Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Ngày hôm sau, Ôn Noãn dậy sớm.

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy mac Mặc Tu Trần vẫn đang ngủ say.

Cô cần thận gỡ bàn tay to lớn mà anh đang ôm lấy eo cô, khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của anh, đứng dậy mặc quần áo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ chính.

Một tiếng sau, Mặc Tu Trần tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh, trong mắt thoáng hiện một tia nghỉ ngờ, sờ lên ga giường bên cạnh, từ nhiệt độ có thể phán đoán Ôn Nhiên đã dậy được một lúc lâu rồi.

Cửa phòng ngủ chính bị đầy ra từ bên ngoài, ánh sáng rực rỡ theo bước chân Ôn Nhiên bước vào, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của cô tràn ngập không gian phòng ngủ: “Tu Trần, anh dậy thật đúng lúc, ăn sáng thôi!”

Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Em dậy làm bữa sáng à?”

“Đúng vậy, em tỉnh lại không ngủ được nữa nên xuống làm bữa sáng. Anh mặc bộ quần áo nao, em lấy giúp anh.”

Khi nói chuyện Ôn Nhiên đã đi đến trước giường, ý cười quét qua bộ ngực đầy sức sống và gợi cảm của Mặc Tu Trần, sau đó đi về phía phòng ngủ.

“Cái gì cũng được, em giúp anh phối hợp đi!”

Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nói, ánh mặt thật sâu dừng ở trên người Ôn Nhiên, chỉ cần cô ở trong tầm mắt, anh liền cảm thấy thoải mái.

Cô nấu bữa sáng cho anh, còn tìm quần áo cho anh, đây là điều xa hoa mà hơn 20 năm trước anh không dám nghĩ.

Cho dù lúc đầu gia đình cô xảy ra chuyện, anh ép cô lấy anh với lý do anh giúp công ty của ba cô vượt qua khó khăn. Anh cũng không ngờ tới cô sẽ thật lòng đối xử trân thành với anh.

Quần áo nam không giống nữ, phong cách làm người ta rối ren hoa mắt, phong cách quần áo của Mặc Tu Trần cũng chỉ có một vài kiểu, mặc đi làm chẳng qua là áo sơ mi và bộ âu phục.

Màu sắc cũng chỉ có hai hoặc ba màu.

Chuyện phối hợp quần áo này không làm khó được Ôn Nhiên, cô nhanh chóng chọn cho anh một bộ quần áo.

Mặc Tu Trần chỉnh tÈ đứng trước mặt cô, cô giúp anh thắt cà vạt. Trước và sau mấy phút, cô đã biến anh từ một người đàn mới tỉnh ngủ có chút gợi cảm và lười biếng trở thành một anh chàng đẹp trai, phong thái hiên ngang.

Giữa những cử chỉ, phong thái của bậc đế vương đầy sang trọng và đẹp trai được bộc lộ trọn vẹ.

“Rát đẹp trai!”

Khi được Ôn Nhiên khen ngợi, đôi môi đỏ mọng không tự chủ được tràn ra, khóe miệng anh nhéch lên, trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên một nụ cười tự hào, được người phụ nữ của chính mình khen là một điều rất hạnh phúc.

Anh vươn tay nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, hỏi đùa: “Chồng em đẹp trai như thế này, em có muốn từng giây từng phút đều được nhìn thấy không?”

Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, ngây người chớp chớp mắt, “Mặc dù em không thể từng giây từng phút nhìn thấy anh được, nhưng chúng ta sớm chiều bên nhau, ít nhất một ngày có nửa ngày được gặp anh là em đã rất hài lòng rồi.”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, quyến rũ nói: “Nhiên Nhiên, chờ anh trai em xuất viện, em từ chức đến công ty anh làm thư ký cho anh đi. Vậy thì em có thể giám sát anh 24/24h rồi, không cần lo lắng người chồng đẹp trai này của em bị người phụ nữ khác nhòm ngó.”

“Hahal”

Thật sự là lời nói của Mặc Tu Trần quá buồn cười, Ôn Nhiên nhịn không được liền bật cười ra tiếng, đôi mắt vốn dĩ trong veo như nước vừa sáng lại vừa cong, lại quyến rũ không thể tả.

“Liếc mắt nhìn cũng sẽ không mắt một miếng thịt nào. Trừ khi em giữ anh ở nhà hai mươi tư tiếng, nếu không thì em làm sao có thể đảm bảo anh sẽ không bị những người phụ nữ khác nhòm ngó.”

“Em và anh ở cùng nhau, sẽ không còn ai nhóm ngó anh nữa.”

Mặc Tu Trần vươn tay ôm lấy eo thon của cô, hai người vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện. Trong phòng khách, thím Trương thấy bọn họ đi xuống, lập tức nở nụ cười tươi rói chào hỏi.

