Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Anh họ cô ấy và Mặc Tu Trần quen nhau bao nhiêu năm thì cô ấy quen biết anh từng ấy năm, vậy mà anh lại nói, anh không biết mình thích ăn gì.

Còn có vừa nấy, anh nói “Nhiên Nhiên không ngại thì anh cũng không ngại” ngụ ý rất rõ ràng.

Rồi lại nhìn tương tác giữa anh và Ôn Nhiên, tuy chỉ là một câu dặn dò đơn giản nhất nhưng cũng cho thấy tình cảm của hai người rất tốt. Nếu không thì, với tính cách của Mặc Tu Trần, anh làm sao có thể nghe lời dặn dò của một người phụ nữ.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, mình không nên chỉ vì đi ngang qua cửa số mà nhìn thấy hai người bọn họ liền có suy nghĩ đi vào chào hỏi, cô ấy còn hành động thật.

Mặc dù Mặc Tu Trần không nói không hoan nghênh cô ấy, nhưng anh biểu hiện rất rõ ràng, anh không muốn bắt kỳ ai quấy rầy thời gian riêng của anh và Ôn Nhiên.

Nhìn thấy anh giơ tay ra hiệu với người phục vụ cách đó không xa, Thâm Ngọc Đình đột nhiên ngăn cản, buột miệng nói: “Tu Trần, không cần gọi đâu, em chợt nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng, em phải đi trước đây.”

Cô ấy đứng dậy, quay đầu nhìn Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, ngày mai em rảnh không? Chị nghỉ ngơi hai ngày rồi lại phải đến một thành phố khác để diễn thuyết. Nếu em rảnh thì chúng ta cùng đi mua sắm có được không?”

Ôn Nhiên cười gật đầu: “Được nha, cuối tuần em không phải đi làm.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Thầm Ngọc Đình vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó chị sẽ liên lạc với em.”

Ôn Nhiên gật đầu, Thẩm Ngọc Đình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Tu Trần, thời điểm xoay người rời đi, cô ấy hạ mi mắt, ẩn giấu một tia mắt mát.

Thậm chí một câu nói giữ lại anh cũng không muốn nói, cô ấy mím chặt môi, đứng thẳng lưng, bước chân tao nhã rời khỏi nhà hàng.

“Sao vừa rồi anh không giữ chị Đình ở lại ăn cơm? Em cảm thấy chị Ấy nói có chuyện chỉ là cái cớ thôi.”

Sau bữa ăn, khi Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên trở lại nhà máy dược phẩm, cô hơi nghiêng người, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngắng đầu nhìn anh. Trực giác của phụ nữ nói với cô, Thẳm Ngọc Đình là vì thái độ lạnh nhạt của Mặc Tu Trần khiến cô ấy bị tổn thương, nên cô ấy mới tìm cớ, vội vàng rời đi.

Mặc dù cô biết Thẳm Ngọc Đình cũng thích Mặc Tu Trần, tình cảm của cô ấy dành cho anh có lẽ rất sâu đậm, nhưng cô lại cảm thấy kỳ lạ, cô không ghét cô ấy như ghét Trình Giai.

Mặc Tu Trần đưa mắt nhìn cô, thấy cô chỉ tùy tiện hỏi, không có thăm dò hay để ý, anh cong môi cười, bình tĩnh nói: “Thái độ mà anh đối xử với Thắm Ngọc Đình vẫn luôn như vậy.”

“Thái độ vẫn luôn như vậy?”

Ôn Nhiên lặp lại lời của anh, hơi nhíu mày, xúc động nói: “Chị Đình của em thật sự rất có ý chí kiên định. Nếu như đổi lại là em, anh hờ hững suốt hơn 20 năm qua, em nhát định sẽ không cứ luôn ngốc nghéch thích anh như thế đâu.”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, anh biết, với sự nhạy cảm và thông minh của Ôn Nhiên, nhất định có thể nhìn ra Thẳm Ngọc Đình có ý với anh. Anh không có nói dối, anh đối xử với Thảm Ngọc Đình thật sự vẫn luôn hờ hừng, không chán ghét như những người phụ nữ khác, điều này đã khiến cho Thảm Ngọc Đình cảm thấy, anh đối xử với cô ấy có chút khác biệt.

Khi anh nói chuyện với cô ấy, trông thì dịu dàng, trên lông mày nở một nụ cười, thậm chí khi anh nói lời quan tâm, đều không có một chút tình cảm nam nữ nào, cùng lắm là anh sẽ không coi cô ấy là người xa lạ.

“Anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy đúng chứ!”

Anh đi chậm lại, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mình, mọi biểu cảm và cử động của cô, ở trong mắt anh đều đáng yêu.

Ôn Nhiên bĩu môi, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Sao lại không có, sau khi anh và em nhận được giấy chứng nhận kết hôn, anh đã bỏ lại em ở cục dân chính, rồi tự mình đi công tác.

Em vì anh trai mà buồn quá, anh lại hung dữ nói với em, nếu lần sau em còn khóc thì không được đến bệnh viện nữa, còn tóc Ánh mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần lóe lên một tia nhàn nhạt, anh dịu dàng nói: “Nếu như ngay từ đầu anh đã bày tỏ tình cảm với em, em sẽ không nghỉ ngờ anh có ý đồ với em, hoặc là có mục đích khác mới kết hôn với em sao?”

