Edit: Cỏ ngáo ngơ
Vài ngày sau, người bạn cũ của tôi kết hôn, gửi tin nhắn cho tôi yêu cầu tôi đến sớm vài ngày, thừa dịp này mọi người có cơ hội vui chơi thỏa thích.
Bởi vì đã quen ở một mình khi Cố Ngôn đi làm, cho đến khi ra tới sân bay tôi mới nhớ rằng mình vẫn còn một ông chồng ở nhà.
Tôi sửa tin nhắn rất lâu, cuối cùng chỉ gửi một câu: Em đi dự đám cưới, mấy ngày nữa sẽ về.
Bên kia rất nhanh gửi lại một chữ "Được".
Ở chỗ bạn chơi đến ngày thứ năm, tôi mua vé về nhà vào buổi chiều, nhưng máy bay bị hoãn nên tối mới về đến nơi.
Sau khi ăn cơm ở bên ngoài, tôi đạp ánh trăng chậm rãi trở về nhà.
Đang đi thì chợt phát hiện có một bóng đen đi theo sau lưng.
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, tay run bần bật, gõ vài lần mới mở được danh bạ.
Bên trong chỉ có vài cái tên.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, tim tôi dâng lên tận cổ họng.
Vừa nhấn nút gọi thì bên tai vang lên tiếng chuông, Cố Diễn cầm theo một túi đồ giống như bóng ma từ sau gốc cây bên cạnh bay ra.
Anh bước đến choàng tay qua vai tôi, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang lướt qua tôi trong gang tấc rồi nhanh chóng chạy đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói cảm ơn anh ấy.
Trong miệng anh ngậm kẹo mút nên đáp lại một cách mơ hồ.
Anh thả tay xuống, tắt điện thoại.
ngôn tình hài
Anh hỏi: "Không phải ngày mai em mới về à?"
"Mọi người đều đi làm việc nên em trở về.
"
"Ồ.
"
Tôi nhìn thấy mấy gói mì trong chiếc túi anh đang xách, anh ấy thấy tầm mắt của tôi thì giấu chiếc túi đi.
"Mấy ngày nay anh đều ăn mì gói sao?"
"Không có, anh cũng ăn ở căng tin công ty và ở ngoài.
"
"Tối nay anh chưa ăn sao?"
"Anh ăn rồi, em thì sao.
"
"Em cũng ăn rồi, nhưng anh mua nhiều mì gói như vậy làm gì?"
Tôi vừa dứt lời, bụng Cố Ngôn đã réo lên.
Anh mặt không chút thay đổi nói: "Bữa khuya.
"
"! "
Về đến nhà, tôi muốn vào bếp nấu chút gì đó cho anh nhưng anh ngăn không cho tôi vào.
"Anh không đói lắm.
" Anh ấy nói xong lời này thì có vẻ chột dạ.
Tôi nghĩ anh ấy xấu hổ nên tôi cũng thôi.
Cố Ngôn ăn mì xong thì đi xuống lầu vứt rác, tôi muốn rửa một ít trái cây nên đi vào bếp.
Kết quả là khi bật đèn lên, bếp gas và bức tường hoàn toàn đen thui, nồi nằm la liệt dưới đất.
Lúc này anh ấy vừa từ bên ngoài trở về, muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Tôi xoay người lại, không thể tin nhìn anh ấy, "Anh phá nhà à?"
Anh ấy cúi đầu nhận lỗi.
.