Trong nhà vệ sinh.
Bạch Tiểu Tiểu súc miệng hết ngụm nước này đến ngụm khác, Ôn Nhiên đứng bên cạnh cô ấy, ánh mắt mọng nước thoáng lo lắng, cho đến khi cô ấy súc miệng xong, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, Lạc Hạo Phong thích cậu à2”
Bạch Tiểu Tiểu nghe vậy chợt ngẳắng đầu, trước vẻ mặt nghỉ hoặc và quan tâm của Ôn Nhiên, cô ấy cau mày lạnh lùng nói: “Không thể nào, anh ta lăn lộn với đám phụ nữ đã lâu, anh ta cho rằng mình thật sự là người gặp người thích, hôn ai thì người đó vui mừng điên cuồng à, nói trắng ra là cái đồ cuồng tự luyến.”
Nếu như nói nụ hôn đầu tiên của mình vô tình trao cho Lạc Hạo Phong khiến Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy buồn bực, nhưng hôm nay Lạc Hạo Phong cưỡng hôn cô ấy, cô ấy không chỉ cảm thấy buồn bực mà còn rất khó chịu.
Không cô gái nào bị cưỡng hôn mà còn vui vẻ.
Hơn nữa, Bạch Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong là loại người vừa gặp là đấu đá nhau, lần trước anh bảo cô ấy ăn mặc trang điểm như kẻ khò, hôm ở trường đua ngựa lại muốn làm khó cô ấy, muốn khiến cô ấy bẽ mặt.
Ngay cả lần trước Lạc Hạo Phong mời cô ấy đi xem trò cười của Linda và Tiêu Dục Đình, thì điều đó cũng không thể bù đắp lại hết được.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, trầm ngâm nói: “Tớ cảm thấy chắc chắn là Lạc Hạo Phong thích cậu, Tiểu Tiểu, thật ra anh ấy không lăng nhăng và bẳn như cậu nghĩ đâu.”
Lạc Hạo Phong có một vẻ mặt yêu nghiệt khiến phụ nữ chết mê chết mệt, lại thêm tính cách đó, phụ nữ đều thích anh ấy, anh ấy không phải là loại đàn ông cặn bã.
Bạch Tiểu Tiểu lau mặt, rồi lại mím môi: “Tớ mặc kệ anh ta có bẩn hay không, tóm lại là tớ không có hứng thú với anh ta.”
“Vậy cậu có muốn quay lại đó không? Nếu cậu không muốn thì tớ sẽ gọi điện cho Mặc Tu Trần, bây giờ chúng ta đi về.”
Ôn Nhiên sợ lát nữa Bạch Tiểu Tiểu quay lại đó, cô ấy sẽ lại cãi nhau với Lạc Hạo Phong.
“Tại sao không quay lại, tớ sợ anh ta chắc?” Bạch Tiểu Tiểu bướng bỉnh nói.
Hai người trở lại văn phòng, trên ghế sofa có thêm một người là Mặc Tử Hiên, Lạc Hạo Phong ngồi ở ghế sô pha đơn.
Mặc Tử Hiên và Chu Lâm ngồi cùng một ghé, Mặc Tu Trần ngồi một mình một ghé.
Nhìn thấy Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu quay lại, Mặc Tu Trần mỉm cười vẫy tay với cô, giọng nói trong trẻo và vui vẻ: “Nhiên Nhiên, qua đây.”
Nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Trần, Mặc Tử Hiên quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt chạm vào Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đứng ở cửa, không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta có gì thay đổi, thậm chí là ánh mắt anh ta nhìn Ôn Nhiên không còn sâu đậm như trước nữa.
Anh ta chỉ liếc nhẹ rồi cúi đầu xuống.
: Mặc dù Mặc Tu Trần nhìn Ôn Nhiên, nhưng từ khóe mắt anh vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Mặc Tử Hiên, thấy anh ta chỉ liếc nhẹ Ôn Nhiên rồi thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhướng mày mỉm cười nhìn Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên không để ý tới Mặc Tử Hiên, đi thẳng đến chỗ của Mặc Tu Trần, cô và Bạch Tiểu Tiểu ngồi lên ghế sô pha bên cạnh anh.
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi quay lại làm việc đây.”
Mặc Tử Hiên đứng dậy, bỏ lại một câu rồi bước đi.
“Tử Hiên, em đi với anh đến văn phòng của anh, em còn có một vài điều muốn nói với anh.”