Ôn Nhiên đang cố gắng suy nghĩ lại xem anh còn có hành vi nào quá đáng không, nghe được anh nói như vậy, suy nghĩ của cô bị anh cắt ngang, cô ngây người chớp mắt rồi chợt nở nụ cười.

Cũng đúng, nếu như ngay từ đầu Mặc Tu Trần đối xử với cô rất tốt, thì cô nhất định sẽ nghi ngờ mục đích thực sự của anh, dù sao thì thân phận của anh cũng sờ sờ ra đấy, mà trước đó cô và Mặc Tử Hiên còn từng yêu nhau.

“Em cười cái gì đấy?”

Mặc Tu Trần nhìn nụ cười rạng rỡ của cô mà tâm trạng của anh cũng tốt vô cùng.

“Muốn cười thì cười thôi, không có lý do gì.”

Ôn Nhiên không muốn nói cho anh biết tại sao mình lại cười, chỉ là không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, cô chuyển đề tài hỏi: “Anh nghĩ Mặc Tử Hiên có thể đồng ý tổ chức đám cưới sớm với Chu Lâm không?”

Mặc Tu Trần nhàn nhạt cong môi, có chút hứng thú nói: “Anh không biết, Mặc Tử Hiên luôn nghe lời Tiêu Văn Khanh, có lẽ cậu ta sẽ đồng ý. Dù sao thì đứa trẻ trong bụng Chu Lâm, là con của cậu ta.”

Ôn Nhiên ồ một tiếng, rồi lại hỏi: “Máy ngày nay Trình Giai có đến tìm anh không?”

Mặc Tu Trần lắc đầu: “Không có, có lẽ cô ta cảm thấy xấu hỗ không còn mặt mũi nhìn ai. Anh nghe Tiểu Lưu nói, ba ngày nay cô ta không hề ra khỏi cửa, suốt ngày ở nhà.”

Mấy ngày nay anh quá bận rộn, nếu buổi trưa cùng Ôn Nhiên ăn cơm thì buổi tối liền trở về rất muộn. Thời gian hai người ở cùng nhau rất ít khi nói đến mấy người không liên quan kia, cho nên Ôn Nhiên cũng không nắm rõ về tình hình của Trình Giai cho lắm.

Ôn Nhiên nhúc nhích thân thể một chút, để cho mình tựa vào ghế ngồi thoải mái hơn, tò mò nhìn Mặc Tu Trần: “Tiểu Lưu đi thăm cô ta chưa? Vậy thì anh nói xem, liệu Tiểu Lưu có thích Trình Giai không, dù sao thì trước đó cậu ấy cũng chưa có bạn gái.

Mặc Tu Trần cười cười, thản nhiên nói: “Câu hỏi này thật khó trả lời, Tiểu Lưu thích những cô gái thật sự dịu dàng và hiền thục. Cậu ấy rất hiếu thảo với thím Trương và bác Lưu, cậu ấy không muốn tìm một người vợ về bắt nạt cha mẹ mình. Bản tính của Trình Giai chắc chắn không dịu dàng và hiền thục.”

“Nhưng Trình Giai rất xinh đẹp, em nghĩ nếu cô ta có ý, muốn khiến Tiểu Lưu người không có kinh nghiệm yêu đương thích cô ta thì không phải là chuyện gì khó.”

Phụ nữ luôn hiểu phụ nữ hon ai hết.

Ôn Nhiên cảm thầy Trình Giai là kiểu phụ nữ có thể đặc biệt thu hút sự chú ý của đàn ông, cho dù cô ta trang điểm ăn mặc ra sao, lúc nào cũng đều rất quyến rũ. Vì Mặc Tu Trần không quan tâm đến cô ta nên anh mới không thèm để cô ta vào mắt.

Nhưng Tiểu Lưu thì khác, cậu ta và Trình Giai có mối quan hệ về thể xác, còn về mặt tâm lý, có lẽ Trình Giai sẽ có một số thay đổi.

“Có phải Tiểu Lưu nói gì với em không?”

Mặc Tu Trần nhíu mày, thâm tình nhìn Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên lắc đầu, hai ngày nay cô không hề gặp Tiểu Lưu, làm sao mà cậu ta có thể nói gì với cô được: “Không có, em còn chưa gặp cậu ấy, chỉ là trực giác của con người thôi, anh cứ coi như em chưa nói gì đi.”

“Cho dù Tiểu Lưu thích Trình Giai, cậu ấy cũng sẽ không làm ra những chuyện trái lương tâm đâu.”

Mặc Tu Trần quay đầu nhìn về phía trước, im lặng vài giây anh mới lên tiếng, giọng nói không cao nhưng lại trầm thấp chắc chắn, anh đối với Tiểu Lưu vẫn có chút tin tưởng.

Nếu không thì, cũng sẽ không đem Trình Giai cho Tiểu Lưu.

Tuy nhiên, những lời nói của Ôn Nhiên đã nhắc nhở anh, trong lòng anh suy nghĩ, tìm thời gian nào đó, nên gọi Trình Giai và Tiểu Lưu cùng đến, hỏi xem bọn họ suy nghĩ thế nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui