Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

“Cô Trình trở thành cảnh sát từ khi nào thế, vừa nghe thấy đối phương họ Ôn đã liền tin chắc đó là tôi rồi. Hơn nữa, cô Trình không phải con giun trong bụng tôi, làm sao có thể chắc chắn người trong lòng tôi yêu là ai?”

Cửa phòng bệnh nhiên bị đẩy ra, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên truyền đến. Trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn mang theo nụ cười, chậm rãi bước vào, giống như một cơn gió nhẹ, mang đến cho người ta cảm giác mềm mại thoải mái.

Ánh mắt Cố Khải lóe lên, anh ấy nhìn về phía Mặc Tu Trần đang ở sau lưng cô, trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt không nhìn ra được cảm xúc.

Trình Giai không ngờ Ôn Nhiên đang ở bên ngoài, càng không ngờ đã bị Ôn Nhiên ngay tại chỗ nghe thấy mình nói chuyện, phía sau cô còn Mặc Tu Trần đi theo.

Nhất thời sắc mặt cô ta thay đổi vài phần, nhìn không ra được cảm xúc của Mặc Tu Trần. Tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng không thể chùn bước, nghĩ đến đây là cơ hội tốt nhất của mình, cô ta nghiền răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Ôn Nhiên, nghiêm nghị nói: “Cô làm gì thì trong lòng cô tự rõ, nếu cô không yêu Mặc Tử Hiên thì tại sao cô lại ở bên anh ta vài tháng. Chẳng lẽ cô Ôn là loại người coi tình cảm như trò chơi sao, nhưng mà cô đã nói như vậy, ngược lại lại có khả năng. Cô cưới cậu Mặc, cũng chỉ vì nhà máy dược phẩm của nhà cô mà thôi, không phải vì thích cậu Mặc.”

Nụ cười nơi khóe miệng của Ôn Nhiên hiện lên một tia lạnh lùng và châm chọc, nhìn Trình Giai, nhưng không trả lời.

Lời nói của Trình Giai không cho phép cô ta hối hận, nhìn thầy Ôn Nhiên không nói gì, trong lòng cô ta càng cảm thấy có dũng khí.

Nhìn Mặc Tu Trần, cô ta không nhìn ra được anh vui mừng hay tức giận, cô ta thầm nghĩ, trách móc Ôn Nhiên: “Cho dù cô không thích cậu Mặc thì cũng nên biết ơn cậu Mặc đã giúp nhà máy dược phẩm của nhà cô vượt qua khó khăn mới phải. Sao cô có thể mua chuộc anh ta được, cậu Mặc đối xử tốt với cô như vậy.”

“Ôn Nhiên, tôi trước đây chỉ nghĩ cô là một cô gái hợm hĩnh ham hư vinh, không ngờ cô còn độc ác như vậy. Cô hại cậu Mặc, Mặc Tử Hiên cũng sẽ không bỏ rơi Chu Lâm mà cưới cô đâu.

Cô ta lại lần nữa lôi Mặc Tử Hiên vào, mục đích rất rõ ràng, muốn Mặc Tu Trần ghen.

Cô ta tin không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình vì một người đàn ông khác mà làm tổn thương mình.

Càng đừng nói đến một người đàn ông ưu tú như Mặc Tu Trần, anh tuyệt đối không thể dung túng cho Ôn Nhiên vì Mặc Tử Hiên mà làm tổn thương mình.

Sắc mặt Có Khải sa sầm, lạnh lùng nói: “Vếét thương trên đầu của cô Trình chưa khỏi, đừng nghĩ đến máy việc hại não, nhất là chuyện gây xích mích ly gián này.”

Năm chữ gây xích mích ly gián anh ấy tăng giọng điệu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trình Giai.

Trình Giai sửng sốt, cô ta biết Cố Khải rất tốt với Ôn Nhiên, nhưng cô ta không biết anh ấy tốt với Ôn Nhiên đến mức công khai bảo vệ Ôn Nhiên ở trước mặt Mặc Tu Trần.

Lòng căm thù của cô ta dành cho Ôn Nhiên lại sâu sắc hơn, cô ta thầm nguyền rủa trong lòng, cô chuyên quyền rũ đàn ông.

Trên môi, cô ta nghiêm khắc phản bác: “Bác sĩ Cố, tôi không có gây xích mích ly gián. Chính anh Lạc đã nói, cậu Mặc và cô Ôn sẽ không ở bên nhau được bao lâu. Tôi chỉ phân tích dựa trên đầu mối của anh ấy cung cấp, cho dù là sai, phản bác lại cũng nên là cô Ôn. Sao bác sĩ Có lại kích động như vậy, xem ra cô bản lĩnh của Ôn thật sự không ít!”

Cụm từ ‘bản lĩnh thật sự không ít’ là ám chỉ, chửi rủa Ôn Nhiên thay đổi như nước, gặp một người đàn ông liền quyến rũ một người.

Ánh mắt Ôn Nhiên có chút khó chịu, đang định nói thì Cố Khải ở bên cạnh lại chế nhạo, nói với Mặc Tu Trần: “Tu Trần, tôi nghĩ cậu nên chuyển viện cho cô ta đi, tôi không thể kiểm tra ra nguyên nhân khiến cô ta đau đầu đâu. Bệnh viện Khang Ninh cũng không trị được những người phụ nữ thèm muốn đàn ông đã có gia đình như vậy, càng không thể hủy hoại danh tiếng của bệnh viện vì những người phụ nữ tâm cơ, độc ác!”