Vẻ mặt Chu Lâm thay đổi, cô ta vội vàng đứng dậy nhìn Mặc Tử Hiên với vẻ mặt cầu xin, thấy anh ta thờ ơ, cô ta lại nhìn Ôn Nhiên cầu cứu.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của cô ta, Ôn Nhiên cau mày, ánh mắt đảo qua túi quà cô ta đang cầm, không nói lời nào giúp cô ta.
“Được rồi, chuyện của hai người thì trở về phòng làm việc của mình mà giải quyết đi.
Nhiên Nhiên, những món tráng miệng và đồ uống này là mua cho em và Bạch Tiểu Tiểu đó, hai em chịu trách nhiệm ăn hết.
Hạo Phong, không phải bây giờ cậu đang nhàn rỗi à, tìm chút việc cho cậu làm.”
Mặc Tu Trần mở miệng, tuy rằng Mặc Tử Hiên không muốn, nhưng sắc mặt trở nên lạnh lùng, không từ chối, cũng không có nhìn Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Nhiên, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt Chu Lâm cảm kích nhìn Mặc Tu Trần, nhanh chóng đuổi theo Mặc Tử Hiên.
*kk& “Tu Trần, cậu không cảm thấy Mặc Tử Hiên hôm nay có chút kỳ lạà.”
Lạc Hạo Phong đặt cà phê trong tay xuống, mày nhẹ liếc nhìn về hướng cửa, bước chân của Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đã biến mắt, cửa lại đóng chặt, cho nên anh ấy không cần cố ý nhỏ giọng.
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đang chia đồ tráng miệng ở trên bàn trà, nghe thấy lời nói này của Lạc Hạo Phong, cô ngắng đầu nhìn anh ấy, ngây người hỏi: “Sao lại kỳ lạ?”
“Ôn Nhiên, cô không nhận ra à?”
Bạch Tiểu Tiểu nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Mặc Tử Hiên, cau mày: “Ánh mắt mà hôm nay anh ta nhìn Nhiên Nhiên rất hờ hững, với tính cách của anh ta, Nhiên Nhiên đến, anh ta nhất định sẽ không rời đi ngay lập tức.
Nhưng anh ta lại nhanh chóng rời đi, không phải là Mặc Tử Hiên bị trúng tà rồi đấy chứ?”
“Trúng tà?”
Mặc Tu Trần chế nhạo nói: “Ba ngày trước, khi Tiêu Văn Khanh đưa Mặc Tử Hiên về nhà, cậu ta đã hôn mê.
Sau đó, có hai người hầu ở trong biệt thự đỡ cậu ta lên lầu.”
“Đây là có ý gì?”
Bạch Tiểu Tiểu không hiểu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mặc Tu Trần.
Lạc Hạo Phong cười: “Hiện tại vẫn chưa chắc chắn, nhưng Mặc Tử Hiên thực sự không bình thường.
Quan sát thêm đã, xem cậu ta đang giả vờ hay là thật sự không còn tình cảm với Ôn Nhiên nữa.”
Bốn chữ ‘Không còn tình cảm’ khiến chân mày Ôn Nhiên khẽ cau lại, không phải cô hy vọng Mặc Tử Hiên sẽ luôn thích mình, mà là cô nhớ tới mấy ngày trước Mặc Tử Hiên đã gọi điện cho cô, còn lo lắng nói với cô đừng tin những lời nhảm nhí của Chu Lâm.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh ta đã buông bỏ rồi?
Nói như thế thì ai cũng sẽ không tin, nhưng mà cô đối với thái độ khác thường của Mặc Tử Hiên thật sự là không có hứng thú.
Cô ăn xong cái bánh nhỏ ở trong tay, rồi lại cầm một cái bánh ngọt lên ăn một miếng, đưa cho Mặc Tu Trần một cái: “Hai người ăn giúp tụi em chút đi, em và Tiểu Tiểu không ăn hết nhiều đồ như vậy đâu, về phần Mặc Tử Hiên, hai người đừng hao tâm tốn sức nữa.”
Cô dừng lại một chút, không cho là như vậy nói: “Mấy ngày trước anh ta còn gọi điện cho em, nếu nói mới có vài ngày ngắn ngủi mà đã thay đổi, em không tin đâu.
Hơn nữa, anh ta không phải là loại người giả vờ, trừ khi anh ta mắt trí nhớ quên mắt em rồi.”
.