Cưới Trước Yêu Sau Cạm Bẫy Hôn Nhân


Tại phòng hóa trang lúc này, Triều Kim Nghiên lấp ló nhìn ra bên ngoài sân khấu đầy ắp người ngoài kia, cô có bệnh sợ đám đông ngay lúc này trái tim của cô đập liên hồi không thể khống chế nó được, cô sợ bản thân mình không thể tự tin chiến thắng nỗi sợ này của mình, tay chân của cô bắt đầu run rẩy dường như đứng không vững nữa, những tràng vỗ tay reo hò bên ngoài dành cho Thẩm Nhất Đang là điều mà cô mong muốn nhất, cô muốn được tỏa sáng được nghe và thấy những người công nhận tài năng của mình, nhưng ngay cả nỗi sợ của bản thân cũng không vượt qua làm sao cô có thể tự tin tỏa sáng được chứ?
Lúc này một bàn tay ấm áp đưa ra chạm nhẹ lên vai cô, giọng nói quen thuộc ấy vang lên trấn an cô.

“Đừng lo lắng, hãy tự tin lên nghĩ rằng bản thân mình làm được thì sẽ làm được thôi.”
“Thầy Cao...!em...!sợ liên lụy đến thầy.”
Cao Dĩ Huyên nhẹ nắm lấy tay của cô rồi vẽ lên tay của cô chữ nhân bằng chữ hán, cô tròn xoe đôi mắt không hiểu anh đang làm gì, bàn tay to lớn của anh nắm gọn lấy bàn tay bé nhỏ của cô một cách nâng niu.

“Để lên miệng nuốt vào đi!”
Triều Kim Nghiên ngoan ngoãn đặt tay lên miệng và nuốt từ nhân mà anh viết lên tay cô vừa rồi.


“Như vậy có ý gì sao thầy?”
“Có thể giúp em bình tĩnh hơn, sau này nếu lo sợ điều gì thì cứ làm như vậy.”
Lúc này cô cảm thấy dường như những điều anh nói rất đúng, và phương pháp trấn an tâm lý vừa rồi cũng rất hiệu quả, tay chân của cô không còn rung nữa có vẻ như cô thấy bình tĩnh và bớt căng thẳng hơn đúng là anh luôn biết cách trấn an tâm lý của người khác, Cao Dĩ Huyên nhìn cô từ đầu đến chân rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Có tố chất lắm, nàng Cinderella.”
Mà dường như thiếu chút gì đó, anh chợt nhớ ra sau đó liền quay lưng đi tới bàn phụ kiện tìm cho cô một chiếc vương miện nhỏ đi tới đội lên đầu cô, Triều Kim Nghiên ngắm nhìn bản thân mình trong gương rồi nở một nụ cười tươi.

“Hợp với em lắm.”
“Em cám ơn thầy.”
Thẩm Nhất Đang nắm váy rồi nhún xuống cúi đầu cảm ơn anh, tiếng vỗ tay và giọng nói của MC vang lên làm cho Triều Kim Nghiên biết là buổi diễn của Thẩm Nhất Đang kết thúc rồi, cô nhanh chân chạy đến bên cánh gà nhìn ra bên ngoài, Thẩm Nhất Đang cùng với Lãnh Thiên Sơ đang đứng vẫy chào khán giả, tiếp theo đó là màn pháo giấy được bắn lên bay phấp phới và thật lung linh, lúc này trên tóc Thẩm Nhất Đang vướng lại một mảnh pháo giấy, Lãnh Thiên Sơ liền đưa tay ra giúp cô gỡ xuống tình cảnh vô cùng ngọt ngào.

Hình ảnh ngọt ngào đó nhanh chóng lọt vào mắt của Lịch Bắc Dạ, chân anh bắt đầu nhịp mạnh, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía hai người với vẻ không hài lòng cho lắm, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy khó chịu nữa, dẫu biết chỉ là bạn nhảy của nhau nhưng sau khi biết Lãnh Thiên Sơ là bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Nhất Đang đồng thời là bạn trai cũ của cô thì anh lại thấy khó chịu hơn.

“Lịch thiếu, cậu không khỏe sao?”
Thẩm Hứa thấy sắc mặt anh không ổn nên quay sang hỏi thử, nhưng anh chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao nên Thẩm Hứa cũng không hỏi nữa.

Khép lại bức màn của vở kịch Thiên Nga Đen, ai nấy cũng bàn tán và đa phần là những lời khen ngợi, cả những nghệ sĩ vũ công nổi tiếng cũng bắt đầu nhắm đến cô nhiều hơn, Thẩm Nhất Đang đi vào bên trong cánh gà thì va phải Triều Kim Nghiên, cô định đưa tay lên đánh như thói quen của mình thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên cô thu tay lại.

