Cưới Trước Yêu Sau Cạm Bẫy Hôn Nhân


Lúc này tại Thẩm gia, Lục Kỳ ngồi trong phòng lăn qua lăn lại chờ đợi tin tức của Thẩm Nhất Đang cô chỉ cầu mong cho Thẩm Nhất Đang bị nặng thật nặng đến nổi không còn nhảy múa được mới hả dạ, trong lúc này cô lướt điện thoại coi tin tức và xem chương trình giải trí rồi cười một cách hả hê.

“Lần này xem như nó chết chắc rồi.”
Tiếng động bên dưới nhà làm cho Lục Kỳ giật mình, cô đứng dậy đi tới mở cửa rồi quan sát, những người giúp việc thấy cô liền cúi đầu chào.

“Tiếng gì vậy?”
“Là lão gia và phu nhân về thưa tiểu thư.”
“Được rồi.”
Lục Kỳ mỉm cười nhanh chóng chạy xuống nhà xem thử để thám thính tình hình, cả hai cùng nhau bước vào nhà một cách chán nản, Thẩm Hứa thì vội ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đưa tay cởi chiếc cà vạt rồi quăng xuống sàn, Lục Diễm ngồi xuống bên cạnh vuốt giận cho ông, cả chặng đường về ông đã rất giận Thẩm Nhất Đang vì cái tính tình vẫn không thay đổi của cô, đúng là chứng nào tật nấy.

“Đừng giận mà mình, con bé còn nhỏ mà có biết gì đâu, mình uống nước đi!”
Thẩm Hứa chán nản cầm lấy ly nước uống một hơi, Lục Kỳ đi tới nhướng mày với Lục Diễm một cái hai mẹ con hiểu ý nhau liền đi tới góc phòng trò chuyện.


“Con bé đó sao rồi mẹ? có phải bị thương nặng lắm không?”
Nhìn vẻ mặt háo hức của Lục Kỳ thì lập tức Lục Diễm liền hiểu ra mọi chuyện đều do Lục Kỳ sắp đặt vậy mà lại không bàn tính trước với bà, cô lúc nào cũng liều lĩnh như vậy, đưa tay che miệng Lục Kỳ lại rồi nói.

“Nó vẫn còn khỏe, không sao cả, con đúng là khờ dại khi chơi trò mạo hiểm như vậy nếu lỡ con cũng xảy ra chuyện thì mẹ biết làm sao đây?”
Nghe tin Thẩm Nhất Đang vẫn bình an vô sự lập tức sắc mặt của Lục Kỳ liền rất khó coi, cô ta hậm hực dậm chân một cái rồi quay trở về phòng đóng cửa mạnh một cái, tay đấm mạnh vào tường trút giận, tại sao năm lần bảy lượt Thẩm Nhất Đang đều thoát nạn như thế chứ?là số của Thẩm Nhất Đang may mắn hay là do cô xui xẻo đây vì sao hại rất nhiều cách mà chẳng có cái nào thành công cả.

“Tại sao chứ?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Kỳ nhẹ mở cửa cho Lục Diễm, bà đưa tay ôm lấy cô rồi xoa đầu cô một cái an ủi.

“Không sao, mẹ biết con ghét nó nhưng chúng ta không thể cứ tuyên chiến với nó mãi như vậy được.”
“Không! con phải cho nó thân bại danh liệt mới hả dạ con.”
Lục Diễm liền gật đầu đồng ý cho qua sau đó đưa ra quyển album hình cưới của Thẩm Hứa và bà ta, cả hai đã chuẩn bị cho buổi lễ hấp hôn sắp diễn ra.

“Mẹ thì hạnh phúc rồi còn con và Thiên Sơ vẫn chưa tới đâu hết.”
Lục Kỳ buồn bã nói, mấy cái lá bùa của Lục Diễm xem như phế rồi chẳng có chút hiệu nghiệm nào cả.

“Thôi không được người này thì có người khác, còn chuyện con bé kia mẹ sẽ nghĩ cách giúp con, mẹ sẽ để cho ba của con từ nó luôn, và cho nó bỏ cái tật vênh váo nữa chịu không?”
“Phải khiến nó tàn tạ nhất con mới chịu.”
“Được thôi con yêu.”
Thẩm Hứa ngồi xem đi xem lại mấy tấm ảnh cưới của ông và Lục Diễm, ông thật sự rất hài lòng đôi môi mỉm cười hạnh phúc, những hình ảnh về người vợ cứ thế xuất hiện trong đầu của ông cái ngày mà họ gặp nhau và cái ngày họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới, làm khơi gợi cảm xúc lúc đó cứ như đang được hồi xuân vậy.