Những lời của Cố Khải nói thực sự không để lại cho Trình Giai chút mặt mũi nào.

Tàn nhẫn vạch trần nộ mặt thật của cô ta, nhưng nếu Trình Giai có chút lòng tự trọng, cũng sẽ không thể ở lại nữa.

Sắc mặt Trình Giai tái mét, cô ta khó chịu và tức giận trừng mắt nhìn Cố Khải. Khi nhìn về phía Mặc Tu Trần, nước mắt cô ta lại nhanh chóng rơi xuống, trông thật đáng thương, sợ rằng không ít người đàn ông sẽ cảm động.

Lạc Hạo Phong nheo mắt, khóe miệng gợi lên một đường cong đang xem kịch.

Ôn Nhiên cũng bị lời nói của Cố Khải làm cho choáng váng, ngoài cảm động ra, trong lòng còn có một tia xúc động không rõ ràng. Cố Khải hoàn toàn không cần phải nói gì cả, nhưng anh ấy không chỉ mở miệng bênh vực cô, mà còn tàn nhẫn vạch trần bộ mặt ngụy trang của Trình Giai.

Trong lòng cô chợt lóe lên một ý nghĩ không thể giải thích được, nếu anh trai cô có mặt, nhất định sẽ giống như anh Có, không cho phép ai bắt nạt mình.

“Được!”

Trong bầu không khí xa lạ, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, chữ ‘được’ phát ra từ Mặc Tu Trần, đây là câu đầu tiên mà anh nói từ khi bước vào phòng bệnh.

Được dùng ngắn gọn và trọng điểm.

Nhưng nó mang lại cho người ta một cảm giác kinh ngạc và áp bức không thể giải thích được. Khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt của Trình Giai trong chốc lát trắng như tuyết.

Đôi mắt đẫm lệ, cái nhìn yêu ớt và đau khổ, Mặc Tu Trần nhìn vào đôi mắt của cô ta, cũng không có chút thương hại hay xót xa, có cũng chỉ là sắc sảo và lạnh lùng.

“Cậu Mặc?”

Cô ta đau đón hét lên, giọng nghẹn ngào và xót xa.

Mặc Tu Trần tiến lên hai bước, cao lớn đứng ở bên cạnh Ôn Nhiên, trước mặt ba người ở trong phòng bệnh, anh duỗi tay đem thân thể mảnh mai của Ôn Nhiên ôm vào trong lòng. Mặc kệ ba người kia đang đồng thời thay đổi sắc mặt, ánh mắt của anh lạnh lùng quét qua Lạc Hạo Phong, nhìn Trình Giai, nói từng chữ: “Cố Khải nói đúng, cô là bệnh nhân. Đừng bận tâm đến mấy chuyện hại não này. Hơn nữa, những gì cô vừa nói thực sự là đang khích bác ly gián.”

Những giọt nước mắt của Trình Giai vì lời nói của Mặc Tu Trần càng chảy ra dữ dội hơn, lời nói giếng nhau, lời nói của Cố Khải cô ta chỉ có hận và giận, nhưng từ miệng Mặc Tu Trần nói ra lại như một nhát dao sắc nhọn xuyên qua tim cô ta, máu chảy như tên bắn!

Cô ta biết Mặc Tu đối với ‘ân nhân cứu mạng” như cô ta không có gì đặc biệt cả. Cô ta thích anh, cũng không dám trực tiếp thỏ lộ, nhưng những gì anh nói với mình, cô ta thực sự không thể tin được.

Cho dù anh không quan tâm đến chuyện xảy ra năm đó, nhưng lần này cô ta đã cứu anh, còn chưa qua mười ngày sao anh có thể quên nhanh như vậy.

“Câu Mặc, tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh Lạc nói, công nhân kia thú nhận người xúi giục anh ta là một cô gái trẻ họ Ôn. Họ này vốn dĩ đã ít, Ôn Nhiên ăn khớp với những điều kiện đó nhiều nhất, chẳng lẽ anh không nghỉ ngờ cô ta chút nào sao?”

Điều kiện mà cô ta nêu ra là Ôn Nhiên kết hôn với anh không phải vì họ yêu nhau mà là vì cô bán mình vì lợi ích, người mà trong lòng cô thích là Mặc Tử Hiên chứ không phải là Mặc Tu Trần.

Giết anh sẽ không chỉ khôi phục lại tự do, mà còn giúp Mặc Tử Hiên có được tập đoàn, cùng anh ta trở thành một đôi.

Điều mà cô ta chắc chắn kích thích được Mặc Tu Trần nhất là Mặc Tử Hiên, đương nhiên Trình Giai sẽ lợi dụng điều này.

Mặc Tu Trần nhếch khóe miệng, không để ý đến nước mắt của Trình Giai, trầm giọng nói: “Tôi không tin người phụ nữ của tôi thì tin ai? Cho dù cả thế giới hại tôi, Nhiên Nhiên cũng sẽ không làm hại tôi.”

Khi anh nói điều này, không chỉ Trình Giai sững sờ, mà Lạc Hạo Phong và Cố Khải cũng ngạc nhiên.

Trái tim của Ôn Nhiên run lên, cái đầu đang cúi xuống đột nhiên ngắng lên, trái tim run lên dữ dội nhìn vào ánh mắt của Mặc Tu Trần, một cảm xúc phức tạp nhanh chóng từ trong lòng lan ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui