả!”

Tô Tuyết “tấm tắc” cảm khái: Đem mình bán cho người khác thay cho trả nợ, cũng chỉ có Cố Thiển Hi cậu mới làm được.

Người ta sau một đêm tình là đàn ông đưa tiền cho phụ nữ, tại sao đến phiên Cố Thiển Hi, lại là cậu đưa tiền cho đàn ông? Còn chính là thiếu người ta đến hai mươi sáu vạn!

Này rõ ràng chính là trần truồng mà sập bẫy, là sập bẫy đó!

Cô lắc đầu, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của Cố Thiển Hi lành thì ít mà dữ thì nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui