Cô nói với Mặc Tử Hiên những gì đã xảy ra trong quá khứ không phải vì bản thân, mà là cô nghĩ anh ta biết Tiêu Văn Khanh đã làm những gì, có lẽ anh ta sẽ không giúp bà ta làm bất cứ điều gì có hại cho tập đoàn MS nữa.
Điều mà anh trai lo lắng, lại là Tiêu Văn Khanh xóa đi trí nhớ của Mặc Tử Hiên để làm tổn thương cô.
Cô không chỉ bị sốc mà phần nhiều là cảm động, cảm động trước sự cân nhắc mọi chuyện của anh trai: “Anh, anh đừng lo lắng, em sẽ rất cẩn thận, không để Tiểu Văn Khanh có cơ hội làm tổn thương em.”
“Ừm, em phải cần thận hơn.
Càng đến gần với sự thật chính là bằng với việc càng đến gần nguy hiểm.
Tiêu Văn Khanh và Chu Minh Phú có thê gây ra một vụ tai nạn xe hơi như vậy thì bọn họ không phải là người tốt lành gì.”
Nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ, lòng hận thù của Ôn Cẩm bỗng bùng lên, anh ấy từng nghĩ Chu Minh Phú là kẻ để bảo vệ bản thân mình và chiếm đoạt nhà máy dược phẩm Ôn thị nên ông ta mới hại chết gia đình mình.
Hóa ra không phải vậy, sau lưng ông ta vẫn còn có người.
Ôn Nhiên gật đầu: “Anh à, em biết rồi.
Ngày hôm qua Trình Giai cũng đưa cho Mặc Tu Trần một cuốn nhật ký mà cô ta đã ghi chép lại những chuyện của những năm qua.
Trong đó cũng có một số manh mối, có một tin tức chấn động.
Hóa ra, mấy năm qua mặc dù Tiêu Văn Khanh là vợ của Mặc Kính Đằng, nhưng bà ta đã ngoại tình với người đàn ông khác.”
“Có phải là Ngô Thiên Nhất không?”
Ánh mắt Ôn Cảm lóe lên, bình tĩnh hỏi.
“Anh, làm sao anh biết?”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, anh cô biết từ khi nào.
Ôn Cẩm cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Lúc anh điều tra Chu Minh Phú, anh vô tình biết được, nhưng anh chỉ biết Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh có liên hệ với nhau.
Hai người họ cùng nhau làm chuyện gì đó, nhưng anh lại không biết hai người họ có gian tình.
Năm đó Mặc Kính Đẳng vì Tiêu Văn Khanh mà hại vợ mình nhảy lầu tự tử, Mặc Tu Trần cũng suýt bị Tiêu Văn Khanh hại chết, từ đầu đến cuối, ông ấy lại bị cắm sừng.”
“Đó cũng là quả báo của ông ấy.”
Dừng lại một chút, Ôn Cẩm mới chậm rãi phun ra sự bất mãn của mình đối với Mặc Tu Trần, từ đầu đến cuối, tranh chấp ở giữa, lúc này, anh mới chấp nhận anh ấy.
Anh ấy tốt với Nhiên Nhiên, anh cũng đều nhìn thấy.
Đặc biệt là vài ngày trước, anh nghe Cố Khải nói, Mặc Tu Trần đã tìm anh ấy, cố ý làm một cuộc kiểm tra sức khỏe, còn cầm một phần chẩn đoán vô sinh rời khỏi bệnh viện.
Lúc đó, anh vừa bàng hoàng vừa hoang mang.
Sau khi ổn định cảm xúc, anh đã chấp nhận Mặc Tu Trần, anh ấy đối xử tốt với Nhiên Nhiên không kém gì người anh trai này.
Thậm chí, anh ấy đã làm nhiều việc cho cô.
Ít nhất là gần đây, anh ấy luôn bảo vệ Nhiên Nhiên, mỗi khi Nhiên Nhiên gặp nguy hiểm, đều là anh ấy xuất hiện đầu tiên, anh luôn thấy mặc cảm vì điều này.
“Đúng rồi anh, em có một chuyện muốn thảo luận với anh.”
Ôn Nhiên suy nghĩ một lúc, có chút do dự nói.
“Chuyện gì thế, do dự không phải phong cách của em, là chuyện liên quan đến Mặc Tu Trần à, em cứ việc nói đi.”
Ôn Cẩm nhìn ra suy nghĩ của Ôn Nhiên, trêu chọc nói.
Ôn Nhiên cười nhẹ: “Mấy ngày trước, Đàm Mục và Tu Trần đánh cược thi nấu ăn, nếu Đàm Mục thua thì anh ấy sẽ đến nhà máy dược phẩm làm việc cho em một tuần, kết quả là anh ấy thua Mặc Tu Trần, nên anh ấy đã đi công tác thay chú Lưu.
Ngày mai anh ấy về, anh ấy sẽ tiếp tục làm việc trong nhà máy cho đến đủ một tuần.”
Ôn Cẩm cười: “Đây là chuyện tốt, có người giúp đỡ, em có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Tuy nhiên, anh ấy làm việc cho hai bên sẽ rất mệt mỏi.
Khi đó em bị ấm đầu nên đã đề xuất làm việc cho anh ấy, làm thư ký của Mặc Tu Trần trong một tuần, làm những gì em có thể làm.”
Khi Ôn Nhiên nói ra lời này, cô không dám nhìn vào mắt Ôn Cảm, không biết lúc đó mình đã bị trúng tà gì, cô lại chủ động đưa mình vào trong hang sói.
Ôn Cẩm híp mắt lại, sau đó cười cười, giọng điệu bình thường: “Được rồi, anh trai của em đồng ý, ngày mai em đến làm thư ký cho Mặc Tu Trần, anh tin anh ấy sẽ không để em phải mệt mỏi.
Mà Đàm Mục đến đây, anh có thể chỉ dẫn anh ấy làm nhiều việc hơn, không thể để Mặc Tu Trần chiếm tiện nghỉ được.”
xk& Mặc Tử Hiên cũng không vì những lời của Ôn Nhiên mà nhớ lại những chuyện đã quên.
Buổỏi tối cùng Tiêu Văn Khanh dùng bữa tối, ở trên bàn, Tiêu Văn Khanh vẻ mặt ủ rũ không có cảm giác ngon miệng, đáy mắt của Mặc Tử Hiên lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, anh ta hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, mẹ như vậy sẽ đói làm hại thân thể đó.”
Tiêu Văn Khanh liếc nhìn anh ta, không khỏi than thở: “Mẹ ăn không nỗi, Tử Hiên, con cũng thấy rồi đó.
Mặc Tu Trần đang muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, cậu ta thay hết người mà mẹ đã đào tạo nhiều năm thì không nói làm gì, lại còn cùng một lúc đổi cả ba công ty hợp tác.
Chỉ cần thay đổi đơn giản thì không sao, nhưng cậu ta lại hèn hạ dùng thủ đoạn, làm cho bên kia vi phạm hợp đồng, còn muốn bồi thường cho cậu ta tiền vi phạm hợp đồng với mức giá cao.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Khanh thật sự tức giận ói ra máu.
Vào buổi chiều, Ngô Thiên Nhất và ông chủ của hai công ty khác đều gọi điện cho bà ta, hỏi bà ta lý do, chuyện liên quan đến lợi ích, bà ta không có lời nào để nói.
` Ngay cả Ngô Thiên Nhất cũng đổ lỗi cho bà ta, nói mấy năm nay bà ta đã quá nhân từ, để cho Mặc Tu Trần người tàn bạo như sói lớn lên, cho anh cơ hội để giết bọn họ.
Trong lòng bà ta đầy oán hận, nỗi uất ức trong lòng không nơi nào kể xiết, cả ngày hôm nay bà ta tức giận đến mức đau đớn khắp người.
Sắc mặt Mặc Tử Hiên cũng thay đổi, giữa hai lông mày thoáng qua một tia tức giận bị đè nén, dường như không muốn kích thích Tiêu Văn Khanh nữa nên cố ý kìm nén, bưng cho Tiêu Văn Khanh một bát canh, hiếu thuận nói: “Mẹ, mẹ đừng vì Mặc Tu Trần mà khiến bản thân tức giận, vậy không phải sẽ khiến anh ta được như ý sao?”
“Làm sao mà mẹ có thể không tức giận.”
Tiêu Văn Khanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm Mặc Tu Trần thành trăm nghìn mảnh: “Nếu sớm biết cậu ta hung ác như vậy, năm đó không nên để cho cậu ta lớn lên.”
“Mẹ, lời này mẹ không thể tùy tiện nói như vậy.
Cần thận bị người ta nghe thấy đó, người ta sẽ nghĩ mẹ đã làm gì đó đấy.”
Mặc Tử Hiên càng an ủi thì lửa giận trong lòng Tiêu Văn Khanh càng bùng cháy, bà ta oán hận nói: “Mẹ không thể để Mặc Tu Trần đuổi hai mẹ con chúng ta ra khỏi công ty.
Tử Hiên, kể từ ngày mai, con cho người đi thu thập bằng chứng về những việc cậu ta làm, mẹ phải khiến cậu ta hối hận vì những gì cậu ta đã làm với mẹ con mình.”
“Mẹ, mẹ định làm gì?”
Mặc Tử Hiên bị sự dữ tợn trong mắt của Tiêu Văn Khanh làm cho giật mình, anh ta siết chặt đôi đũa, lặng lẽ tăng thêm sức nặng.
Nếu như là trước đây, Tiêu Văn Khanh chắc chắn sẽ giấu Mặc Tử Hiên, bởi vì anh ta vì Ôn Nhiên mà đã cãi nhau với bà ta hơn một lần.
Nhưng bây giờ, anh ta đã quên Ôn Nhiên, những ngày này anh ta đã nghe theo sự sắp xếp của bà ta, có vẻ như anh ta đã trở thành một đứa con hiếu thảo giống như trước đây.
Bà ta không cần phải giấu giếm anh ta nữa, bình tĩnh nói: “Ở trên thương trường, Mặc Tu Trần không có điểm yếu, chúng ta cũng không thể nắm được điểm yếu của cậu ta.
Điểm yếu duy nhất của cậu ta chính là vợ cậu ta Ôn Nhiên, không biết con hồ ly tinh quyến rũ đó đã dùng ma thuật nào, nhưng Mặc Tu Trần càng si mê cô ta, chúng ta càng dễ dàng tổn thương sinh lực của cậu ta.”
“Ôn Nhiên, ồ, hình như con đã nhìn thấy một lần rồi.
Ngày đó cô ta đi tìm Mặc Tu Trần, con đụng phải cô ta.
Mẹ, mẹ muốn dùng cô ấy để uy hiếp Mặc Tu Trần sao?”
Mặc Tử Hiên giả vờ cố gắng nhớ lại, lông mày của anh ta hơi ngưng tụ lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh.