Ôn Nhiên đã giữ lời hứa, làm thư ký cho Mặc Tu Trần ở tập đoàn MS một tuần, sau một tuần thì cô đã hoàn toàn quen thuộc với quy trình làm việc của MS, nhưng cô thư ký như cô là người thoải mái nhát.
Mặc Tu Trần đều cho người khác làm những công việc phức tạp, anh không nỡ để cô mệt.
Và cô chỉ ở bên cạnh anh, có hai tiệc rượu, Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đi cùng, anh còn gọi cả Trình Giai nữa.
Đối với các bữa tiệc trên bàn rượu, Trình Giai giếng như cá gặp nước, cho dù là cùng khách hàng nam nói chuyện có chút thô tục, bị chiếm tiện nghi, hay tiếp đãi khách hàng nữ, a dua nịnh hót, đều là sở trường của cô ta có thể chơi.
Còn bản thân Trình Giai thì càng vui hơn khi Mặc Tu Trần có thể cho cô ta cùng đi tham gia dự tiệc, cô ta cảm thấy lúc này mình còn quý giá hơn Ôn Nhiên.
Mặc dù Ôn Nhiên không phải loại phụ nữ không biết giao tiếp, nếu cô muốn, cô có thể làm tốt hơn Trình Giai, thậm chí cô sẽ không dựa vào nhan sắc giống như cô ta.
Nhưng Mặc Tu Trần không muốn Ôn Nhiên tiếp xúc với những lão già dâm đãng đó.
Anh đưa cô đi cùng, là chỉ muốn để cô lặng lẽ ở bên cạnh mình, trong bữa tối anh cũng ít khi nói chuyện, tiếp khách hàng thì có Trình Giai và Lạc Hạo Phong là đủ rồi.
Việc anh cần làm là chăm sóc người phụ nữ ở bên cạnh mình.
Thời điểm biết mình có thai, Trình Giai vô cùng choáng váng.
Nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay, cô ta cảm thấy rối rắm một hồi, cô ta mới ở bên người đàn ông đó được một tuần, không cần nói cũng biết đứa nhỏ này chắc chắn thuộc về Tiểu Lưu.
Vậy thì, cô ta tuyệt đối không thể để cho ai biết chuyện cô ta mang thai, nếu chuyện này truyền đến tai Mặc Tu Trần, chắc chắn anh sẽ để cô ta và Tiểu Lưu ở bên nhau.
Cô ta đang hoảng hốt thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cô ta giật mình run rẫy, cô ta ném tờ giấy xét nghiệm đi rồi lấy điện thoại ra, ổn định lại cảm xúc một chút rồi mới bắm nút trả lời: “Alol”
“Giai Giai, em sao vậy, giọng em nghe có vẻ kỳ quái.”
Trình Giai mím môi, cố gắng khôi phục giọng nói mềm mại quyến rũ thường ngày: “Không có chuyện gì đâu, vừa rồi em hơi chóng mặt, anh đang ở đâu?”
“Anh đang mua sắm online, không phải hôm qua em bảo anh mua mấy bộ quần áo tươm tất, đồng hồ các kiểu sao.
Anh đã chọn hết rồi, lát nữa em đến anh sẽ cho em xem.”
Giọng nam ở đầu dây bên kia rất vui vẻ truyền đến, đột nhiên có một người đẹp đưa tới tận cửa, còn mua đủ thứ đồ xa xỉ cho mình.
Đối với Giang Lưu mà nói thì giống như có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, anh ta không cần phải làm những việc trộm cắp cướp giật đó nữa mà cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Những ngày này anh ta ra sức lấy lòng Trình Giai, mỗi tối anh làm cho cô ta cảm thấy thoải mái như lên trời.
Ban ngày cô ta đi làm, anh ta nghiên cứu nhiều tư thế mới, ban đêm, anh ta sử dụng 108 tư thế trên người cô ta.
Điều duy nhất khiến Trình Giai không hài lòng chính là thói quen thô bạo ăn sâu vào trong xương của anh ta, lúc bắt đầu anh ta vẫn có thể thương hoa tiếc ngọc, nhưng một khi đã cao hứng, anh ta lập tức quên đi phải đối xử dịu dàng với cô ta, làm đủ thứ tàn phá thô bạo, cuối cùng cô ta nửa vui sướng nửa đau khổ.
“Tối nay không được, hôm nay em cảm thấy không thoải mái, em không đi qua chỗ anh đâu.”
Trước đó Trình Giai không biết mình có thai, cũng may tuần đó cô ta bị Giang Lưu giày vò không bị làm sao, nhưng bây giờ biết chuyện, cô ta không dám đến nhà anh ta nữa.
Cô ta phải xử lý đứa trẻ đến không đúng lúc này trước, không thể truyền vào tai Mặc Tu Trần, tương tự như vậy, cô ta cũng không muốn Giang Lưu biết, cô ta phải âm thầm bỏ đứa trẻ này.
“Em không thoải mái à, vậy thì anh đến nhà em.”
Ngoài lúc ở trên giường là súc sinh ra thì bình thường Giang Lưu rất tốt với Trình Giai, đã thế anh ta còn có khuôn mặt giống như người trong lòng của Trình Giai đến bảy phần, thân hình cũng cực kỳ giống.
Trình Giai rất hưởng thụ sự dịu dàng của anh ta, cô ta tưởng tượng anh ta thành người đàn ông mà cô ta vô cùng yêu thương.
Vào lúc này, cô ta nghe được lời nói quan tâm của anh ta, khuôn mặt đẹp trai mà ngày đêm cô ta nhớ nhung lại hiện lên trong mắt, tưởng tượng anh đang chăm sóc cho mình, lòng cô ta lập tức ấm áp, buột miệng nói: “Được, anh đến đi.”
Lời vừa nói ra, cô ta đột nhiên tỉnh táo trở lại, hối hận muốn từ chối, nhưng Giang Lưu ở đầu dây bên kia lại vui vẻ trả lời “Anh sẽ tới ngay” rồi cúp điện thoại.
Trình Giai đang do dự lát nữa Giang Lưu đến yêu cầu làm chuyện đó thì cô ta nên từ chối như thế nào, thì điện thoại của cô ta reo lên, số này cô ta đã quá quen thuộc, cô ta nhíu mày, chần chừ một lúc nhưng vẫn trả lời điện thoại.
“Alo, bà Mặc.”
Người gọi điện tới chính là Tiêu Văn Khanh, khi nghe thấy giọng nói của Trình Giai, đầu tiên bà ta bật cười chế nhạo: “Tôi còn tưởng cô sẽ không nghe điện thoại của tôi nữa đấy, đến bên cạnh Mặc Tu Trần, cô thật sự giỏi ghê nhỉ.”
“Bà Mặc nói đùa rồi, sao tôi lại không nghe điện thoại của bà chứ.
Tôi cũng không đến bên cạnh Mặc Tu Trần, trong lòng anh ta chỉ có một mình Ôn Nhiên.
Đối với anh ta, những người phụ nữ khác đều không phải phụ nữ.”
Trình Giai cố gắng hết sức để nói chuyện một cách bình tĩnh, không để Tiêu Văn Khanh nghe thấy sự ghen ghét đố ky của mình.
“Bây giờ có một cơ hội cho cô có được Mặc Tu Trần, cô muốn không?”
Tiêu Văn Khanh trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, hiển nhiên là bà ta cần Trình Giai giúp đỡ: “Cơ hội nào?”
Làm gì có chuyện Trình Giai không muốn chứ, tất cả những gì cô ta làm bây giờ đều là để một ngày nào đó cô ta có được Mặc Tu Trần.
Thậm chí là mỗi đêm cô ta đều tưởng tượng người đàn ông kia là anh, cô ta mới có thể cùng anh làm những việc điên cuồng…
“Không phải bây giò Mặc Tu Trần đưa cô đi dự tiệc sao? Đây là một cơ hội tuyệt vời, cô nên nắm bắt lấy nó, tìm cơ hội để làm điều gì đó với cậu ta.
Tôi không yêu cầu cô ngủ với cậu ta, bởi vì cậu ta chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Chỉ cần chụp được ảnh cô và cậu ta mập mờ với nhau, để giới truyền thông vạch trần, để cho Ôn Nhiên nhìn thấy.”
“Ảnh?”
Trình Giai lặp lại một chữ này, chụp ảnh mập mò với Mặc Tu Trần, chuyện này rất đơn giản, nhưng cô ta cần một cơ hội thích hợp.
Mỗi ngày Ôn Nhiên đều ở bên cạnh Mặc Tu Trần, cô ta chụp được ảnh thì cô cũng sẽ không tin.
“Ừ, cô nghĩ thử xem, nếu Ôn Nhiên nhìn thấy tắm ảnh mập mờ của cô và Mặc Tu Trần, trong lòng cô ta có cảm thấy dễ chịu không? Chỉ cần cô làm rối bời trái tim cô ta, khiến cô ta và Mặc Tu Trần xung đột, tốt nhất là khiến cô ta buồn bã không quan tâm đến Mặc Tu Trần nữa…”
Tiêu Văn Khanh nói qua điện thoại, muốn Trình Giai hợp tác với mình, bà ta cũng đã nói với Trình Giai về kế hoạch của mình.
“Được, nhưng tôi cũng cần sự hợp tác của bà.
Bà có thể đánh lạc hướng Ôn Nhiên, đừng để cả ngày cô ta đều ở bên cạnh Mặc Tu Trân.
Như vậy, tôi sẽ không có cơ hội.”
Trong mắt Trình Giai lóe lên một tia tàn nhẫn, vốn dĩ cô ta còn nghĩ muốn tự mình tìm cơ hội, bây giờ Tiêu Văn Khanh lại chủ động đến tìm cô ta, vậy thì tại sao lại không làm.
Cô ta biết mục đích của Tiêu Văn Khanh, bà ta muốn loại bỏ Ôn Nhiên, như vậy sẽ đánh bại được Mặc Tu Trần.
Nhưng cô ta tự tin cảm thấy Mặc Tu Trần chỉ nhất thời si mê Ôn Nhiên, nếu không có cô, Trình Giai có thể khiến Mặc Tu Trần thích mình, khiến anh quên Ôn Nhiên và yêu cô ta.
“Đương nhiên có thể, tôi biết ngày mai Mặc Tu Trần sẽ có một bữa tiệc, đối phương là ông già dâm đãng, theo phong cách của cậu ta thì có lẽ cậu ta sẽ đưa cô đi.
Tôi đánh lạc hướng Ôn Nhiên, để ngày mai cô ta không đi theo Mặc Tu Trần.”
“Ừm, tôi sẽ nghĩ cách, chắc chắn ngày mai anh ta phải đưa tôi đi..