Hai ngày sau anh sẽ phải đi công tác ở nước D, lần này đi, ít nhất là mười ngày nửa tháng.
Điều anh muốn làm nhất là đưa Nhiên Nhiên đi cùng, nhưng dù anh có vừa đắm vừa xoa cô cũng không đồng ý.
Đêm qua anh còn cố tình lăn cô, lúc cô muốn nhất anh còn tạm dừng, anh muốn cô đồng ý đi công tác với anh.
Kết quả là Ôn Nhiên của anh cứng đầu đến mức anh không thể không thoả hiệp.
Nếu cô đã không đi công tác cùng anh, vậy thì hai ngày này anh phải quấn quýt lấy cô nhiều hơn, yêu cô nhiều lần hơn, thế này cũng không quá đáng chứ.
Ôn Nhiên né tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, một tay cô chống đỡ lồng ngực cường tráng của anh, thở gấp: “Tu Trần, tối hôm qua em rất mệt.”
Thật sự, mỗi lần anh muốn cô đều rất mãnh liệt khiến cô không thể chịu đựng được.
“Nhưng anh muốn…”
Mặc Tu Trần hôn, dỗ dành, dụ dỗ, không gấp gáp, kiên nhẫn, anh không tin không thể phá thành đoạt đắt, trong phòng ngủ chính đột nhiên bao trùm sự ám muội, nhiệt độ không ngừng tăng lên…
Cuối cùng, trước sự khiêu khích của anh, Ôn Nhiên ở dưới thân anh mềm nhũn như một vũng nước, mềm mại đủ để anh có thể làm được.
Mặc dù đang là ban ngày, nắng thu bên ngoài vẫn ấm áp, nhưng trong phòng, bởi vì rèm cửa được đóng lại và ánh sáng mờ ảo, tựa hồ có vẻ thích hợp với loại chuyện kiều diễm này, cảnh xuân trong phòng hòa lẫn với tiếng thở gấp của người phụ nữ, cho đến khi mặt trời lặn mới dịu lại.
Sau khi ăn no nê, Mặc Tu Trần tự tay làm hết mọi việc, anh tắm cho Ôn Nhiên, rồi lại tự tay mặc quần áo cho cô.
Nhưng mà, đồ anh tìm là đồ ngủ.
Vừa rồi anh đã ném quần áo của hai người xuống gầm giường, mặc dù thảm rất sạch, quần áo có thể mặc lại được nhưng anh thích Nhiên Nhiên ở trong phòng ngủ chính mặc bộ đồ ngủ.
Ôn Nhiên nhìn bộ đồ ngủ trong tay anh, cô nhíu mày: “Em không mặc đồ ngủ.”
Mặc Tu Trần nở nụ cười quyền rũ: “Nhiên Nhiên, bây giờ.
sắp tối rồi, em cứ mặc đồ ngủ đi, anh đi nấu cơm cho em.
Ăn tối xong anh cùng em xem tỉ vi, tối nay chúng ta không đi đâu cả.”
Chỉ cần ở bên người phụ nữ mình yêu, cho dù là ở nhà, Mặc Tu Trần cũng cảm thấy hạnh phúc và hài lòng.
Tắt nhiên, đây là chuyện mà trước khi anh chưa két hôn, anh chưa từng làm qua.
Trước đây, vào cuối tuần, anh sẽ tụ tập với đám bạn Đàm Mục, Lạc Hạo Phong và Có Khải, đi cưỡi ngựa, bắn súng, chơi bóng, hoặc tập thể dục.
Tóm lại là anh rất ít khi ở nhà.
“Không được, buỏi tối em còn muốn đến bệnh viện thăm Tiểu Tiểu.”.
Ở với người đàn ông này mà còn mặc đồ ngủ, cô không có cảm giác an toàn chút nào.
Mặc Tu Trần nhìn cô, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, Tiểu Tiểu ở cùng ba mẹ của cô ấy, em không thể không cho cả nhà người ta có thời gian đoàn tụ chứ.”
“Vậy em cũng không cần mặc đồ ngủ.”
Ôn Nhiên trừng mắt nhìn anh, nụ cười trên mặt anh nhìn thế nào cũng thấy đó là kiểu cười không tốt lành gì cả.
“Hay là anh cùng em mặc đồ ngủ, sau đó em sẽ cùng anh xuống nhà nấu cơm.” Mặc Tu Trần nói xong liền cầm bộ đồ ngủ mặc cho Ôn Nhiên: “Cứ như vậy đi, anh cho thím Trương và bác Lưu nghỉ một ngày, để hai người họ cũng trải qua thê giới của hai người.
Còn Tiểu Lưu thì để cậu ấy tự sinh tự diệt là được.”
Khoé miệng Ôn Nhiên giật giật, nhìn bộ dạng ngây ngô và bướng bỉnh của anh, lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn, lời từ chối lại nuốt xuống, cô để anh mặc đồ ngủ cho mình, sau đó anh tự mình mặc đồ ngủ.
Đã nói là cô và anh cùng làm bữa tối.
Thực ra cô chỉ đồng hành cùng anh thôi.
Cô giúp anh rửa rau nhưng anh không chịu, Ôn Nhiên chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh khéo léo bận rộn.
Ôn Nhiên kinh ngạc phát hiện Mặc Tu Trần không chỉ phát ra sức quyến rũ khi chuyên tâm trong công việc, mà khi nấu cơm anh cũng vô cùng nghiêm túc, ánh sáng ấm áp chiếu lên ngũ quan anh tuấn, đẹp trai đến mức không thẻ rời mắt.
Anh không chỉ giỏi nấu ăn mà tốc độ còn rất nhanh, tận dụng từng giây từng phút nhưng không khiến người khác.
cảm thấy vội vàng hấp tấp, xem anh nấu ăn giống như đang thưởng thức một loại hình nghệ thuật đẹp đẽ nhát.
Vốn dĩ là một bữa ăn tối thật lãng mạn..