“Mình, mình trầm tư quá vậy đang nghĩ gì sao?”
“À không sao, anh có mời Nhất Đang đến tham dự buổi hấp hôn cũng như là mừng sinh nhật của anh nhưng con bé nhất quyết không đến, đúng là ngang bướng thật, đến bao giờ nó mới chịu chấp nhận em đây?”

“Không sao, con bé sẽ vì anh mà đến thôi.”
Ngay lúc này tại bệnh viện, Thẩm Nhất Đang đột nhiên hắt hơi một cái mạnh, Triều Kim Nghiên quay sang lo lắng hỏi.

“Cậu không sao chứ?”
“Không sao, hôm nay...tôi ngủ lại đây được chứ?”
Triều Kim Nghiên chớp đôi mắt mình sau đó liền gật đầu, do căn phòng có hai giường nên không lo sợ không có chỗ ngủ, Thẩm Nhất Đang nhìn Triều Kim Nghiên lúc này cứ như bản thân cô năm đó vậy vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ và thuần khiết, thời gian có thể biến một con người như vậy thành hiện tại bây giờ, nghĩ lại cô cũng không còn biết nụ cười có thể đem lại niềm vui như vậy.

Lúc này điện thoại của Triều Kim Nghiên bắt đầu vang lên, giọng nói lo lắng của người phụ nữ từ đầu dây bên kia vang vọng, do mở loa ngoài nên Thẩm Nhất Đang có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, bất giác cô trở thành kẻ nghe lén cuộc trò chuyện của hai mẹ con họ.

“Lúc này điện bị cúp nên mẹ không xem được khúc sau, mà phải nói là con làm tốt lắm.”
“Vâng, con đã cố hết sức rồi mẹ thấy con giỏi mà đúng chứ?”
Hai mẹ con họ tâm tình mà khiến cho đôi mắt của Thẩm Nhất Đang bắt đầu rưng rưng ngấn lệ, cô quay mặt sang hướng khác đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó, cô thật sự rất ganh tị với Triều Kim Nghiên ngay lúc này, gia cảnh Triều Kim Nghiên không được tốt cho lắm nhưng ít ra cô vẫn còn có mẹ là điểm tựa của cô.

“Do đêm nay bạn con rủ con ở chơi nên con sẽ ngủ ở nhà bạn ngày mai con về nhé mẹ.”
“Được rồi, nhớ đừng làm phiền người ta nhé con.”
Cũng may là bị cúp điện nên bà không biết chuyện cô xảy ra chuyện nếu không thì bà sẽ lo lắng cho cô lắm, Triều Kim Nghiên ngắt máy rồi thở phào một hơi.


“Cô hạnh phúc nhỉ? Mà cô có ba không?”
“Không, ba mình mất lúc mình còn nhỏ rồi, hai mẹ con mình nương tựa với nhau đến giờ.”
Triều Kim Nghiên mím môi, thì ra cô cũng chẳng có một gia đình trọn vẹn nhưng ít ra cô vẫn có được tình thương vô bờ bến của mẹ, còn cô đổi lại những thứ sa hoa vật chất này có là gì sánh bằng tình thương của ba cô chứ, tại sao ông lại không yêu thương cô mà lại ghét bỏ cô? Ngày mà cô tốt nghiệp cấp ba và trong ngày sinh nhật của cô không bao giờ có mặt ông, thay vào đó Lục Kỳ thì lại được có tất cả kể cả tình thương của ông, cô thật sự rất ganh tị khi nhìn thấy họ yêu thương nhau trong khi cô mới là con ruột của ông cơ mà.

“Ba và mẹ của cậu cũng hạnh phúc mà.”
“Hạnh phúc ư? Ba mẹ ư? Tôi chỉ có ba còn mẹ thì mất rồi, chúng ta giống nhau nhỉ? Nhưng mà cô vẫn hạnh phúc hơn tôi, cô không thể hiểu được cảm giác của tôi đâu.”
“Mình xin lỗi vì nói như vậy.”
Triều Kim nghiên đan tay vào nhau buồn bã nói, Thẩm Nhất Đang vẫy tay tỏ vẻ không sao rồi nằm xuống giường.

“Cậu sinh ra trong gia đình giàu có đương nhiên là phải hạnh phúc mới phải.”
“Cô nghĩ sai rồi, có tiền nhưng không hạnh phúc cũng như không thôi, thôi đừng nhắc nữa ngủ đi tôi cũng mệt rồi.”
Thẩm Nhất Đang quay mặt vào bên trong rồi kéo chăn phủ lên người, Triều Kim Nghiên trầm ngâm một lúc rồi cũng nằm xuống nhưng không tài nào ngủ được, cô lo lắng mẹ ở nhà một mình không biết có ổn không nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận