Khi cô tỉnh dậy đã là buỏi tối ngày thứ ba xảy ra vụ tai nạn xe.
Trong khi cô đang ngủ, Bạch Tiểu Tiểu đã có một cuộc phẫu thuật khác.
Chiếc xe ô tô gây tai nạn được tìm thấy nhưng kẻ tông xe đã bỏ trốn không rõ tung tích, chủ của chiếc xe đó bị cướp trên đường ngoại ô, bị đánh hôn mê rồi vứt bên đường.
Hỏi kẻ cướp xe của anh ta trông như thế nào thì anh ta ngập ngừng hồi lâu mới nói rằng đó là một người phụ nữ xinh đẹp chặn xe anh ta, anh ta nhất thời thèm khát…
Anh ta chỉ dám nói điều này khi vợ không ở bên.
Xe của anh ta không có camera hành trình, khu vực đó cũng không có camera giám sát, cảnh sát đã kiểm tra giám sát gần khu vực xảy ra tai nạn, người ngồi trong xe đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ có thể biết được đó là một người đàn ông, dáng người cụ thể như thế nào thì không nhìn rõ.
Trong khoảng thời gian ngắn rất khó để tìm ra hung thủ.
Ôn Nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế sô pha trước cửa sổ, nửa khuôn mặt tuấn tú đang tắm dưới ánh nắng rực rỡ, như được tráng một lớp mỏng ánh vàng, dáng vẻ tập trung vào công việc, gợi cảm và quyến rũ.
“Tu Trần!”
Khi nói cô thấy giọng mình bị khàn.
Người đàn ông đang làm việc bên cửa sổ lập tức ngước nhìn cô.
“Nhiên Nhiên, em dậy rồi!”
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một nụ cười dịu dàng sâu sắc, anh đặt notebook xuống, sải bước đến bên giường, cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chui ra từ chăn của cô, dường như chỉ khi ngủ lòng bàn tay của cô mới ấm áp.
“Bây giờ là mấy giờ rồi anh, hình như em đã ngủ rất lâu.”
Cô thấy hơi chóng mặt, cô cau mày nhìn Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần cười nhẹ ngồi xuống mép giường: “Hai đêm liền em không ngủ, mệt quá nên em ngủ một giấc dài hơn một chút, nhưng mà như thế cũng tốt, em nghỉ ngơi đầy đủ mới có tinh thần.”
“Em đã ngủ một ngày.”
Ôn Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã năm giờ chiều.
“Không phải một ngày, mà là một ngày một đêm, có thể thấy trước đây cơ thể của em tiêu hao quá mức.”
Mặc Tu Trần cố ý cúi mặt trách cứ cô, cô chỉ xem giờ chứ không xem ngày tháng.
“Một ngày một đêm? Sao em lại ngủ lâu như vậy, Tiểu Tiểu đâu anh, cậu ấy đã tỉnh chưa, em muốn gặp cậu ấy.”
Ôn Nhiên giật mình, cô khó chịu và tự trách, cô nhắc chăn ra muốn xuống giường, nhưng giây tiếp theo, ngay khi cô vừa ngồi dậy Mặc Tu Trần đã đẩy người cô trở lại giường.
“Nhiên Nhiên, Tiểu Tiểu còn chưa tỉnh lại, em đừng vội.”
Hai mắt Ôn Nhiên tối sầm lại, giữa lông mày hiện lên vẻ đau buồn: “Cậu ấy còn chưa tỉnh sao?”
Trái tim của Mặc Tu Trần thắt lại, anh kéo cô từ trên giường xuống, ôm cô vào lòng: “Ừm, Cố Khải nói có lẽ ngày kia cô ấy có thể tỉnh lại.”
Ôn Nhiên mím môi, buồn bã không nói gì nữa.
Mặc Tu Trần ôm chặt cô hơn một chút, một lúc sau anh mới buông cô ra, kéo ra xa một chút, đau lòng nói: “Em ngủ lâu như vậy cũng chưa ăn gì, anh sẽ bảo Tiểu Lưu đưa đồ ăn đến cho em.”
“Em không có khẩu vị.”
“Không được, em nhát định phải ăn.”
Mặc Tu Trần ngang tàng quyết định, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Lưu, bảo cậu ta mang đồ ăn đến bệnh viện ngay lập tức.
Đó là cháo dinh dưỡng mà thím Trương nấu, thời gian Ôn Nhiên thức dậy cũng gần với thời gian mà Cố Khải tính, vì vậy Tiểu Lưu rất nhanh đã mang cháo đến.
Mặc Tu Trần đổ đầy một cái bát, tự mình đút cho Ôn Nhiên.
Cho dù Ôn Nhiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Mặc Tu Trần, cô phải mở miệng ăn.
“Ăn ngon không em?”
Nhìn thấy cô ăn cháo, vẻ uy nghiêm giữa hai hàng lông mày của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng xua tan, khóe môi khẽ cong lên.
“Ngon ạ.”
Ôn Nhiên dối lòng đáp lại, thực ra cô ăn không ngon, không muốn anh lo lắng nên cô mới miễn cưỡng ăn một chút.
“Ừ, nếu ngon thì em hãy ăn nhiều chút.
Khi Tiểu Tiểu thức dậy, em sẽ có năng lượng để chăm sóc cô ấy.”
“Đã bắt được hung thủ chưa anh?”
Ôn Nhiên nuốt hết cháo trong miệng, ánh mắt gắt gao nhìn Mặc Tu Trần.
“Cảnh sát vẫn đang điều tra vụ việc, hung thủ cướp xe của người khác, dù không bắt được nhưng anh cũng đoán được ai đã ra tay.”
Mặc Tu Trần đút cháo cho cô, nhẹ nhàng giải thích, ngoại trừ Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất thì không còn ai khác.
Chỉ là, không biết hai người họ đang lẩn trốn ở đâu, như thể biến mắt khỏi không khi.
Quan hệ của chú Minh rộng như vậy cũng không tìm được bọn họ.
Thậm chí anh còn cử người theo dõi mọi động tĩnh của Mặc Tử Hiên, hy vọng khi Tiêu Văn Khanh và anh ta liên lạc với nhau, anh sẽ thông qua anh ta mà tìm thấy bọn họ.
Nhưng máy ngày nay Mặc Tử Hiên vẫn luôn ở trong căn hộ riêng của mình, chẳng có gì không bình thường.
“Nhắt định phải bắt được người đã đâm vào Tiểu Tiểu.”
Trong mắt Ôn Nhiên xẹt qua một tia hận thủ, bây giờ cô rất muốn xé xác người đó thành hàng nghìn mảnh, trả thù cho Tiểu Tiểu.
“Nhiên Nhiên, em không cần phải lo lắng về những chuyện này, nhất định cảnh sát sẽ bắt được.”
Mặc Tu Trần dịu dàng an ủi cô, anh không muốn trong lòng Ôn Nhiên tràn ngập hận thù, anh chỉ muốn cô đơn giản vui vẻ hạnh phúc, những chuyện đó để anh làm là đủ rồi.
“Hai ngày qua ai đã chăm sóc Tiểu Tiểu vậy anh, có phải là dì Kiều chăm sóc không?”
Ôn Nhiên lo lắng hỏi, hiện tại cô rất muốn tự mình đến phòng bệnh của Tiểu Tiểu, nhưng cô cũng biết nếu cô không ăn hết bát cháo này theo ý muốn của Mặc Tu Trằn, anh sẽ không để cho cô đi.
“Y tá đặc biệt đang chăm sóc cô ấy, còn có Cố Khải, hai ngày nay cậu ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện, đặc biệt chú ý đến tình hình của Tiểu Tiểu.”
“Anh Cố cũng ở lại trong bệnh viện sao? Anh ấy nhiều ca phẫu thuật như vậy, anh ấy có thời gian sao?”
Ôn Nhiên đã ăn được nửa bát cháo, cô không muốn ăn nữa, nhưng Mặc Tu Trần vẫn thản nhiên đút từng thìa cháo cho cô.
“Viện trưởng Cố đã trở lại, máy ngày nay Cố Khải rất thoải mái, khi em ngủ say viện trưởng Cố cũng đã đến thăm em.
Khi Mặc Tu Trần nói điều này, vẻ mặt của Ôn Nhiên đông cứng lại.
Ngay cả động tác nhai cũng dừng lại, trong miệng còn một miếng cháo, vẻ mặt của cô có chút sửng sốt.
“Nhiên Nhiên, em không cần phải căng thẳng hay có gánh nặng tâm lý.
Anh đã nói chuyện với chú Có rồi, ông ấy sẽ không ép buộc em, em cũng không cần ép bản thân mình miễn cưỡng chấp nhận thân phận mới.
Em cứ coi như mình không biết gì cả, em vẫn em, chỉ là em gái của Ôn Cẩm, chỉ là vợ của anh.”
Mũi Ôn Nhiên chua xót, cô rũ mắt xuống, tầm mắt dừng ở trên chăn: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, em thật sự không thích ứng được.”
“Anh biết, mọi chuyện hãy đợi cho đến khi Tiểu Tiểu bình phục rồi nói, được không em?”
Mặc Tu Trần đặt cái bát lên bàn đầu giường, lầy khăn giấy ra lau miệng cho cô, ánh mắt anh dừng lại ở trên mặt cô, tràn đầy xót xa và thương tiếc.
Viện trưởng Cố sẽ không ép Nhiên Nhiên làm bất cứ điều gì, điều quan trọng nhất đối với ông ấy lúc này là tìm ra phương án điều trị.
“Em không muốn ăn nữa!”
Ôn Nhiên liếc nhìn bát cháo nhỏ trên bàn rồi nhìn về phía của sổ: “Sao anh lại mang công việc đến bệnh viện làm?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, bưng bát cháo lên, đút một thìa cháo cho cô: “Anh lo lắng cho em, cho nên anh mang công việc đến đây.”
“Nào, ăn thêm một miếng nữa.”
Anh tự mình ăn hai miếng, sau đó đút cho Ôn Nhiên một thìa cháo, anh ăn cùng một thìa với cô, điều này cũng không hề cảm thầy mắt tự nhiên chút nào..