Còn nói với Mặc Tu Trần rằng bữa sáng hôm nay do Ôn Nhiên làm một mình, bà ây không cân giúp gì cả.

Nghe thím Trương nói xong, Mặc Tu Trần nhìn người phụ nữ mà anh đang ôm, “Nhiên Nhiên, vất vả cho em rồi!”

“Không có gì đâu, em lại không nấu cho một mình anh, em làm rất nhiều. Lát nữa đem một phần đến cho anh em.”

Ôn Nhiên mỉm cười, ở trước mặt thím Trương bị Mặc Tu Trần dùng ánh mắt dịu dàng nhìn, cô có chút đỏ mặt xấu hỗ.

~* Trong phòng bệnh của bệnh viện.

Ôn Nhiên lấy bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ra, đưa cho Ôn Cảm đang ở trên giường bệnh.

Buổi sáng, cô đặc biệt gọi điện thoại cho dì Lý, bảo bà ấy hôm nay không phải mang bữa sáng cho Ôn Cẩm, cô sẽ tự mình mang qua.

Ôn Cẩm vừa ăn sáng vừa xúc động nói, “Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể ăn bữa sáng do chính tay Nhiên Nhiên làm. Nếu biết được tài năng của em, anh nên để cho em đi học nấu ăn sớm.”

Ôn Nhiên liếc anh ấy một cái, “Kỹ năng nấu nướng chỉ có thể thỉnh thoảng thể hiện, nếu như mỗi ngày đều làm thì sẽ phiền toái.”

Sau khi tán gẫu vài câu chuyện phiếm, Ôn Nhiên nói thật với Ôn Cẩm chuyện Trình Giai không phải là ân nhân cứu mạng của Mặc Tu Trần, “Anh, hôm qua Trình Giai nói, cô gái đã cứu Mặc Tu Trần năm đó đã chết rồi.”

“Trình Giai là đang nói nhảm.”

Ôn Cẩm vừa nuốt cháo trong miệng, còn không có nghĩ tới, buột miệng nói ra, chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh lóe lên, tránh đi ánh mắt của Ôn Nhiên, cúi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Ôn Nhiên giật mình kinh ngạc nhìn anh: “Anh, tại sao anh lại cho rằng Trình Giai nói nhảm?”

Ôn Cảm lại ngẳng đầu nhìn cô, giữa hai lông mày biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nghĩ kỹ thì sẽ biết thôi, Trình Giai giả vờ là ân nhân cứu mạng của Mặc Tu Trần, muốn nhân cơ hội này khiến anh ta thích mình, trở thành mợ chủ nhà họ Mặc. Vừa nãy em cũng nói đó, cô ta là người bị Tiêu Văn Khanh điều khiển.”

Ôn Nhiên vẫn chưa hiểu rõ, nghỉ ngờ nhìn Ôn Cẩm: “Đúng vậy, là Tiêu Văn Khanh điều khiển cô ta. Nói cô gái đó không còn nữa cũng là Tiêu Văn Khanh nói. Bà ta yên tâm để Trình Giai sau mười năm mới xuất hiện, em cảm thấy cô gái đó có lẽ đã thực sự không còn.”

Nếu cô gái đó không chết, vậy thì tại sao Mặc Tu Trần vẫn chưa tìm được cô ấy đây.

Ôn Cẩm nhìn ra suy nghĩ của Ôn Nhiên, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Sẽ không đâu, Mặc Tu Trần không tìm được cô ấy không có nghĩa cô ấy không còn nữa.”

Ôn Nhiên bát đắc dĩ nở nụ cười: “Hy vọng là như vậy.”

Ôn Cẩm cười nhẹ, đặt bát cháo lên tủ đầu giường, nhẹ giọng an ủi: “Ở hiền gặp lành, em đừng lo lắng, cô gái đó tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ chiếu cố cô ấy.”

Ôn Nhiên gật đầu, cô thật lòng hy vọng Mặc Tu Trần có thể tìm thấy cô gái ấy càng sớm càng tốt, có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ nhiều năm của anh.

Ôn Nhiên không ở lại phòng bệnh quá lâu, chờ Ôn Cảm ăn sáng xong, cô rửa bát, dặn dò Ôn Cẩm nghỉ ngơi thật tốt, tự mình vội vàng đến công ty làm việc.

“Lái xe cẩn thận, đến công ty thì gọi lại cho anh.”

Ôn Cẩm nhẹ y nói, Ôn Nhiên cười gật đầu: “Anh, anh yên tâm đi, em lái xe rất rát cẩn thận.”

Sau khi Ôn Nhiên đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Ôn Cẩm.

Anh không gọi ý tá đặc biệt đi vào ngay mà chỉ lặng lẽ dựa vào đầu giường, có lẽ trong phòng quá yên tĩnh, suy nghĩ của anh có chút vẫn vơ. Vài chuyện cũ kỹ hiện lên như một slide trình chiếu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui