Khi Trình Giai đến công trường thì trời đã chạng vạng.
Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong đều đang đội mũ bảo hiểm đứng ở trên công trường, họ đang nói chuyện với kỹ sư chính về bản thiết ké, thỉnh thoảng nhìn lên tòa nhà trước mặt.
Nhìn thấy Trình Giai, ánh mắt híp của Lạc Hạo Phong sắc bén, dùng khuỷu tay huých Mặc Tu Trần ở bên cạnh, nói nhỏ: “Sao Trình Giai lại tới đây? Cậu gọi cô ta đến à?”
Mặc Tu Trần không thèm ngắẳng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bản vẽ, hờ hững đáp lại: “Ừ, buổi chiều cô ta gọi điện nói có thứ muốn đưa cho tôi, không biết tại sao mà hơn một tiếng trôi qua lại không thấy cô ta tới công ty.
Vừa nãy đi ra ngoài, tôi đã bảo cô ta đến đây, đỡ gặp phải Tiêu Văn Khanh ở công ty, lại xảy ra sai sót nào đó.”
Trong mắt của Lạc Hạo Phong hiện lên một tia ngạc nhiên, anh ấy thản nhiên nói: “Tôi và Bạch Tiểu Tiểu, còn có Ôn Nhiên ở trên đường nhìn thấy cô ta, nhưng cô ta không nhìn thấy chúng tôi.
Lúc đó cô ta rẽ vào một con hẻm, không biết vào đó làm j.
Mặc Tu Trần nheo mát lại, ngẳng đầu nhìn Lạc Hạo Phong: “Cô ta nói bị kẹt xe, thật ra hôm nay đoạn đường đó không có tắc đường, tôi biết.”
Lạc Hạo Phong cười: “Xem ra Trình Giai chẳng làm việc gì tốt cả.”
“Mặc kệ cô ta.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Trình Giai đang nhanh chóng đi tới trước mặt họ, anh kết thúc cuộc trò chuyện với Lạc Hạo Phong.
Một lúc sau, Trình Giai bước tới gần bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ cung kính gọi: “Cậu Mặc!”
“Chờ tôi mấy phút.”
Mặc Tu Trần vẫn nhìn chằm chằm vào bản vẽ, nghe kỹ sư chính nói, không thèm nhìn Trình Giai.
Cô ta mím môi, nhẹ nhàng trả lời ‘Vâng, yên lặng đứng ở đó, nghe bọn họ nói chuyện.
Mười phút sau, Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong cởi mũ bảo hiểm, Trình Giai cùng bọn họ rời khỏi công trường, đi đến chỗ cách đó không xa, đến trước xe mà hai người họ dừng ở bên đường.
“Hạo Phong, cậu về trước đi.”
Mặc Tu Trần nhẹ giọng nói với Lạc Hạo Phong, Lạc Hạo Phong gật đầu, liếc nhìn Trình Giai đang ăn mặc gợi cảm, anh ấy lên xe, nghênh ngang rời đi.
“Bây giờ cô có thể nói được rồi.”
Dáng người cao thẳng của Mặc Tu Trần tùy ý dựa vào xe, không có mở cửa để Trình Giai lên xe, Trình Giai do dự, nhẹ nhàng nói: “Cậu Mặc, tôi có thể mời anh đi uống cà phê được không? Có chút chuyện, ở đây nói không tiện.”
Vừa nói cô ta vừa ngẳắng đầu nhìn xung quanh, đây là một công trường đang xây dựng, tiếng ồn rất lớn, thật sự không tiện nói chuyện.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua chút suy nghĩ, sau đó anh xoay người mở cửa lên xe.
Trên mặt Trình Giai lộ ra vẻ vui mừng, cô ta định đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ, nhưng lại bị Mặc Tu Trần ngăn lại: “Cô ngồi ở phía sau.”
Bước chân của cô ta dừng lại, vẻ mặt của cô ta cứng đờ!
“Cậu Mặc, sao tôi có thể để anh làm tài xế cho tôi chứ.”
Mặc Tu Trần bảo cô ta ngồi ở phía sau là bởi vì anh không muốn cô ta làm bản chỗ của Nhiên Nhiên, anh không thèm quan tâm cô ta ngồi ở phía sau anh trở thành tài xế của cô ta đâu.
Nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tu Trần hơi trầm xuống, đôi môi mỏng mim lại có chút lạnh lùng, cô ta vô thức siết chặt tay, mở cửa sau, cúi người ngồi vào.
..k& Quán cà phê.
Mặc Tu Trần dựa lưng vào ghé, đôi mắt hẹp và sâu của anh nhìn Trình Giai đang ngồi ở đối diện, cô ta lấy từ trong túi xách ra một cuốn nhật ký có khóa, nó có màu hồng, hiển nhiên đó là nhật ký của cô ta.
“Cậu Mặc, mấy năm qua tôi đã ghi chép mọi thứ vào trong cuốn nhật ký này.”
Cô ta cầm cuốn nhật ký bằng hai tay, đưa cho Mặc Tu Trần.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần sắc bén, ánh mắt anh nhìn cô ta càng thêm nghiêm khắc và dò xét, dường như anh không tin lời cô ta nói.
Trong đôi mắt sắc bén của anh, Trình Giai theo bản năng duỗi thẳng lưng, cô ta ép mình phải chịu đựng cảm giác áp bức mạnh mẽ mà anh phát ra, kiên trì để anh nhận lấy cuốn nhật ký.
Bên trong đó không chỉ có những thứ mà Mặc Tu Trần muốn, mà còn có cả tâm sự của cô ta.
Lúc đầu cô ta viết nhật ký này là để một ngày nào đó Mặc Tu Trần có thể đọc được, cho nên cô ta đương nhiên sẽ không ghi lại một số chuyện bản thỉu của mình vào trong đó, về điểm này cô ta vẫn rất thông minh.
Mãi cho đến khi tay cô ta mềm nhữn, Mặc Tu Trần mới lười biếng duỗi tay ra, đem nhật ký của cô ta đặt ở trên bàn, bình tĩnh nói: “Thật ra, cô cứ nói cho tôi biết những gì cô biết là được rồi.
Cuốn nhật ký này là đồ riêng tư của cô, để tôi xem sẽ không tốt đâu.”
Khuôn mặt của Trình Giai hơi ửng hồng, cô ta nghĩ đến dáng vẻ của Mặc Tu Trần khi xem cuốn nhật ký của mình, nhịp tim cô ta đập nhanh hơn, trong lòng cảm thấy vui mừng không thể giải thích được.
Anh xem xong nhật ký thì anh sẽ biết trong những năm qua mình thích anh như thế, coi anh như một vị thần như thế nào.
Cô ta không tin, ngoại trừ Ôn Nhiên ra, Mặc Tu Trần thật sự sẽ không rung động một chút nào với những người phụ nữ khác, chẳng phải những câu thành ngữ đó hay nói nước chảy đá mòn, sỏi đá cũng thành cơm gì gì đó hay sao?
Cô ta tin rằng chỉ cần mình nhẫn nại và kiên trì, dưới những điều kiện của thiên thời địa lợi nhân hòa, Mặc Tu Trần nhất định sẽ bị cô ta làm rung động.
“Cậu Mặc, nói ra sẽ rất lộn xộn, tốt hơn là anh nên đọc cái này.
Anh yên tâm, những chuyện đó đều là thật, chúng đã được tôi ghi lại vào ngay lúc đó.”
Mặc Tu Trần không trả lời, nhấp một ngụm cà phê rồi tao nhã đặt xuống.
“Có một chuyện tôi không biết nói thế nào.”
Mặc Tu Trần khế nhướng mày, ra hiệu cho cô ta nói.
“Thực ra, tôi cũng đã ghi lại việc này trong nhật ký của mình rồi.
Khoảng ba năm trước, tôi vô tình phát hiện ra Tiêu Văn Khanh và một người đàn ông thuê phòng trong một khách sạn.”
Trình Giai nói rất nhỏ, như thể cô ta rất trong sạch, cô ta cảm thấy xấu hổ khi nói những chuyện như vậy.
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, môi mỏng khẽ mở: “Người đàn ông kia là ai2”
“Tôi không biết, những năm gần đây, ngoại trừ Tiêu Văn Khanh, tôi không gặp ai khác.
Những chuyện đó đều là nghe trộm, hoặc có lúc vô tình nhìn thấy.
Tuy nhiên, bà ta liên lạc nhiều nhất với một người đàn ông tên là Ngô Thiên Nhất.”
“Cô có nhớ người đàn ông đó trông như thế nào không?”
Mặc Tu Trần trầm giọng hỏi, cách đây không lâu anh mới biết về sự tồn tại của Ngô Thiên Nhất.
Mưu đồ của Tiêu Văn Khanh không phải chỉ có một mình Trình Giai, bà ta làm việc cũng rất cẩn thận tỉ mi, vì vậy, gần đây anh cũng mới phát hiện ra Ngô Thiên Nhất này.
Nhưng mối quan hệ giữa ông ta và Tiêu Văn Khanh là gì, anh vẫn không biết.
Thời gian gần đây, Ngô Thiên Nhất không đến thành phố G, ngay cả khi giữa hai người bọn họ có chuyện bản thỉu, anh cũng không biết.
Trình Giai cau mày, cố gắng nhớ lại những gì mình nhìn thấy lúc đó: “Người đàn ông này có dáng người trung bình và hơi mập.
À đúng rồi, ông ta nói giọng miền Bắc, còn một số chuyện tôi không nhớ nữa.
Nhưng lúc đó, tôi đã viết rất cần thận trong nhật ký của mình.”
Ngụ ý là anh phải đọc nhật ký.
Môi Mặc Tu Trần nhếch lên một đường cong mỏng, anh ngồi thẳng lưng dựa vào lưng ghé, ngón tay thon dài vuốt ve tách cà phê, chuyển đề tài hỏi: “Cô và Tiểu Lưu gần đây thế nào?”
Trình Giai giật mình, dường như không thích ứng kịp với chủ đề của anh, ngây người chớp chớp mắt rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Mấy ngày nay Tiểu Lưu rất bận, tôi không gặp anh ấy.
Cậu Mặc, nếu tôi và Tiểu Lưu sống chung được một thời gian mà cảm thấy không thích hợp, tôi và anh ấy có thể chia tay trong hoà bình thật sao?”