“Tới cô rồi đó, diễn cho tốt vào đừng để lớp chúng ta mất mặt.”
Căn dặn một câu trước mặt Triều Kim Nghiên rồi quay đầu rời đi, Triều Kim Nghiên gật đầu rồi đi ra sân khấu, do màn dạo đầu này chỉ có một mình cô nên cô bắt đầu thấy run nhớ lời của Cao Dĩ Huyên cô đưa tay mình ra rồi lại vẽ chữ nhân lên tay nuốt vào bụng, trấn an bản thân bình tĩnh lại cô nhắm chặt mắt chờ đợi.


“Tiếp theo là vở diễn Cinderella của lớp Ballet, đoạn trích cảnh 2 của Cinderella xin được phép tái diễn trên sân khấu, mọi người hãy tập trung đừng rời mắt nhé!”
Bức màn đỏ được kéo lên, Triều Kim Nghiên xuất hiện làm cho mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Là con bé nhận học bổng.”
“Con bé nhà quê đó cũng có cơ hội tham gia sao? nghe nói nó còn được bắt cặp với giảng viên Cao đấy.”
“Không phải là dùng sắc để quyến rũ giảng viên đấy chứ, thật kinh tởm.”
“Lần trước còn trộm dây chuyền của Thẩm Nhất Đang bị cô ta đánh rồi còn đổ rác lên đầu nữa, đúng là đồ ăn cắp.”
Những lời bàn ra tiếng vào của các sính viên khoa khác bàn tán xôn xao, thầy hiệu trưởng liền đứng dậy ra hiệu cho mọi người im lặng, tiếp theo giai điệu nhạc du dương vang lên lấn áp đi những tiếng bàn tán đó, cũng may mà Cao Dĩ Huyên đã chỉ cho cô bí quyết trấn an tâm lý đó nên cô đã không còn căng thẳng và lo lắng nữa, dường như những lời nói cố ý công kích đó cũng không làm cho cô vấp ngã được.

Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, chân tay kết hợp một cách nhịp nhàng, cô dẫn dắt mọi người một cách cuốn hút đi vào thế giới cổ tích của mình, lúc này Cao Dĩ Huyên xuất hiện mọi người bắt đầu òa lớn lên, cả hội trường mắt chữ A mồm chữ O vì có một số người chưa biết hai người bắt cặp nên có hơi bỡ ngỡ còn trong lớp thì ai ai cũng biết cả rồi nên không có gì phải ngạc nhiên cả.

Cao Dĩ Huyên chầm chậm bước tới ra dáng vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú chìa đôi bàn tay của mình ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó dìu dắt cô theo điệu nhạc, anh đưa tay nâng cô lên cao một cách điệu nghệ, so với màn trình diễn vo=ừa rồi của cặp đôi Thẩm Nhất Đang và Lãnh Thiên Sơ thì không hề thua kém chút nào, cả hai đều tỏa ra sự tự tin và thể hiện rõ niềm hạnh phúc của cặp đôi nhân vật chính, nét mặt và sự kết hợp hài hòa của hai người khiến cho những người khinh thường cô trước đây được mở mang tầm mắt, các nghệ sĩ Ballet lẫn thầy hiệu trưởng gật gù tấm tắc khen họ hết lời.


“Làm tốt lắm.”
Cao Dĩ Huyên nhẹ nhàng thì thầm bên tai của Triều Kim Nghiên một lời khen cổ động cô, Triều Kim Nghiên như phát huy hết tài năng của mình trên sân khấu.

Lúc này tại nhà của Triều Kim Nghiên, bà Triều đang theo dõi trực tiếp truyền hình của buổi lễ, bà mỉm cười hạnh phúc nhìn cô con gái của bà thật sự tỏa sáng trên sân khấu, hai hàng nước mắt chảy dài, bà đưa tay nhẹ lau đi, cứ như bà đang được ở tại buổi lễ vậy, giây phts giới thiệu là bà đã cảm thấy hồi hộp rồi.

“Kim Nghiên, con giỏi lắm mẹ thật sự tự hào về con.”
Bên trong khán đài lúc này Lục Kỳ nhíu mày vì giây phút lúc nãy tại sao mấy thứ đó không đổ xuống chứ, đúng là một lũ vô dụng mà, bây giờ chỉ còn lại cơ hội cuối cùng để lấy mạng Thẩm Nhất Đang nữa thôi.

“Để coi mạng mày lớn đến cỡ nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận