Ánh mắt Ôn Cẩm loé lên, anh nhìn đôi mày tươi đẹp của Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, trước đây em đã nghe nói em gái của Cố Khải bị thất lạc từ khi còn nhỏ, thật ra không phải bị thất lạc.
Đó là một vụ bắt cóc, trước đây anh và ba mẹ không biết em là em gái của Cố Khải, là con gái của viện trưởng Có.”
Ôn Nhiên theo bản năng mím chặt môi, kìm nén sự chấn động trong lòng.
Cô không biết nguyên nhân cụ thể dẫn đến việc em gái của Cố Khải mắt tích, lần trước, Mặc Tu Trần còn nói anh ấy muốn kể cho cô nghe câu chuyện về gia đình của Cố Khải, nhưng sau đó vì một số lý do, anh ấy đã không nói nữa.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao Mặc Tu Trần lại ghen với anh trai mình mà lại không ghen với Cố Khải, anh ấy còn cố gắng để cho mình và Cố Khải có nhiều cơ hội ở cùng nhau.
“Ba chỉ biết có ai đó trả giá cao để giết em chứ ông ấy không biết rốt cuộc đó là ai.
Khi đó em còn nhỏ làm sao em có thể đắc tội với loại người như thế, vì vậy ba mẹ đã đoán rằng ba mẹ ruột của em có thể đã đắc tội ai đó.”
“Vậy thì, giấc mơ mà từ khi còn nhỏ em hay mơ thấy là thật sao?”
Ôn Nhiên khẽ nhíu mày, giấc mơ từ nhỏ đến lớn của cô chắc chắn có thật, cậu bé trong giấc mơ đó cũng là thật, rất có thể cậu bé đó chính là Mặc Tu Trần, người đang ở ngoài phòng bệnh.
Tắt cả những chuyện này đều ăn khớp.
“Về chuyện này anh cũng không biết rõ, có thể một số chuyện là sự thật, một số chuyện là do ám ảnh tâm lí mà những tổn thương em đã phải chịu đựng khi còn nhỏ tạo thành, vì vậy chúng được phản ánh trong giấc mơ của em.”
Kể từ khi Ôn Cẩm nói với Ôn Nhiên về thân thế của cô, anh đã cố gắng nghĩ ra cách giải thích tốt nhát, có thể giải quyết những nghi ngờ của Nhiên Nhiên, để cô tin.
Vì vậy, khi nói những lời này, anh không hề hoảng sợ, cũng không tỏ ra rối bời, giọng nói còn mang theo chút suy nghĩ.
Bên ngoài phòng bệnh, Mặc Tu Trần và Đàm Mục nói chuyện điện thoại xong, anh cất điện thoại đi, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn về phía cửa.
Anh bảo Đàm Mục nhờ chú Minh tìm giúp mình xem Tiêu Văn Khanh đang ở đâu, vốn dĩ anh muốn lợi dụng sự sợ hãi của bà ta khiến bà ta đi gặp Ngô Thiên Nhất, làm cho Ngô Thiên Nhất hoảng sợ theo.
Nhưng đêm qua, Tiêu Văn Khanh đã bị ông già rạch mặt, tương đương với việc bà ta đang lang thang trên bờ vực sinh tử.
Bà ta đã bỏ trốn ngay trong đêm, liệu bà ta có lập tức đến gặp Ngô Thiên Nhất hay không còn là một vấn đề không chắc chăn.
Điều khiến anh lo lắng nhát là Tiêu Văn Khanh trốn trong bóng tối, bị Mặc Kính Đằng ép vào tình thế tuyệt vọng.
Những việc bà ta làm tiếp theo chắc chắn sẽ điên rồ và độc ác, anh không sợ bà ta nhắm vào mình, điều anh lo lắng nhất là bà ta sẽ nhắm vào Ôn Nhiên.
Anh phải tìm ra Tiêu Văn Khanh càng sớm càng tốt, trước đó Ngô Thiên Nhất đã từ bỏ nhà máy dược phẩm, nhưng bây giờ ông ta lại bị anh ép buộc phải từ bỏ Lâm Huy, ông ta cũng không xuất hiện, chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của anh.
Mặc Tu Trần đang suy nghĩ về chuyện đó thì cửa thang máy ở cuối hành lang mở ra, Cố Khải bước ra khỏi đó.
Anh ấy sải bước đến bên anh, nhìn thấy anh đang đứng trên hành lang, anh ấy bình tĩnh hỏi: “Nhiên Nhiên ở trong đó à?”
Mặc Tu Trần gật đầu, anh ước chừng một lúc nữa hai anh em Ôn Cẩm và Ôn Nhiên ở trong phòng bệnh cũng chưa nói chuyện xong, anh ra hiệu cho Cố Khải đi tới khu vực hút thuốc, hai người châm mỗi người một điều thuốc rồi hút một hơi nặng nề, kẹp điều thuốc giữa hai ngón tay.
“Ông già nhà cậu và Mặc Tử Hiên đã rời khỏi bệnh viện rồi, từ lâu Tiêu Văn Khanh đã chuyển tiền sang tài khoản khác, sau đó rút ra, lại tồn tại.
Bây giờ…”
Cố Khải phun ra vòng khói, anh ấy nói với Mặc Tu Trần.
Anh tỏ vẻ thờ ơ, không nói gì về chuyện của Mặc Kính Đằng, chỉ hút thuốc rồi thở ra từng vòng khói một, nhìn làn khói đang từ từ tan biến ở trước mắt, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể anh cũng dần dần tăng lên.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lời nói của Cố Khải bị cắt ngang, Mặc Tu Trần lấy điện thoại di động ra, anh nhìn lướt qua cuộc gọi rồi nhắn nút trả lời: “Alol”
“Tu Trần, tôi đã nói với chú Minh rồi.
Chú ấy nói sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta tìm thấy Tiêu Văn Khanh càng sớm càng tốt.
Báo cho cậu một tin xấu, đến bây giờ Ngô Thiên Nhất vẫn chưa rời khỏi biệt thự, tôi nghĩ có thể ông ta đã lén chạy đi rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần chìm xuống, anh buột miệng hỏi.
Bên cạnh anh, giữa hai lông mày của Cố Khải hiện ra một tia nghỉ ngờ, ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần.
“Hai ngày qua tôi vẫn luôn cho người theo dõi mọi cử chỉ của Ngô Thiên Nhất, kể cả ban đêm cũng không hề chễnh mảng.
Nhưng sáng nay, cho đến giờ vẫn chưa thấy Ngô Thiên Nhất đi làm.
Vừa rồi bọn họ cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã đến gõ cửa, kết quả là người giúp việc nói ông chủ của họ không có ở nhà.”
“Vậy ông ta rời đi khi nào?”
“Tôi không biết, người giúp việc đó cũng nói không biết.”
Trong mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia khó chịu, anh chửi thề một câu rồi nói: “Để bọn họ rút lui trước đi.”
Chắc chắn Ngô Thiên Nhất đã nhận được tin tức từ Tiêu Văn Khanh, chuyện ông ta và Tiêu Văn Khanh gian díu với nhau bị bại lộ, ông ta sợ Mặc Kính Đăng tìm người giết mình nên đã bỏ trốn.
Tiêu Văn Khanh đã sớm chuẩn bị, nếu bị bại lộ thì sẽ rời khỏi nhà họ Mặc, rời khỏi Mặc Kính Đẳng, nhưng có lẽ Ngô Thiên Nhát chưa chuẩn bị, dù ông ta có chạy trốn thì ông ta vẫn còn gia đình và công ty.
“Tôi bảo họ ở cứ lại đó trước, trong thời gian ngắn ngủi Ngô Thiên Nhất không thể đi mà không để lại gì.
Ông ta sẽ luôn liên hệ với công ty, tôi đã trình báo vụ việc với cảnh sát địa phương.
Những chứng cứ mà chúng ta đã thu thập được trước đó và thêm việc của Lâm Huy đã đủ để cảnh sát vào cuộc truy tìm Ngô Thiên Nhát rồi.”
Đàm Mục nói cho Mặc Tu Trần suy nghĩ của mình, nghe xong lời anh ấy nói, Mặc Tu Trần do dự đồng ý: “Vậy được, cứ để bọn họ ở đó đi, có bất kỳ tin tức nào của Ngô Thiên Nhất thì gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
PƯPI?
Thấy anh cúp máy, Cố Khải quan tâm hỏi: “Ngô Thiên Nhất chạy trốn rồi à2”
Mặc Tu Trần gật đầu, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt của anh cũng phủ một tầng băng giá, trầm giọng nói: “Ngô Thiên Nhất chạy nhanh như vậy đã nằm ngoài dự đoán của tôi, thật ra ông ta không cần phải chạy.”
“Ông ta chạy trốn như vậy, không phải cậu nên nhân cơ hội này chiếm hang ỗ của ông ta sao?”
– Í Mặc Tu Trần chế nhạo: “Chuyện này là chắc chắn, nhưng ông ta và Tiêu Văn Khanh nhất định có rất nhiều tiền tích góp.
Những năm gần đây, Tiêu Văn Khanh kiếm được không ít tiền từ chỗ ông già.
Bọn họ tùy ý tìm một chỗ trốn, cũng đủ cho chúng ta phải tìm trong vài năm.”
Đêm qua, Mặc Kính Đằng còn thề thốt nói nhót Tiêu Văn Khanh lại, hôm nay sẽ xử lý bà ta.
Khi đó, anh đã gửi tin nhắn cho Đàm Mục, để anh ấy cho người đi theo dõi Ngô Thiên Nhất, phải trông chừng ông ta thật chặt.
Không ngờ vẫn đề cho ông ta tranh thủ cơ hội trốn thoát.
Có lẽ Ngô Thiên Nhát biết rằng mình đang bị theo dõi…
“Bây giờ lo lắng cũng vô ích, nếu Ngô Thiên Nhất đã từ bỏ mọi thứ ở thành phố H và thành phố G, cậu cứ thu mua chúng là được, không thể cho ông ta vừa ung dung tự tại vừa kiếm tiền được.”
Cố Khải nói xong liền nhìn về phía phòng bệnh cách đó không xa, anh ấy tự hỏi không biết Nhiên Nhiên và Ôn Cẩm đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy anh ấy đang nhìn về hướng phòng bệnh, Mặc Tu Trần bình tĩnh nói: “Không chỉ có công ty phải thu mua, mà Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh cũng phải tìm được càng sớm càng tốt.
Nhiên Nhiên vào đó lâu như vậy, chắc cũng đã nói được nhiều rồi, hay là chúng ta qua đó đi.”.